Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai năm này Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy đều được Diệp Thiên dùng Đại

Nguyên Khí Đan bảo toàn, sau hai năm hai người họ đã ăn một lượng lớn Đại Nguyên Khí Đan, lúc hôn mê thì không nhìn thấy gì nhưng sau khi tỉnh lại đến lúc trở về trạng thái bình thường làn da và vóc dáng của họ đã khiến những người phụ nữ ở Thiên Hoang phải ghen tỵ còn đàn ông thì đều phải khao khát thèm muốn.

Tu sĩ chỉ nhìn lướt qua một cái đã thấy mê mẩn. Lúc họ đi qua còn không quên nhìn trộm cơ thể của Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy một cách hèn hạ.

“Này này, tôi nói mấy người đừng có nhìn hai người vợ của tôi bằng ánh mắt đó có được không hả?”

Diệp Thiên vẻ mặt khó chịu nhìn mấy tu sĩ rồi nói.

Vừa nói xong thì tất cả khách ở trong quán ăn đều mất bình tĩnh.

“Người đàn ông này của Long tộc cũng thật là có phúc quá đi, anh ta lại có thể cưới được hai người phụ nữ Long tộc đẹp đến như vậy, thật là ngưỡng mộ quá đi!”

“Tôi đã gặp nhiều phụ nữ của Long tộc rồi, về cơ bản thì đều dơ bẩn, chỉ nhìn thôi đã thấy buồn nôn rồi. Có điều hai người phụ nữ này đều trắng trẻo và sạch sẽ, quần áo cũng rất đẹp, họ còn đẹp hơn nhiều lần so với phụ nữ ở Thiên Hoang của chúng ta. Người đàn ông Long tộc lại có hai người vợ xinh đẹp như vậy, chắc hẳn rằng mỗi ngày anh ta đều hạnh phúc chết lên được!”

“Mẹ kiếp. Tôi mà cưới được người vợ tuyệt đẹp như thế kia thì tôi sẽ hạnh phúc chết mất.”

“...”

Tiếng bàn tán ngày càng nhiều và những tên tu sĩ kia cũng càng ngày càng suồng sã hơn, bọn họ không ngừng nhìn chằm chằm vào cổ áo của Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy.

Loại trang phục này là thứ mà bọn họ chưa thấy bao giờ nên bọn họ rất tò mò về loại trang phục này cộng thêm là hai người phụ nữ quá tuyệt nên họ rất muốn đi qua để xem.

Ầm!

Diệp Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền đập mạnh đôi đũa xuống bàn rồi hét lên: “Tôi nói các người đừng nhìn vợ tôi suồng sã như vậy, các người không nghe thấy sao hả?”

Nếu không phải không muốn gây chuyện thì Diệp Thiên thật sự muốn móc mắt bảy tám tên tu sĩ này ra rồi.

Người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, loại sâu bọ thấp kém này cũng dám thèm thuồng sao?

Kết quả anh đã đoán không sai, những tên tu sĩ này định vừa nhìn vừa ảo tưởng và điều này là không thể chấp nhận được đối với một người đàn ông.

Quả nhiên những tên tu sĩ này đang tự hoang tưởng rằng hai người đẹp này có phải là không đủ tiền mua vải không mà lại dùng vải trắng để làm áo, quần cũng vậy chất liệu cực kì thô ráp, vải trên đầu gối thậm chí còn bị rách nhiều hơn, bị giãn và thậm chí không thể vá lại được.

Chỉ cảm thấy quá thê thảm!

Thật là muốn đưa hai người đẹp đi và mua cho họ vài chiếc váy lụa rồi để họ thấy biết ơn.

Kết quả là họ đã bị Diệp Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ này.

Trong chốc lát ánh mắt của bảy tám tên tu sĩ này đều nhìn về phía của Diệp Thiên, sắc mặt cũng bị kéo trầm xuống.

