“Ôi mẹ ơi! Diệp Bắc Minh vậy mà chém đứt đôi Hỏa Thần rồi! Thật là đáng sợ!”
“Trời đất! Tôi không nhìn nhầm chứ? Hỏa Thần bị Diệp Bắc Minh chém thành hai mảnh rồi sao?”
“Không phải nói cơ thể Hỏa Thần vững chãi lắm sao, sao lại không chịu được một đao của Diệp Bắc Minh chứ? Không phải nói thuật pháp của các tu sĩ dù cao siêu đến đâu cũng không có tính hủy diệt gì ghê gớm sao? Sao Hỏa Thần lại không chống đỡ được chứ?”
“Nghịch thiên rồi! Diệp Bắc Minh đúng là nghịch thiên rồi!”
“...”
Hơn một tỷ người đang xem trực tiếp cảm thấy vô cùng kích động, thậm chí còn có người không dám tin vào mắt mình, cho rằng bản thân bị hoa mắt rồi.
Cả phòng phát sóng cũng rộn rã cả lên, tất cả đều không dám tin Hỏa Thần bị đánh bại rồi.
Cho đến khi chủ quản tại Giang Hải thốt lên một tiếng kinh ngạc mọi người mới dám chấp nhận hiện thực này.
“Trời đất ơi! Thần giáo Thái Dương đã bị Diệp Bắc Minh chém chết rồi, máu chảy thành sông, thật là đáng sợ quá. Không biết thân thể rơi đâu mất rồi, tôi phải bảo trợ lý đi tìm ngay bây giờ đây, đợi tìm thấy tôi sẽ phát trực tiếp cho mọi người xem.” Người chủ quản ngoại quốc vô cùng sửng sốt sau đó dặn dò mọi người: “Nhanh đi tìm những phẩn thân thể của Hỏa Thần bị Diệp Bắc Minh chém đứt, không biết rơi đâu rồi.”
Theo lời nói của chủ quản, những người ủng hộ Diệp Bắc Minh bắt đầu hô vang những lời sùng bái:
“Đại sư Diệp uy võ thần dũng! Thiên hạ không có đối thủ!”
“Lợi hại! Đại sư Diệp quá sức lợi! Không hổ danh là người đã từng đứng nhất thiên hạ.”
“Dù cho là quá khứ, hiện tại hay tương lai, Đại sư Diệp mãi mãi là một thần thoại bất khả bại, thật lợi hại, thật không hối hận khi là người hâm mộ của Đại sư Diệp!”
“...”
Sau một trận phấn khích, những người hâm mộ của Diệp Bắc Minh đua nhau làm anh hùng bàn phím đả kích lại người hâm mộ của Thần giáo Thái Dương.
“Không phải các người nói Đại thần Diệp chắc chắn phải chết sao? Sao bây giờ Đại thần Diệp không chết, mà Hỏa Thần của mấy người lại chết nhăn răng rồi?”
Người ủng hộ Thần giáo Thái Dương nói: “Không phải là sự thật! Không phải là sự thật!”
“Không phải lúc nãy mấy người nhảy múa vui sướng lắm sao, giờ không nhảy nữa đi? Nhảy đi xem nào!”
Người ủng hộ Thần giáo Thái Dương: “Mấy người đừng vui mừng quá sớm, Vũ Thẫn sẽ báo thù cho Hỏa Thần, các người cứ đợi đó mà xem. Xem Diệp Bắc Minh sẽ chết thảm hại ra sao!”
“Đợi Vũ Thần cũng bị Đại sư Diệp chém chết, đến lúc đó xem các người còn có đứng đó mà nhảy múa được không!”
“...”
Người hâm mộ hai bên bắt đầu nhốn nháo kích động đối phương.
Lúc này trong phòng Thần giáo Thái Dương là một bầu không khí chết chóc u ấm.
Thái Dương Thần, Lôi Thần, Phong Thần và các vị trưởng lão đang xem trực tiếp đều trợn tròn mắt nhìn vào màn hình, để lộ ra những vẻ mặt vô cùng hung ác:
“Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy?”
Không lâu sau, Thái Dương Thần không dám trực tin vào trực diện, chỉ biết lắc lắc đầu, xem ra tất cả mọi người đều sắp điên hết cả rồi.
“Thuật pháp của tu sĩ sao có thể giết được Hỏa Thần? Hỏa Thần còn là một thần mạnh hạng nhất, thân thể cứng hơn gấp nghìn lần vàng thép, sao có thể bị thuật pháp chém chết chứ?”
Thái Dương Thần hoàn toàn không dám chấp nhận chuyện này là thật, dù cho sự thật có bày ra trước mắt như vậy ông ta vẫn không dám chấp nhận hiện thực này.
Bởi lẽ chuyện này trong mắt ông ta quá hoang đường, quá giả dối!
“Thái Dương Thần vĩ đại, chúng ta có cần thông báo cho Vũ Thần rút lui không?” Lôi Thần nóng ruột hỏi, mặc dù Vũ Thần cũng là một thần có sức mạnh rất lớn nhưng so với Hỏa Thần thì vẫn có chút thua kém.
