Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ rằng Thiên Giới sắp xảy ra đại họa, Diệp Thiên vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Chiến Nhi và Văn Tuyết Tâm, anh không thể tưởng tượng được Hồng Quân sẽ đối xử với Chiến Nhi và Văn Tuyết Tâm như thế nào nếu Thiên hạ bị đánh bại.

“Hỗn Nguyên và Ác Nguyên, tình hình chiến đấu của hai người bọn họ như thế nào?”

Diệp Thiên muốn biết, Hỗn Nguyên có thể kéo chân Ác Nguyên bao lâu.

Nếu như có thể đánh nhau thời gian lâu dài mà nói, chỉ bằng vào Hồng Quân cùng với trăm nghìn tỷ ma quân, đối với Thiên Đình mà nói thì cũng không tạo được uy hiếp trí mạng. Bởi vì nhân mã của Thiên Đình cũng không ít, huống chi Thiên Đình rất lâu chưa từng sinh ra ma, toàn bộ Thiên Giới hiện giờ cũng đều là thần tiên. Hơn nữa ma đạo bất lưỡng lập, đến lúc đó toàn bộ người trên Thiên Giới đều là binh lính, trăm nghìn tỷ ma quân cộng thêm Hồng Quân thì ngược lại uy hiếp đó cũng không phải đặc biệt lớn.

Chỉ khi nào Ác Nguyên đánh bại Hỗn Nguyên, để Ác Nguyên chạy đến Thiên Giới thì hậu quả kia khó mà lường được.

Ác Nguyên và Hỗn Nguyên đều là đệ tử của Diệp Thiên, hắn đối với hai người hiểu rõ vô cùng, giống như Thái Nhất và Hồng Quân cùng là một dạng, tranh cường háo thắng. Có hắn ở đó thì hai người bọn họ cũng không dám trở mặt, hắn phỏng chừng sau khi hắn ngã xuống thì Ác Nguyên và Hỗn Nguyên ở hỗn độn một người thành lập ma phái, người còn lại là tiên phái. Khi đó thì hắn đã ngã xuống rồi, không có hắn trấn thì hai người này bắt đầu minh tranh ám đấu, cuối cùng Ác Nguyên bị Hỗn Nguyên giết chết. Chắc chắn Ác Nguyên cũng không chết hẳn nên chạy đến một nơi nào đó đi, nhiều năm sau ngóc đầu trở lại báo thù.

Mà Thiên Giới, lại trị dưới đại đạo, cũng chính là tại do Hỗn Nguyên trị.

Ác Nguyên cùng Hỗn Nguyên trở thành đối thủ một mất một còn, để Ác Nguyên chạy đến Thiên Giới thì người của Thiên Giới còn có thể có đường sống sao?

Chỉ sợ là không ngã ma đạo, toàn bộ giết sạch?

Cho nên, Ác Nguyên có đánh bại Hỗn Nguyên hay không, lúc nào có thể đến Thiên Giới cũng là chuyện cực kỳ quan trọng, cũng là việc đại sự có quan hệ đến sự tồn vong của Thiên Giới!

“Ta không biết, Hồng Quân Lão Tổ không có nói cho ta biết về chuyện đó.” Người mặc đồ đen trả lời.

Sau đó, Diệp Thiên lại hỏi thêm mấy vấn đề, người mặc đồ đen cũng chỉ hỏi gì cũng không biết, hắn liền vung tay một cái, xóa sổ người mặc đồ đen.

Tiếp đó ánh mắt của hắn rơi vào bọn người hoàng đế của con người, Thái Huyền.

“Tha mạng, Thái Nhất Đại Đế,  chúng ta sai rồi, đừng giết chúng ta được không?”

Khi thấy người mặc đồ đen bị hắn phất tay một cái đã biến mất, bọn người hoàng đế của con người lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh liên tục rơi xuống, run lẩy bẩy, kinh hãi tới cực điểm!

Diệp Thiên nhìn bọn họ, trong mắt một mảnh hờ hững: “Các ngươi trợ giúp người mặc đồ đen, muốn mưu hại tại trẫm, đuổi tận giết tuyệt trẫm. Hơn nữa còn phái trọng binh đi tiến đánh quê nhà của trẫm, muốn giết sạch người thân của trẫm, các ngươi cảm thấy trẫm có thể tha tha thứ các ngươi sao?”