“Mẹ nhà mày, một người của Long tộc mà kéo ông đây cái gì chứ, biết ông đây là ai không hả? Nói ra sẽ dọa chết nhà mày, ông đây chính là người của nhà họ Trương là một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên Dung Thành, có tin là ông đây sẽ đánh chết nhà mày không hả!” Một tu sĩ có râu nắm chặt tay lại rồi hung dữ uy hiếp.

Diệp Thiên đang định đáp trả lại thì Tần Liên Tâm vội vàng kéo anh rồi nhìn anh một cái để ra hiệu rằng không được tùy tiện gây chuyện.

Người của bốn gia tộc lớn thì chủ nhân của họ có khả năng đang ăn trong phòng riêng, nếu như đánh chết những người hầu này thì sẽ thu hút sự chú ý của chủ nhân bọn họ và sẽ không tránh khỏi những rắc rối.

Suy cho cùng thì Thiên Dung Thành cũng có hơn ba trăm triệu dân, để có thể đứng được trong bốn gia tộc lớn thì sức mạnh của nhà họ Trương chắc chắn phải rất mạnh vậy nên tốt nhất là không nên khiêu khích bọn họ.

Từ đó Tần Liên Tâm cười nói với mấy người nhà họ Trương: “Tính tình chồng tôi không được tốt cho lắm nên mong các vị đừng để bụng.”

Người đẹp đã mở lời nên vẻ mặt của mấy tên người hầu cũng dịu đi.

Tên người hầu vừa dọa đánh chết Diệp Thiên lập tức cười nói với Tần Liên Tâm: “Người đẹp, hai người xinh đẹp như vậy thì nên gả cho người có tiền và có quyền ở Thiên Hoang chúng tôi mới đúng, sao lại kết hôn với người của Long tộc chứ? Cô không biết là người Long tộc ai cũng nghèo kiết xác như ăn xin sao? Nhìn cô xem, lấy vải trắng bọc thân, quần cũng bị rách, thật là khó coi quá đi!”

“Đúng vậy đúng vậy, hai người đẹp thê thảm quá đi!”

Những người xung quanh cũng dành sự thương hại cho Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy.

Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy không biết nên cười hay khóc.

Đây là áo sơ mi và quần bò của trái đất rất thích hợp để mặc ở nơi nóng nực như Thiên Dung Thành, còn về chỗ rách ở quần bò thì đó là thời trang mà, quả nhiên là ở trong mắt người khác họ liền cảm thấy hai người thật tồi tàn.

Bây giờ hai người đúng thật là không biết khóc hay cười.

Đến cả Đóa Đóa cũng không nhịn được mà phải che miệng lại mà bật cười.

“Chúng tôi lấy chó theo chó, lấy gà thì phải theo gà, chúng tôi không thấy thê thảm gì cả mà chúng tôi đang sống cùng chồng rất hạnh phúc vì vậy không cần mọi người phải bận tâm lo lắng hộ đâu ạ, cảm ơn nhé.” Thần Diệp Hy nói.

Tần Liên Tâm cũng gật đầu đồng ý.

“Phụ nữ của Long tộc được nuôi dạy rất tốt!”

Nhiều người xung quanh đã bày tỏ cảm xúc như vậy.

Chỉ là những người phụ nữ như vậy thì một trăm người mới tìm được một người như vậy!

“Nhưng nếu hai người muốn tái hôn với tôi thì nhất định sẽ hạnh phúc hơn. Tôi sẽ cho nhiều tiền và mua quần áo đẹp cho hai người. Chắc chắn tốt hơn gấp vạn lần so với việc đi theo người đàn ông Long tộc này!” Tên người hầu đứng đầu nói.

Nói xong anh ta lấy ra một xấp toàn linh tệ và khoe khoang trước mặt của Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy: “Ở đây có hai trăm nghìn linh tệ là tiền lương hàng tháng của tôi ở nhà họ Trương, nếu hai người đồng ý đi theo tôi thì tiền lương mỗi tháng tôi sẽ đều đưa cho hai người. Mỗi người một trăm nghìn, muốn tiêu thế nào thì tiêu, có được không?”