“Không cần! Thái Dương Thần đập tay tức giận nói: “Cái chết của Hỏa Thần nhất định sẽ thôi thúc ý chí chiến đấu của Vũ Thần, cũng có thể củng cố cảnh giới của Vũ Thần đối với Diệp Bắc Minh. Ta tin rằng Vũ Thần sẽ mang tới niềm vui bất ngờ cho chúng ta!”
“Tôi đồng ý với ý kiến của Thái Dương Thần!”
“Tôi cũng đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Phong Thần và cá trưởng lão cũng ùa vào tán đồng.
Lôi Thần hết cách, chỉ còn biết ngậm miệng lại.
“Mong rằng Vũ Thần có thể bình an vô sự.” Lôi Thần thầm cầu nguyện trong lòng.
Trên màn hình là Huyền Kiếm Tông đang bay trên không trung.
“Diệp Bắc Thần! Mày dám giết Hỏa Thần của bọn tao! Tao nhất định sẽ khiến mày chết thảm!”
“A!”
Vũ Thần phẫn nộ ngút trời, lúc bay trên không trung, ông ta tạo ra cơn mưa ma thuật, trong chốc lát mây đen như hàng vạn con ngựa cuồn cuộn kéo tới chỗ Huyền Kiếm Tông.
“Nước mắt ác ma, nhanh đổ xuống! Nhanh đổ xuống!”
Lúc này, Vũ Thần nhảy múa giống như thuật sĩ múa đại thần, mang đến cho người ta cảm giác u ám và quái dị, khiến người khác nhìn vào thấy kinh hãi đến nỗi nổi hết da gà.
Nhưng bầu trời âm u đó đã biến thành một trận mưa lớn.
Có điều những giọt mưa không trong suốt mà nó mang một màu đỏ thẫm, nó như một cơn mưa máu khiến người ta khiếp sợ.
“Không xong rồi!”
Nhìn bầu trời phủ kín những làn mưa máu, Diệp Bắc Minh thấy không ổn, hét lớn lên: “Thiên Hà Kiếm Tiên, mau chóng kết trận bảo vệ Huyền Kiếm Tông!”
“Được!”
Thiên Hà Kiếm Tiên đồng ý một cách dứt khoát rồi nhanh chóng niệm chú, tạo trận pháp.
Một giây sau trận pháp đã được bày ra, những làn mưa máu chảy ào ạt bên ngoài trận pháp.
Xì xèo!
Âm thanh phát ra thể sắt nóng chảy vào nước, lại như axit sunfuric nhỏ vào các mảnh sắt. Ta chỉ có thể thấy bên ngoài trận pháp những làn khói bốc lên dày đặc, mịt mù, trận pháp như thể bị cơn mưa thiêu đốt cháy khét lẹt.
“Cơn mưa thật lợi hại!”
Sắc mặt Thiên Hà Kiếm Tiên thay đổi, lập tức tiếp thêm năng lượng vào trận pháp, niệm chú gia cố trận pháp nếu không trận pháp sẽ bị đốt cháy thành nghìn mảnh trong tức khắc.
“Diệp Bắc Minh! Mày hãy đợi bị nước mắt ác ma dung hòa thành máu tươi đi! Ha ha ha!” Nhìn những mảng khói cuồn cuộn xung quanh Diệp Bắc Minh, đến cả thanh kiếm thần vốn chói sáng trong tay anh cũng bị nước mắt ác ma làm cho tối mờ dần, Vũ Thần liền cười lên một cách điên dại
Có thể nói chiêu nước mắt ác ma là đại thuật nghịch thiên của Vũ Thần, dù cho là Thái Dương Thần, nếu như bị ngấm vào da thịt chỉ rất nhanh liền bị ăn mòn. Một khi Vũ Thần không dừng lại đại thuật, thì nước mắt ác ma sẽ không ngừng chảy xuống, trừ khi hắn chết, nếu không chỉ cần hắn không dừng lại, chẳng ai có thể khiến cho nước mắt ác ma ngừng lại.
Cho nên ông ta rất tự tin khi dùng chiêu này để xử lý Diệp Bắc Minh.
“Hừ.”
Thật không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại hầm hừ: “Chiêu này của ông căn bản chẳng có tác dụng gì với tôi cả.”
Dứt lười, Diệp Bắc Minh nhảy vào cơn mưa, chầm chậm đi tới chỗ Vũ Thần.
“Hả?”
Đồng tử của Vũ Thần đột nhiên co rút dữ dội, ông ta phát hiện ra dù cơn mưa vẫn không ngừng chảy ồ ạt lên cơ thể Diệp Bắc Minh nhưng dường như có một lực vô hình nào nó ngăn cách cơ thể anh và nước mắt ác ma. Trên người Diệp Bắc Minh không hề có dấu vết bị ngấm ướt nào, đến cả quần áo anh cũng nguyên vẹn, không bị ăn mòn bởi nước mắt ác ma.
“Sao lại có thể như vậy?” Vũ Thần đờ đẫn đầu óc, ra sức lau lại mắt, ông ta hoàn toàn không dám tin điều đang diễn ra trước mắt là sự thật.
“Bởi vì tôi có bảo vật phòng ngự bí mật bên người, có thể tránh được những thứ còn kinh khủng hơn so với ông có thể tưởng tượng.” Diệp Bắc Minh cười nói: “Giờ hãy xem tôi xử ông như thế nào.”
Nói xong, một luồng sáng lóe lên, anh giơ kiếm chém một nhát vào Vũ Thần.
Keng!
Cứng như sắt thép, Vũ Thần không hề hấn gì.
“Ha ha! Xem mày phòng ngự tốt hay tao phòng ngự tốt!”
Vũ Thần cười lớn, giơ giơ nắm đấm về phía Bắc Minh.
Đoàng!
Diệp Bắc Minh nhận một đấm của ông ta, mất đà lùi lại bảy tám bước. Vũ Thần cũng bị bật lùi lại mười mấy bước.
Nhưng hai người đều không có chút hề hấn gì.
“Lại nào!”
Diệp Bắc Minh không tin không thể phá vỡ phòng ngự của Vũ Thần, chỉ là một nắm đấm nữa thôi mà.
“Lại thì lại, ai sợ ai!”
Vũ Thần cũng không sợ, lại ra một cú nữa đấu với Diệp Bắc Minh.
Đoàng!
Cú này Diệp Bắc Minh đã sử dụng hết sức lực của mình, đẩy Vũ Thần bật về phía sau cả trăm mét, còn bản thân bị bạt lài vài chục mét nhưng hai người vẫn không hề có chút thương hại nào.
“Phòng ngự tốt lắm!”
Diệp Bắc Minh không kiềm chế nổi liền nhổ nước bọt.
“Xem ra vẫn phải dùng thần kiếm ngự lôi quyết đấu với ông ta rồi.”
Nhưng không ngờ rằng đúng lúc này một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai anh.
“Thượng tiên, người này có lẽ là hậu nhân của Giáo Đình, nhược điểm nào ở nhân trung, dùng đầu kiếm nhọn chọc vào nhân trung ông ta sẽ khiến lớp phòng ngự bị hư hại, lúc đó anh có thể tấn công rồi.”
Nghe vậy, Diệp Bắc Minh không nói lời nào liền cầm kiếm xông lên.
“Đến đây! Có bản lĩnh thì đến chém ta đi!” Thấy Diệp Bắc Minh lại xông lên lần nữa, Vũ Thần giễu cợt với những hành động khiêu khích.
Vì Thiên Hà Kiếm Tiên dùng thần trí truyền tin cho Diệp Bắc Thần nên Vũ Thần không hề biết Diệp Bắc Minh đã biết nhược điểm của ông ta.
“Kiếm này mà xuống xem ông có còn cười được nữa không.”
Vừa dứt lời Diệp Bắc Minh đã đến sát Vũ Thần, một nhát chọc thẳng vào nhân trung Vũ Thần.
“Không ổn rồi, hình như hắn ta đã phát hiện ra điểm yếu trí mạng của ta.”
Vũ Thần hoảng sợ, hai tay giữ lấy mũi kiếm ngay trước mắt. Khi ông ta đang chuẩn bị chếch ra chỗ khác thì vẫn chậm mất một bước.
Diệp Bắc Minh dốc sức, đẩy mạnh mũi kiếm vào nhân trung Vũ Thần.
“A!”
Vũ Thần gào thét đến rát cổ, người ông ta bị xuyên thủng như nồi áp suất đang phì hơi, dù có lấy tay bịt lại cũng không ngăn được khí thoát ra. Ông ta sợ hãi bỏ chạy.
Vì lớp phòng ngự đã mất nên ông ta chắc chắn rằng bản thân sẽ chết chắc nếu như đối đầu với cao thủ như Diệp Bắc Minh.
Có điều, Diệp Bắc Minh để ông ta chạy thoát ư?
“Ông chạy không nổi đâu!”
Quả nhiên, Diệp Bắc Minh đuổi theo một cách điên cuồng, so độ nhanh nhẹn thì Vũ Thần quá kém so với Diệp Bắc Minh rồi. Anh nhẹ nhàng đuổi kịp Vũ Thần.
“Trảm!”
Diệp Bắc Minh giơ cao thanh kiếm khổng lồ, không cần dùng chiêu kiềm nào cả, trực tiếp phập kiếm xuống.
Phịch!
Nhát kiếm này chém vào Vũ Thần đã mất lớp phòng ngự như là dao cắt nước, nhẹ nhàng như không.
Một giây sau, máu chảy thành sông.
Vũ Thần bị cắt ra làm hai mảnh.
Vũ Thần, Thần giáo Thái Dương, phó giáo chủ, chết!
Cả thế giới lại được một phen chấn động.