“Hu hu … anh rể ơi…”
Lúc này, Tần Lâm Văn bị Tần Chí Thành lôi đến trước mặt Diệp Thiên, sau một trận đòn đau, cậu ta đang khóc nức nở.
“Ông nội ơi, thế này là sao?” Nhìn thấy bộ dạng ấm ức của em trai, Tần Liên Tâm chau mày lại hỏi.
“Hừ.” Tần Chí Thành giận dữ đáp: “Thằng ranh con này đúng là giỏi giang quá mà, nó nhận tiền hoa hồng của đám con nhà giàu người nước ngoài. Đợi đến lúc Diệp Thiên xây dựng tông môn thì mở đường cho người ta đi cửa sau. Để người ta thành đệ tử của Diệp Thiên.
“Ghê gớm hơn nữa là thằng ranh con này nó còn đem cả nhẫn không gian của Diệp Thiên đi bán lấy tiền, thật sự đã làm mất hết mặt mũi của nhà họ Tần chúng ta rồi!”
“Nên ông phải tẩn cho nó một trận nhớ đời!”
Phụt!
Tần Liên Tâm che miệng bật cười, không biết phải nói gì với cậu em trai này nữa.
Nhưng Diệp Thiên không cho là vậy, chỉ xua tay và nói: “Thằng bé nghịch ngợm thế đấy, ông cũng đừng giận làm gì, mặc dù cách kiếm tiền không được vẻ vang gì nhưng chí ít không còn chỉ biết vung tiền như trước nữa, cũng đã biết phải kiếm tiền như thế nào rồi còn gì?”
“Nhưng mà nó…”
“Không sao hết.” Diệp Thiên ngắt lời Tần Chí Thành và bảo: “Biết bao nhiêu người kiếm tiền dựa vào các mối quan hệ chứ có riêng gì cậu ấy đâu. Chỉ cần đừng đi rêu rao lừa gạt dưới danh nghĩa của cháu là được.”
Anh rể nào chẳng bênh vực mấy cậu em vợ, Diệp Thiên cũng vậy.
Huống chi hắn rất quý Tần Lâm Văn, ít nhất cậu ta rất tôn trọng người anh rể là hắn.
“Anh rể tốt nhất quả đất.” Tần Lâm Văn quệt nước mắt ôm ghì lấy cánh tay Diệp Thiên.
Tần Chí Thành lắc đầu ngao ngán với đứa cháu trai.
Hiện tại mọi người đều tu luyện theo Diệp Thiên để nâng cao tu vi của bản thân, chỉ riêng tên nhãi ranh vô tích sự này suốt ngày chơi bời lêu lổng, ông thực sự cảm thấy bất lực.
Lúc này, đã gần tám giờ tối.
Đại sảnh rộng rãi của nhà họ Tần chật ních người, ít nhất phải đến hơn một nghìn người đang có mặt.
Đừng tưởng chỉ là hơn một nghìn người tầm thường, tài sản của hộ cộng lại có thể mua được cả châu Phi.
“Gần tám giờ rồi, chắc đại sư Diệp sắp xuất hiện rồi nhỉ?”
“Nghe danh đại sư Diệp đã lâu, nhưng chưa bao giờ được thấy ngài ấy ở cự li gần, tôi mong đại sư Diệp xuất hiện để được chứng kiến tài năng và sức mạnh của ngài ấy lắm!”
“Kích động quá đi mất! Cuối cùng cũng sắp được gặp tận mặt đại sư Diệp nam thần của tôi rồi!”
“...”
Gần đến giờ, những người đang có mặt đều phấn chấn hẳn lên.
“Trât tự nào! Mọi người hãy giữ trật tự!”
Lúc này, Hoắc Cảnh Long giơ cao hai cánh tay và nói lớn.
Rất nhanh, cả đại sảnh đã im lặng, mọi người đều háo hưc smong chờ.
Không bao lâu, Hoắc Cảnh Long nhận một cuộc điện thoại, mặt mày hớn hở cất giọng nói: “Xin được chào đón sự xuất hiện của nhân vật chính trong buổi tối ngày hôm nay!”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đã vỗ tay nhiệt liệt.
Ngay sau đó, Diệp Thiên và Tần Liên Tâm dắt ba đứa trẻ đội vương miện đi xuống cầu thang. Diệp Thiên và Tần Liên Tâm đi hai bên, và Đóa Đóa ở chính giữa. Phía sau còn có các trưởng lão và thế hệ sau của hai họ Tần, Diệp.
“Hoan hô!”
Bầu không khí bỗng chốc sục sôi.
“Bọn trẻ xinh xắn quá! Những chiếc mũ thật tinh tế! Còn đẹp hơn cả vương miện của nữ hoàng Anh!”
“Sinh ba đây à? Đáng yêu quá đi mất!”
“Hai người lớn có phải đại sư Diệp và phu nhân không? Khí chất ngút ngàn quá, chẳng trách sao lại sinh được mấy đứa trẻ xinh xắn dễ thương đến thế!”
“...”
Tiếng vô tay, tiếng hoan hô vang dội đại sảnh của nhà họ Tần
Trong lúc tất cả mọi người nhảy nhót reo mừng thì chỉ có một cụ già tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt.
Người đó đóng giả làm trưởng lão Chấp Pháp đường của Huyết Vân Tông.
“Bây giờ các người vẻ vang bao nhiêu thì lát nữa các người sẽ thê thảm bấy nhiêu!” Ông ta nghĩ thầm trong bụng.
Vốn dĩ ông ta đã đến Giang Hải từ hôm qua, nhưng nghe nói tối nay Diệp Bắc Minh sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật tuổi lên ba cho con nên cố nén cơn giận trong lòng lại, sau đó cải trang trà trộn vào mà không ai hay biết, định sẽ khiến lễ mừng của Diệp Bắc Minh biến thành lễ tang, để sau khi anh chết sẽ thành trò cười của toàn dân.
Tu sĩ có dạng tu vi như ông ta cứ mặc sức thi triển tiên thuật là có thể hiên ngang đi vào mà không bị phát hiện.
Dù sao thì nhà họ Tần cũng đang tiếp đón khách khứa. Cửa vào rộng mở, tuy có trưởng lão của Huyền Đỉnh Tông và Huyền Kiếm Tông canh giữ nghiêm ngặt, nhưng tu vi của họ còn kém xa ông ta.
Ngay sau đó, Diệp Thiên và Tần Liên Tâm dắt theo ba đứa con đến lễ đài dựng giữa đại sảnh.
Là người chủ trì, đầu tiên Hoắc Cảnh Long huyên thuyên một tràng nhưng lời to tát, rồi sau đó chuyển micro cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên cầm micro, mỉm cười và nói: “Do thời gian có hạn nên tôi chỉ tiện nói một câu thế này, không ngờ chỉ trong một ngày mà có nhiều khách khứa nể mặt Diệp Thiên tôi đến tham dự tiệc mừng sinh nhật của ba đứa trẻ như vậy. Đặc biệt là các bạn bè ở hải ngoại đã có lòng không quản xa xôi đến đây, nếu chưa tiếp đãi được chu đáo thì mong quý vị lượng thứ cho!”
“Đại sư Diệp khách sáo quá!”
Rất nhiều người nước ngoài có hiểu biết đôi chút về văn hóa đều đồng thanh bảo.
Diệp Thiên tiếp tục nói: “Tôi đã từng nói rằng, nếu những người có thù với Diệp Bắc Minh tôi đến tham dự tiệc mừng sinh nhật ba tuổi của các cháu nhà tôi thì những mối ân oán trước đó đều xóa sạch, không biết có người nào có thù với tôi đến tham gia hay không?”
“Có có có!”
Ngay lập tức có vài người đứng lên.
“Đại sư Diệp, trước đây tôi là kim chủ của Huyền Dương Các, từ sau khi Tiên Minh bị phá hủy thì gia đình tôi và Tô Nguyên An trốn ở nước ngoài, tôi không muốn gia đình mình sống những ngày thấp thỏm lo sợ nữa, nên đã đến đây tham dự, mong đại sư Diệp xóa bỏ món nợ của tôi trước đây, sau này nhất định tôi sẽ làm người tốt.”
“Đại sư Diệp, trước đây tôi là kim chủ của Huyền Dương Các…”
“Đại sư Diệp, trước đây tôi là kim chủ của Huyền Dương Các…”
Có tất cả năm người ruun rẩy cất tiếng.
“Đại sư Diệp đáng kính.” Lúc này, một người nước ngoài bước tới: “Tôi đại diện cho Hoa Kỳ, mong anh đừng để bụng về vụ nổ hạt nhân, sau này chúng tôi sẽ không làm như vậy nữa.”
“Được, tôi đã nhớ các anh rồi, sau này chỉ cần đừng làm kẻ thù của tôi thì những món nợ trước đó bắt đầu từ giây phút này sẽ được xóa sổ.” Diệp Thiên nói một cách hào sảng.
“Cảm ơn đại sư Diệp! Cảm ơn đại sư Diệp!”
Không ai sung sướng hơn người của năm gia tộc này. Từ nay về sau đã có thể không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
“Còn ai nữa không, nếu không còn ai khác thì tôi xin bắt đầu buổi tiệc mừng cho các cháu.” Diệp Thiên hỏi.
“Chắc là hết rồi chứ hả?” Những người có mặt ghé tai thì thào.
Đúng vào lúc này, ai đó thốt ra một tiếng rất có khí phách:
“Có!”
Mọi người nhìn quanh tìm kiếm, thì thấy một cụ già tóc bạc phơ đứng lên khỏi đám đông.
“Người nào vậy? Ông ta có thù gì với đại sư Diệp thế?”
Rất nhiều người đều thầm thắc mắc.
Chỉ có một mình Diệp Thiên chau mày, hỏi dò: “Ông thuộc môn phái nào, phải chăng đến để hòa giải mối quan hệ với tôi?”
Anh biết tỏng đây là người cải trang Kim Đan phàm phẩm.
“Ha ha!”
Nhưng lời của Diệp Thiên vừa nói ra, cụ già đã ngửa đầu cười lớn: “Diệp Bắc Minh, mày sai rồi, tao chẳng phải người của môn phái nào đến để hòa giải mối quan hệ với mày hết, mà Huyết Vân Tông cử tao đến để lấy cái đầu chó của mày!”