Không ngờ ngay khi anh ta vừa nói xong thì Diệp Thiên lấy ra hai xấp linh thạch đập lên bàn rồi nói: “Hai vợ à, đây là hai mươi triệu linh tệ là tiền tiêu vặt trong tuần này, số kia còn không đủ cho tôi.”

“Vâng thưa chồng!”

Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy giả vờ rất vui vẻ, mỗi người một chồng và hôn lên mặt trái và phải của Diệp Thiên.

“Đây...”

Tên người hầu đứng đầu lập tức sững người lại.

Anh ta đã nhìn thấy rất rõ đây chính là phiên bản một trăm nghìn tệ của linh tệ, một xấp bình thường là một trăm tờ chính là một trăm triệu linh tệ, hai xấp là hai trăm triệu linh tệ.

Mà anh ta phải làm việc ở nhà họ Trương thêm mười năm nữa mới đủ hai trăm triệu linh tệ.

Nhưng đây là người của Long tộc mà?

Và đây lại chỉ là tiền tiêu vặt một tuần của hai người vợ!

Thật là giàu có quá đi!

“Ba, mẹ và mẹ nhỏ đều có tiền tiêu vặt, Đóa Đóa cũng muốn.” Lúc này Đóa Đóa ngồi ở bên cạnh Tần Liên Tâm bĩu môi và duỗi tay ra.

“Được thôi!”

Diệp Thiên cong môi lên cười rồi lấy một trăm triệu linh tệ ra đưa cho Đóa Đóa.

“Ba thật tuyệt vời, tuần này Đóa Đóa lại có thể mua được nhiều đồ ăn rồi!” Đóa Đóa vui mừng vỗ tay và kêu lên.

“Trời ơi! Người của Long tộc cũng thật là giàu có quá đi!”

“Lần đầu tiên tôi thấy một người Long tộc giàu có như vậy!”

“Hóa ra hai người đẹp này gả vào Long tộc không khổ một chút nào. Tiền tiêu vặt hàng tuần còn nhiều hơn số tiền chúng ta kiếm được trong một năm!”

“...”

Mọi người xung quanh đều đang bàn tán.

Mấy tên người hầu nhà họ Trương, đặc biệt là tên đứng đầu đang cảm thấy rất xấu hổ.

Mà lúc này Tần Liên Tâm lại rút ra hai tờ một trăm nghìn rồi đưa cho tên đứng đầu và nói: “Cảm ơn anh đã thương xót cho tôi và em gái Thần Diệp Hy. Thực ra chúng tôi không đáng thương chút nào, chút tiền này anh hãy cầm lấy coi như là tôi mời anh ăn cơm bữa này.”

Cô không muốn bọn họ tức giận vì Diệp Thiên đã làm mất mặt họ, cô không băn khoăn vì vậy cô muốn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, như vậy đối với mọi người đều tốt.

“Ha ha!”

Không ngờ tên đứng đầu ngẩng lên và cười: “Có tiền thì có gì hay ho chứ, không có sức mạnh thì có tiền cũng không giữ được!”

Nói xong thay vì cầm lấy tiền thì anh ta liền nắm lấy cổ tay cô.

“Aaaa!”

Tần Liên Tâm sửng sốt và hét lên: “Buông ra! Buông tôi ra!”

“Tay đẹp thật!”

Tên đứng đầu nở một nụ cười xấu xa rồi hôn lên tay cô.

“Bạch Hổ! Cắn tay anh ta đi!”

Lúc Diệp Thiên định ra tay thì Đóa Đóa đã tức giận mà kêu lên.

“Au!”

Bạch Hổ ở trong tay Đóa Đóa biến ra lớn hơn rồi lao về phía tên đừng đầu và cắn anh ta một cái.

Rắc!

Ngay lập tức cánh tay anh ta đã bị cắn đứt.

“Aaaa!!!”

Tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên.

Gào lên!

Bạch Hổ hất cánh tay đi, mấy tên người hầu gào thét lên còn một số người hầu khác thì sợ hãi lùi lại phía sau.

Những người có mặt ai cũng hoảng sợ.

“Mẹ kiếp! Đây là một quái thú tinh phẩm!”

“Chẳng trách mà người Long tộc dám khoe khoang của cải như vậy, hóa ra là họ có quái thú bảo vệ!”

“Người của Long tộc bị lời nguyện nên không thể tu luyện nhưng có quái thú tinh phẩm bảo vệ như vậy thì những tu sĩ dưới kim đan cũng không dám đến gần bọn họ!”

Tên đứng đầu bị cắn đứt tay liền hét lên: “Mau gọi cậu chủ tới đây!” Một tên người hầu ngay lập tức chạy đi báo cáo.

Còn tên đứng đầu thì hét lên với Diệp Thiên một cách hung dữ: “Đừng tưởng CÓ quái thú tinh phẩm là muốn làm gì thì làm. Tạo nói cho mày biết nhà họ Trương là gia đình kinh doanh yêu đan. Cậu chủ nhà chúng tao đã giết không biết bao nhiêu quái thú tinh phẩm, con quái thú tinh phẩm này của mày sẽ nhanh chóng bị cậu chủ giết chết thôi, tới lúc đó để xem tạo sẽ xử mày như thế nào!”

Nghe vậy hai mắt Diệp Thiên liền sáng lên.

“Nhà họ Trương kinh doanh yêu đan sao, vậy mình có nên mua yêu đan tinh phẩm về để tu luyện không nhỉ?” Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này, trong một căn phòng trang nhã sang trọng.

“Cậu chủ Tiết, ba trăm viên yêu đan loại ba và năm mươi yêu đan loại một, mời anh kiểm tra.”

Một người trẻ tuổi lấy ra từ không gian chiếc nhẫn hai hộp gỗ một lớn một nhỏ và đặt chúng trên bàn.

Tiết Phi Vũ mở hai hộp gỗ ra rồi nhìn một lượt để xác nhận đúng số lượng và chất lượng sau đó đóng hộp gỗ lại.

“Cậu chủ Trương, đây là lần thứ ba hợp tác, hãy nói một giá thích hợp đi.” Tiết Phi Vũ cười nói.

Trương Hạo Văn cười nói: “Tôi giảm giá mười phần trăm.”

Tiết Phi Vũ hài lòng gật đầu, lấy ra vài chiếc hộp lớn từ nhẫn không gian rồi trả tiền.

“Haha, cậu chủ Tiết thật là thẳng thắn!”

Trương Hạo Văn cho người thu phiếu linh rồi nói: “Cạn ly chúc mừng một lần nữa giao dịch của chúng ta hoàn thành thành công. Tối nay tôi làm chủ, tôi sẽ đưa cậu chủ Tiết đến thanh lâu cao cấp nhất của chúng tôi để vui chơi và sắp xếp cho anh hai người đẹp nhất, đảm bảo anh sẽ hài lòng.”

“Vậy thì tôi xin cảm ơn cậu chủ Trương trước.” Tiết Phi Vũ cũng nâng ly lên.

Khi hai người còn chưa kịp nâng ly thì cửa phòng bị đẩy ra và một tên người hầu chạy vào.

“Cậu chủ, bên ngoài có một người Long tộc nuôi một con Bạch Hổ quái thú tinh phẩm, nó đã cắn đứt tay người của chúng ta!”

“Cái gì cơ? Quái thú tinh phẩm sao?”

Hai mắt Trương Hạo Văn đột nhiên sáng lên.

“Đúng vậy, đúng là quái thú tinh phẩm, còn có hai người đẹp của Long tộc nữa.” Tên người hầu nói.

“Long tộc thì lấy đâu ra người đẹp chứ.”

Trương Hạo Văn nhìn tên người hầu rồi xua xua tay nói: “Lão Miêu, cùng bổn thiếu đi giết con quái thú tinh phẩm.”

“Vâng thưa cậu chủ!”

Một người hầu già đi theo sau.

“Đi thôi!”

Tiết Phi Vũ vẫy tay một cái rồi mang theo hai người hầu già đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK