Lại nói về Diệp Thiên, lúc này hàn đang bị ba vị đường chủ và bảy tám đệ tử ưu tú của Huyền Thanh Tông bao vây, cứ như một bầy chó hoang đang tấn công người ta vậy.
Nhưng mà Diệp Thiên cầm roi xương quỷ quyệt như rần, bá đạo như rồng, đối mặt với sự bao vây dữ dội của hơn chục người không những không chịu tình huống bất lợi mà hãn lại khiển đảm người kia rút lui và gào thét liên tục.
Bởi vì bị vây trong pháp trận, bị cách ly giữa trời và đất nên gây ra sấm sét, hóa mây làm mưa đều không thể sử dụng được, nên mọi người chỉ có thể dựa vào kỹ năng của mình mà chiến đấu hết mình.
Đương nhiên người không thể thi triển đại thuật thiệt thòi là Diệp Thiên, tuy rằng hắn căn bản không dùng tiên thuật nhưng tiên thuật của hẳn so với bản lĩnh của hắn càng mạnh hơn.
Nhưng ngay cả khi hắn không thể sử dụng tiên thuật, đối mặt với một nhóm tu sĩ bản địa bằng những kỹ năng của riêng mình thì hắn vẫn có vẻ thoải mái. “Ngũ trưởng lão, tên tiểu tử này quá độc ác, mau tới giúp tôi, đau muốn chết!”
Nhìn gã râu ria kể từ khi bị Diệp Thiên tấn công thì không đến gần nữa, nhưng hắn ta đã bị một vài vết thương. Y phục đẹp để cũng bị rách rưới đầy vết máu và cơn đau nóng bỏng khiến hắn ta khóc trong tuyệt vọng. “Hì hì, cả thân thủ cũng không có thì không đau mới lạ đó" Diệp Thiên nghe xong liền bật cười.
Hắn phải thừa nhận sức tấn công của mấy vị đường chủ cũng không tệ nhưng bởi vì không có đạo thân thủ cũng không có pháp bảo hộ thân nên phòng ngự tương đối yếu. Còn Diệp Thiên có đạo thân, chưa kể trình độ tu luyện của hắn còn tốt hơn. Cho dù ngay cả khi trình độ tu luyện ngang nhau hắn cũng có thể đánh họ tàn nhẫn. Đây là sự khác biệt giữa cơ sở tu luyện của tiền đạo chính thống và tu sĩ bản địa. “Tất cả lui về đây!" Ngũ trưởng lão hét lên đột ngột, ông ta lo rằng cú đánh của mình quá bạo lực và sẽ giết chết tất cả mọi người.
Nghe tiếng hét, hơn chục người lập tức lui về phía sau. Diệp Thiên nhân cơ hội đi lên, hai roi nặng nề giáng xuống chém ngang eo bổn tên đệ tử ưu tú trên không trung, máu me túa ra đầy trời.
Vèo vèo.
Bên trong trực thăng, Phượng Hoàng nhìn thấy phương thức tàn bạo của Diệp Thiên không khỏi hít thở vài hơi, “Hì hì, thế nào Phượng Hoàng? Cô có cảm nhận được sự bất ngờ không tưởng do Diệp Bắc Minh mang đến không?” Giang
Sơn cười sang một bên. “Đây chỉ là một chiến thắng nhỏ ở giai đoạn sơ bộ. Hắn chỉ có một mình đấu với rất nhiều người ở bên kia và nếu hắn lần lượt bị tấn công thì hắn có thể bị giết” Phượng Hoàng vẫn tuân thủ nguyên tắc ban đầu và tin rằng Diệp Thiên không thể lấy lại được mỏ, chỉ có sử dụng Đông Phong tốc hành là sự lựa chọn tốt nhất.
Nghe vậy nụ cười của Giang Sơn đột nhiên cứng đờ, thầm nghĩ Phượng Hoàng vừa nói không phải không có lý, hổ dữ cũng sợ sói đàn. Nhịp tim không khỏi đánh lô tô.
Không phải hắn không tính đến việc sử dụng Đông Phong tốc hành, chỉ là uy lực của Đông Phong tốc hành quá kinh người, chỉ sợ một khi phóng xuống sẽ xé rách trận pháp, phá hủy linh thạch thành mảnh vụn, như vậy thì công dã tràng thôi. “Mong rằng Diệp Thiên có thể tiếp tục đi hết chặng đường! Ông ta vừa hy vọng vừa cầu nguyện.
Giờ phút này trận chiến tạm thời dừng lại, Diệp Thiên dùng roi xương dài đi vào một đồng linh thạch, cảm nhận được linh khí nông đậm chứa đựng trong linh thạch, hắn cảm giác như người hút thuốc đã gặp phải loại thuốc lá tốt nhất vậy, dáng vẻ hưởng thụ một cách thoải mái. "Những viên linh thạch này thuộc về tôi. Ai tơ tưởng đến nó tôi sẽ giết chết. Lúc này Diệp Thiên giống như một tên cường bá đang cướp một cô gái làng, quét mắt nhìn đám người đe dọa Nhưng ngay sau đó liền có một tiếng cười giễu cợt, Ngũ trưởng lão chấp tay sau lưng chậm rãi đi về phía Diệp Thiên hỏi: “Tôi rất tò mò trình độ tu luyện của cậu, dựa vào đầu mà dám nói chuyện lớn tiếng như vậy. “Trước tiên hãy nói về cấp độ tu luyện của ông đi." Diệp Thiên nhìn về phía Ngũ trưởng lão, hắn vẫn không biết sự phân chia của những cấp độ tu luyện thổ dân này. “Ngũ trưởng lão của chúng ta là tu sĩ thời kỳ đầu của Tiên Thiên Cảnh. Nếu cậu thức thời quỳ xuống xin chết cũng có thể giữ lại thân thể. Bằng không, nếu Ngũ trưởng lão của chúng ta ra tay, cậu nhất định phải chết!” Gã rầu ria hét lên. “Thành lớn Tiên Thiên Cảnh?” Diệp Thiên nhíu mày, “Sợ rồi phải không?” Gã râu ria tự hào nói. Diệp Thiên nhìn hắn ngày người nói: “Thành lớn Tiên Thiên
Cảnh là tu luyện cái gì, ta không hiểu "
Há?
Lần này đến lượt Ngũ trưởng lão cau mày hỏi: "Cậu hắn cũng là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh, không hiểu Tiên Thiên Cảnh là cái gì?" “Không hiểu." Diệp Thiên lắc đầu, hãn thật sự không hiểu sự phân chia cảnh giới của dân bản địa.
Ngũ trưởng lão cười ha hả, chậm rãi truyền kiến thức cho Diệp Thiên: “Ngàn năm trước thượng tiên của Côn Lôn Hư giảng đạo ở phàm trần, để lại ba quyền tu vi. Quyển thượng có ba cảnh giới: vị trúc cơ, huyền thông, tiên thiên. Quyền trung cũng có ba cảnh giới: vi kim đan, nguyên anh, hóa thần. Quyển hạ đã bị thất truyền. “Chỉ cần tu xong ba cảnh giới của quyền thượng, nhập kim đan liền có thể phi thăng lên Thánh Cảnh Côn Lôn Hư. Nhưng mấy ngàn năm qua rất ít người có thể thành công kết đan thăng cap." “Cho nên trên trái đất rộng lớn này chỉ cần người tu luyện đến viên mãn Tiên Thiên Cảnh thì cậu sẽ vô địch thiên hạ. Nhưng Tiên Thiên Cảnh rất hiếm có, thành lớn Tiên Thiên Cảnh, tất cả đại tông môn cộng lại, giống như tôi chỉ có ít hơn trăm người." “Cho nên cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi. Cậu nên quỳ xuống, chấp nhận để tôi dùng máu của cậu cũng tế những linh hồn đệ tử đã khuất của tôi.
Diệp Thiên cười ha hả nói: “Cảnh giới tu luyện của Ân Kiếm là gì?” “Hắn chỉ mới nhập môn Tiên Thiên Cảnh trung kỳ, tôi có thể tự mình giết một vạn người, cậu đừng tưởng giết Ân Kiểm thì có thể đánh chết tôi. Cậu nghĩ như vậy là sai rồi!” Ngũ trưởng lão hứng thú thêm thắt như thể ông ta rất tuyệt vời.
Diệp Thiên lúc này tính toán trong lòng. “Mình đấu với Ân Kiếm, khám phá ra bản thể chân chính đang nhào lộn trong cơ thể hàn giống với bản thế chân chính của mình khi bước vào linh cảnh nhập môn. Điều này có nghĩa là cảnh giới lớn thứ ba của Tiên Thiên Cảnh tương đương cấp độ ta tu luyện Thông Linh Cảnh của Đại cảnh giới thứ hai. Trưởng lão Tiên Thiên Cảnh này gần như tương đương với Thông Linh Cảnh Đại Thành, mà mình lại tinh thông cảnh giới đỉnh cao, cần gì mình phải sợ ông ta? Hơn nữa mình còn có hai đạo thân thể. Bọn họ còn không có đạo thân thể. Ngay cả cùng cấp, mình cũng có thể thượng phong. Thổ dân là thổ dân, không cùng đẳng cấp với tu sĩ chính thống tu tiên. Nghĩ gì nữa chứ? Chiến luôn đi!”
Nghĩ đến đây Diệp Thiên cuối cùng cũng đoán ra được khoảng cách chênh lệch giữa thổ dân và tu sĩ chính thống, lòng tự tin lập tức bùng lên, hắn tự đặc ngạo nghề nói: "Lão già, ông chỉ bằng chính tu vi của mình lại dám thể hiện quyền lực trước bổn tọa. Để xem tôi làm thể nào đánh cho ông chạy trối chết, đánh cho ông hoài nghi nhận sinh luôn!”
Dứt lời Diệp Thiên rút rọi ra, chỉ thấy roi xương giống như ánh sáng đèn pin bàn thắng về phía Ngũ trưởng lão. “Thằng nhãi ranh kiêu ngạo, ngu dốt" Ánh mắt Ngũ trưởng lão đột nhiên lạnh băng, nhìn Diệp Thiên như chết rồi, lạnh lùng nói: “Ngay cả cảnh giới tu hành còn chưa hiểu, tu vi như cái ram còn dảm giở trò trước mặt lão nhân gia, xem tôi làm sao đánh chết cậu!”
Nói xong lòng bàn tay Ngũ trưởng lão ở trước bụng kích thích tiên pháp trong cơ thể, trong lòng bàn tay hiện lên một đạo năng lượng màu vàng kim cuồng bạo sau đó hai tay đẩy mạnh, bản quả cầu năng lượng cuồng bạo lớn như quả bóng rổ trúng vào roi xương. “Chàng trai cao ngạo, hãy chờ để bị đánh chết bởi quy nguyên khí công của Ngũ trưởng lão đi! Haha!” Gã râu ria mim ười đắc thắng, như thể trong giây tiếp theo gã có thể thấy roi xương bị quả cầu năng lượng đánh thành bột, sau đó năng lượng quả cầu thổi khô cơ thể Diệp Thiên, hủy diệt cơ thể hắn biến thành xương máu.
Các đệ tử khác của Huyền Thanh Tông cũng nghĩ như vậy. Ngay cả Ngũ trưởng lão cũng thầm cười nhạo, cho là như vây.
Đúng lúc này Diệp Thiên cũng thúc dục tiên pháp, chỉ thấy roi xương lập tức bị bao phủ một tầng ánh sáng xanh, roi xương trắng như tuyết chớp mắt như một tia chớp bắn ra năng lượng đánh tới quả cầu.
Bum!
Quả cầu năng lượng lập tức bị nổ tung, ánh sáng màu xanh trên roi xương biến mất nhưng roi xương vẫn tiếp tục kéo dài, đánh vào lồng ngực của ngũ trưởng lão đang kinh ngạc. "A!"
Đột nhiên nghe thấy Ngũ trưởng lão hét lên một tiếng như bị bóp nghẹt, cả người điên cuồng lùi ra sau. “Cái này.” Gã râu ria và những người khác bị sốc! Còn Ngũ trưởng lão thì tức giận nói: "Thắng nhãi ranh! Mày dám đánh sau lưng lão!” “Hừm, kẻ yếu luôn thích tìm lý do cho sự kém cỏi của mình.
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng sau đó hóa thành một đường parabol đánh về phía Ngũ trưởng lão. “Thằng nhãi ranh Ông đây sẽ thật sự đánh với mày!" Ngũ trưởng lão tức giận kêu lên sau đó quật: “Kiếm tới
Xoet!
Một thanh trường kiểm với ánh sáng vàng rực rỡ phỏng lên từ phía sau ngũ trưởng lão, ông ta cầm trường kiếm chém vào cây roi xương do Diệp Thiên rút ra.
Keng!
Tia lửa điện phát va khi va chạm!
Hai người đánh nhau kịch liệt trên không, dọc đường phát ra tia lửa. Những người phía dưới vì sợ hãi hậu quả của trận chiến ác liệt nên chạy trối chết trốn trong hầm mỏ, rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông đã bị đánh bay bởi cây roi xương mà Diệp
Thiên quét qua, một số người còn bị thương vong.
Phượng Hoàng trên trực thăng sững sờ “Hắn hắn hẳn. dũng mãnh như vậy sao?” Cô ta chỉ cảm thấy tam quan đều bị lật đổ.
Lúc này đã đến gần nửa đêm, trong một biệt thự nhỏ không xa Tế Thế Đường, Trần Khải và Anh Lâm cùng một ít bạn học của Diệp Thiên vui vẻ từ bên ngoài trở về. “Dưỡng ẩm, làm trắng da, trị mụn. Ba loại mặt nạ với nhiều mức giá khác nhau đã được nghiên cứu phát triển, chỉ đợi sau khi xây dựng xong nhà máy và lắp đặt thiết bị thì mới tiến hành sản xuất hàng loạt. Tôi đảm bảo đến lúc đó sẽ bán chạy, chỉ cần ai thích đẹp trai, xinh gái đều sẽ mua. Kiểm hàng chục tỷ một năm không phải là mơ. Khi đó, lượng hàng năm của chúng ta có thể vượt quá mấy chục triệu, thậm chí hơn trăm triệu. Trần Khải rót một ly rượu vang đỏ và nói với Anh Lâm và những người khác, rất giống bộ dạng chỉ điểm của Giang Sơn. “Nếu có lượng nhiều đó, việc đầu tiên là phải nhanh chóng cưới một cô vợ, nếu không sẽ bị bố mẹ thúc giục đến chết mất. Một cậu nam sinh hào hứng nói. “Đừng lo lắng, Diệp Thiên và chị dâu đều không phải người keo kiệt, nhất định sẽ không đối xử tệ với anh. Nhất định có lương hàng năm vài chục triệu, còn có thể vượt quá trăm triệu. Anh Lâm cười nói. “Cùng Diệp Thiên lăn lộn quả không sai l
Ai nấy đều vui mừng phấn khởi mà cảm thấy cuộc đời đã lên tột đỉnh.
Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên: “Thật là một sai lầm lớn khi cùng với hỗn hợp tác, đến làm việc cho nước Nhật Bản của chúng ta đó là lựa chọn khôn ngoan nhất." “Ai vậy?"
Trần Khải và những người khác lập tức tìm kiếm tiếng nói của họ và nhìn thấy khoảng hơn chục người đàn ông ăn mặc như ninja Nhật Bản từ ban công bước vào. “Các người là ai, tại sao lại ở đây?” Anh Lâm hỏi ngay lập tức.
Người dẫn đầu nói: "Tôi là Naoto Miyazaki, chủ tịch phòng thương mại Nhật Bản ở Giang Thành. Hãy giao công thức thành phần mặt nạ sau đó đi đến làm cho gia tộc Naoto Miyazaki của tôi và đất nước Nhật Bản, nếu không tất cả sẽ chết “Hóa ra là thằng nhãi, muốn lấy công thức mặt nạ. Mày nghĩ cũng đừng nghĩ!” Trần Khải chửi rủa “Xoẹt xoẹt!” Naoto Miyazaki tức giận rút kiếm samurai ra, đậm với tốc độ như một bóng ma. Hu!
Thanh katana (kiếm Nhật) ngay lập tức xuyên qua vai trái của Trần Khải. "Á!"
Tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tiếng la hét vang vọng cả tiểu khu. “Giao hay không giao công thức?" Naoto Miyazaki đến gần Trần Khải, dữ tợn nói với anh ta.
Đau nhức ở vai khiến vẻ mặt của Trần Khải trở nên méo mó nhưng anh ta vẫn nghiến răng nói: “Nhà họ Trần của tôi và đám tiểu quỷ các anh có mối thù không đội trời chung. Mười mấy trưởng bối của ông nội tôi đều đã chết dưới con dao đồ tể của các anh. Hiện giờ kinh tế của các người không tốt thì muốn dựa vào công thức nghiên cứu mặt nạ mà chúng tôi phát triển để tăng thu nhập tài chính, nghĩ cũng đừng nghĩ đến điều đó. Có khả năng thì giết tôi đi! “Bagayalu!” Naoto Miyazaki văn thanh katana.
Cơn đau thấu xương tủy khiến Trần Khải ngất xỉu tại chỗ. “Đem tất cả vào bao tải rồi lấy mọi thứ trong phòng thí nghiệm đóng gói mang đi!” Naoto Miyazaki rút thanh kiếm samurai ra lệnh. “Hai (Vàng)!"
Cùng lúc đó, Ngụy Thông dẫn Shinaki Muto và hàng chục ninja tiến về cổng trang viên nhà họ Tân. “Các người là ai?" Nhân viên bảo vệ bên trong cổng sắt hết lên. “Những kẻ muốn mạng của ngươi!" Ngụy Thông nói.
Ngay khi anh ta nói xong, Shinaki Muto đạp một cước xuống
Ram!
Mặt đất rung chuyển.
Cánh cổng sắt đột nhiên sập xuống như vừa trải qua một vụ nổ, mấy nhân viên bảo vệ bên trong đều run sợ chết khiếp. “Theo ta tiến vào giết nhà họ Tần!” Ngụy Thông xua tay. Nhất thời hàng chục người tràn vào nhà họ Tần.