Vừa nghe hắn thốt ra lời này, bọn người hoàng đế của con người run rẩy càng thêm mãnh liệt, mồ hôi lạnh cũng rơi xuống như mưa.

Rất nhanh sau đó thì hoàng đế của con người liền chỉ về hướng Thái Huyền Tiên Đế, nói với Diệp Thiên: “Là ông ta! Chính là ông ta! Nếu không phải ông ta giật dây ta thì ta căn bản sẽ không phái đại quân đi tiến đánh Tử Vi Tinh. Tất cả những điều này cũng là do ông ta tạo thành, Thái Nhất Đại Đế muốn giết thì cứ giết ông ta, đừng giết chúng ta, Thái Nhất Đại Đế!”

“Đúng vậy đó Thái Nhất Đại Đế, đừng giết chúng ta!”

Thần hoàng, tiên hoàng, yêu hoàng, ma hoàng, cùng với vương gia của ngũ tộc, tất cả đều sợ quá phát khóc.

Diệp Thiên nói: “Chó già Thái Huyền tất nhiên là đáng chết, nhưng mà kẻ thống trị của nhân tộc như ngươi cũng nên chết.”

“Bởi vì kiếp trước ngươi đã phái binh tiến đánh Tử Vi Tinh, còn tàn nhẫn sát hại con trai của ta, hơn nữa còn là toàn tộc của con trai trẫm, cho nên trẫm không thể không giết ngươi!” 

Vừa dứt lời thì Diệp Thiên cong ngón tay búng ra, một vòng cực quang đánh vào thân thể của hoàng đế của con người, hóa thành một vòng lại một vòng dòng điện, bao phủ toàn thân của hoàng đế của con người.

“A!”

Hoàng đế của con người phát ra kêu thê lương thảm thiết.

Kết quả tiếng kêu thảm thiết còn đang vang vọng, hoàng đế của con người bị dòng điện đốt đến tro cốt đều không thừa, hóa thành không khí biến mất không thấy hình dáng, phảng phất như ông ta chưa từng tồn tại thế gian này.

“Giờ đến phiên ngươi rồi chó già Thái Huyền.” Diệp Thiên nhìn về phía Tần Thái Huyền.

“Hu hu…” Tần Thái Huyền không chịu nổi uy hiếp tử vong, khóc lên.

“Ta chỉ cầu chết nhanh, đừng quá giày vò ta.”

“Trẫm thành toàn ngươi.” 

Diệp Thiên bây giờ là người nào?

Còn có thể cùng một con kiến hôi chấp nhặt?

Cho nên cũng lười để cho Thái Huyền chết rất thảm, trực tiếp phất tay áo, Tần Thái Huyền không có bất kỳ cái gì cảm giác liền bị Diệp Thiên phóng ra uy lực kinh khủng nghiền nát trở thành sương máu.

Ngay sau đó.

Bộp bộp bộp!

Thần hoàng, yêu hoàng, vương của nhân tộc, vương của thần tộc, vương của yêu tộc, hết người này đến người khác liên tiếp bị Diệp Thiên thuấn sát trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.

Chỉ còn lại tiên hoàng, vương của tiên tộc, ma hoàng, vương của ma tộc là Diệp Thiên không có ra tay giết.

“Tiêu Dao Vương, phấn đấu quên mình đi cứu người nhà trẫm, Sính Đình đã đi Cửu U mời Địa Tạng Vương cứu giá có công, nể mặt hai người bọn họ trẫm tạm tha các ngươi tội chết. Nhưng mà tội chết được miễn tội sống khó thoát, các ngươi vẫn là phải chịu trừng phạt.”

Sính Đình là tên của công chúa ma tộc.

Vừa dứt lời, Diệp Thiên dùng tiên pháp phong ấn tu vi của bọn họ, khiến cho bọn họ đã biến thành phế nhân.

“Đa tạ Thái Nhất Đại Đế tha mạng!”

Cái trừng phạt này đối với bọn họ mà nói thì đã rất nhẹ nhàng rồi, ít nhất cùng hoàng đế của con người, thần hoàng bọn họ so ra thì đã vô cùng nhẹ. Bọn họ đều có thể tiếp nhận còn sống còn hơn là chết vinh không phải sao?

Diệp Thiên giải tán Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.

“Tham kiến Thái Nhất Đại Đế!”

“Tham kiến Thái Nhất Đại Đế!”

“Tham kiến Thái Nhất Đại Đế!”

Đại quân ngũ tộc, nhao nhao quỳ lạy trên mặt đất.

Bọn họ đều là con dân của trời, mà theo họ thì Thái Nhất Đại Đế chính là trời, bọn họ chính là con dân của Thái Nhất. Huống hồ Thái Nhất thu được thắng lợi sau cùng của cuộc phân tranh này, ít nhất trước mắt Thái Nhất đã thắng nên bọn họ đều thành kính quỳ lạy.

“Nhân tộc đại quân nghe cho kỹ từ giờ trở đi Tiết Nghĩa Sơn sẽ là hoàng đế của con người, các ngươi đi mời Tiết Nghĩa Sơn vào cung, ủng hộ cậu ta xưng đế. Đây là thiên mệnh, nếu như ai chống lại thì thiên pháp không dung.” Giọng nói của Diệp Thiên giống như Hồng Chung Đại Lữ vang vọng.

“Vâng, Thái Nhất Đại Đế!”

Tướng lĩnh nhân tộc tướng lĩnh không dám không theo, nhao nhao đứng dậy rời đi, đi mời Tiết Nghĩa Sơn nhậm chức hoàng đế của con người.

“Phụ hoàng, sao ngài lại hồ đồ như vậy, con gái đều đã bảo phụ hoàng đừng cùng chồng của con gái đối địch, phụ hoàng lại nhất quyết không chịu nghe, bây giờ thì hay rồi? Thực sự là không nghe con gái lời ăn thiệt thòi ở trước mắt!” Công chúa ma tộc chạy đến trước mặt ma hoàng bất đắc dĩ trách cứ.

Ma hoàng còn có thể nói cái gì?

Chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào bụng mà thôi.

Lúc này, Diệp Thiên lấy ra phi thuyền xoay người nói: “Đóa Đóa, Cẩm Sắc, Thi Thi, Sính Đình, nên rời đi rồi.”

Mấy người đọc đọc tên đều đi lên phi thuyền.

Diệp Thiên lại nói với đám người Trần Tiên Công: “Các ngươi liền lại lưu lại đại lục Thiên Thánh, mấy thứ trân bảo tài nguyên tu luyện mà người mặc đồ đen tuôn trong ngôi mộ kia đều là của các ngươi, cái ao nước kia cũng tùy cho các ngươi tu luyện, coi như là cơ duyên của các ngươi. Chờ trẫm xử lý xong chuyện của gia đình, lại xử lý xong chuyện Thiên Giới, đến lúc đó phái người đến mang các ngươi đưa lên Thiên Giới để các có thể an gia ở Thiên Giới.”

“Đa tạ Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế bệ hạ!”

Bọn người Trần Tiên Công dập đầu quỳ lạy.

“Đi thôi!”

Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, phi thuyền như tốc độ ánh sáng, tiến một cái mà 10 triệu dặm.

Mà toàn bộ đại lục Thiên Thánh, cũng theo đó mà chấn động.

Khi đủ loại quan lại của nhân tộc đi tới nhà họ Tiết quỳ trên mặt đất cung nghênh Tiết Nghĩa Sơn vào triều xưng đế đã khiến Tiết Nghĩa Sơn choáng váng!

“Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế, nhân vật cao cao tại thượng như vậy mà còn nhớ rõ một nhân vật nho như ta, khâm điểm ta làm hoàng đế của con người? Trời ạ, ta thực sự là quá may mắn!”

Anh ta chỉ cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ.

Ngàn năm trước còn là một cái một người nhà quê quen biết Diệp Thiên, qua một ngàn năm vậy mà trở thành thống trị chí cao vô thượng của nhân tộc3.

Cái gì là một bước lên trời?

Đây mới thật sự là một bước lên trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK