Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn Cổ cười: "Hồng Quân, ngươi dập tắt suy nghĩ kia đi. Ta sẽ không đứng về phía Ma đạo. Cùng đạo là địch, chết cũng sẽ không. Đây là điểm mấu chốt của ta, Bàn Cổ ta vẫn có điểm mấu chốt! "

Diệp Thiên nghe vậy vừa có chút vui mừng, lại có chút khổ sở.

Tiên đạo, Ma đạo, yêu đạo, Quỷ đạo, thần đạo, đều là hắn khai sáng.

Trong thời kỳ Hồng Mông, năm cõi cùng tồn tại và chung sống hòa thuận, nước giếng không phạm nước sông, chưa hề có xung đột.

Hắn không biết tại sao trong thời kỳ Hỗn Độn, Ma và đạo lại giống như nước với lửa.

Thật ra, Ma cũng là Đạo, thần cũng là Đạo, tiên cũng là Đạo, quỷ cũng là Đạo, yêu cũng là Đạo, vạn vật đều là Đạo. Lúc đó tuy hắn chưa tạo ra Đạo nhưng đã có cách nói Đạo. Ma đạo, tiên đạo, thần đạo, quỷ đạo, yêu đạo, đều là đạo, hắn đem vạn vật quy về đạo, ngụ ý vì tất cả đều đi chung một con đường đạo.

Ma lúc đó không giống Ma hiện tại, bản chất của Ma hiện tại đã thay đổi quá nhiều so với Ma trước kia.

Hắn đoán có thể chính Ác Nguyên đã sửa lại chuẩn tắc của Ma đạo, khiến bản chất của Ma đạo thay đổi, trở nên cực đoan và xấu xa. Hỗn Nguyên cũng vì vậy không chịu được, hai sư huynh đệ Hỗn Nguyên Ác Nguyên cũng bởi vậy mâu thuẫn, đi hướng đối lập nhau.

Hẳn là như vậy.

Điều này khiến hắn rất buồn.

Hắn tạo ra Ma đạo là để cung cấp cho một số sinh vật có các thuộc tính và tính cách khác biệt có cách tu luyện riêng, con đường tu luyện khác một chút và tu vi tu luyện có thể được cải thiện nhanh hơn và có thể sớm trở nên mạnh hơn, mà không bị thua ở điểm bắt đầu.

Kết quả là, Ma đạo lại trở thành một tai họa.

Tai họa của muôn dân!

Nó khiến hắn nghi ngờ có phải bản thân sáng tạo ra Ma đoạ là một sai lầm.

May mắn thay, Bàn Cổ vẫn kiên định với tiên đạo và không bị Hồng Quân thuyết phục, điều này vẫn rất tốt.

"Thật sao?"

Hồng Quân nở nụ cười thâm trầm.

"Bàn Cổ, ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!"

"Có khả năng ngươi không biết, Hỗn Nguyên không phải đối thủ của Ma Tổ, mặc dù hai người bọn hắn còn tại đấu pháp bên trong, nhưng đấu pháp một ngày nào đó sẽ kết thúc. Một khi đấu pháp kết thúc, Ma Tổ liền sẽ giáng lâm, lúc đó, đừng nói là ngươi, chính là Thái Nhất đứng trước mặt Ma Tổ cũng chưa chắc đã chịu nổi một đòn, chỉ một cái phất tay của Ma Tổ cũng biến các ngươi thành bột mịn!"

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi vẫn lựa chọn sai, vậy thật sự không có cơ hội quay lại đâu!"

Bàn Cổ lắc đầu, cảm thấy Hồng Quân vô cùng nực cười, nhưng ông ta vẫn nói một cách bình tĩnh: "Hồng Quân, ta cũng cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ta khuyên ngươi Mau hối lỗi, đừng tiếp tục sai lầm.” 

"Từ sâu xa, hết thảy đã được định sẵn, chưa nói đến việc sư phụ có thể đánh bại Ma Tổ hay không, cho dù sư phụ có bị đánh bại thì Ma tổ cũng không thể địch nổi. Từ xưa đến nay, tà bất thắng chính. Năm đó Hỗn Nguyên và Ác Nguyên đọ sức với nhau, Ác Nguyên bại. Sau khi khai thiên tích địa, Thần Ma đại chiến, Ma lại bại. Sau đó ngươi và địa sư huynh đại chiến, ngươi lại bại. Lần này ngươi vẫn sẽ bạn, Ma Tổ Ác Nguyên cũng sẽ như vậy. Đây là số mệnh của Ma, các ngươi không thể thay đổi được số mệnh, quay đầu đi thôi!"

Bàn Cổ là tổng hợp của Tam Thanh, Tam Thanh biết kiếp thứ nhất của Diệp thiên chính là Thánh Hư Lão Tổ, là sư phụ của Hỗn Nguyên và Ác Nguyên. Sức mạnh của Diệp Thiên cũng không ngừng tăng lên, thậm chí mạnh hơn cả sư phụ Hỗn Nguyên của hắn. 

Ma Tổ Ác Nguyênđã chiến đấu với Hỗn Nguyên Lão Tổ lâu như vậy, mà ông ta vẫn không đánh bại được Hỗn Nguyên Lão Tổ, điều này cho thấy thực lực của Ma Tổ Ác Nguyêncó thể mạnh hơn Hỗn Nguyên Lão Tổ, nhưng không mạnh hơn bao nhiêu.

Chỉ cần thực lực của Diệp Thiên khôi phục lại giống lúc Hồng Mang, cho dù Ác Nguyên có tới, hắn cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên.

Đó là lý do tại sao Bàn Cổ có thể nói một cách chắc chắn là Ác Nguyên có tới cũng sẽ bị đánh bại.

"Ha ha ha !!!"

Hồng Quân nghe xong giận quá hoá cười.

"Nực cười! Những gì ngươi nói thật là nực cười!"

"Ta không tin vào số phận, ta chỉ tin vào sức mạnh. Ta tin rằng trước sức mạnh tuyệt đối mọi thứ sẽ bị nghiền nát. Ma Tổ có sức mạnh tuyệt đối. Nếu hắn ta tới đến Thiên Giới, với sức mạnh của Ma Tổ, ngài ấy hoàn toàn có thể giết chết các ngươi! "

"Ta hảo tâm thuyết phục ngươi Bàn Cổ, nhưng là cuối cùng ngươi không nghe, vậy thì chờ hối hận đi, chờ quỷ tổ tông xuất hiện, giết chết ngươi!"

Nói xong, Hồng Quân cũng không tiếp tục chiến đấu với đám người Diệp Thiên.

Đánh không lại thì còn đánh gì nữa?

Ông ta trực tiếp lao vào Ma Đạo, vội vàng chạy trốn.

"Đuổi theo! Thái Thượng Hoàng người Mau đuổi theo!"

Tôn Ngộ Không thúc giục.

Bàn Cô dùng chiếc rìu đuổi theo.

“Tam sư đệ, đừng đuổi theo nữa, để hắn ta chạy.” Diệp Thiên đột nhiên hô lên.

Bàn Cổ dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Đại sư huynh, tại sao ngươi không đuổi theo hắn?"

Diệp Thiên cười nói: "Hồng Quân chạy, chẳng qua là tìm chỗ trốn tránh, hoặc là đi tìm Ác Nguyên, chỉ cần hắn không làm loạn thiên hạ, thì cũng không cần quan tâm hắn."

"Nếu đuổi kịp, có đánh cũng không giết được hắn, nhưng nếu đánh thì sẽ gây ra thiệt hại nặng nề hơn cho Thiên Giới vốn đã bị tàn phá, sẽ có thêm càng nhiều sinh linh chết vì cuộc chiến của chúng ta."

"Nếu ngươi không thể giết Hồng Quân, lại khiến không ít sinh linh bị chết. Điều này không đáng giá, bởi vì những sinh linh này không phải là Ma, mà là Tao. Dưới sự cai trị của đạo, Hồng Quân không cảm thấy đau lòng, nhưng chúng ta cảm thấy đau lòng. "

"Như vậy mặc kệ Hồng Quân, chỉ cần hắn không gây chuyện, không gây hại sinh linh, chúng ta cứ coi như hắn đi tìm Ác Nguyên. Mọi người nghỉ ngơi đi, ta cũng sẽ cố gắng nâng cao thực lực. Đừng lãng phí thời gian với Hồng Quân, miễn cho đến khi Ác Nguyên đến, thực lực của ta còn chưa nâng lên, đến lúc đó ta thân là sư phụ, lại đánh không đánh lại Ác Nguyên chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao. "

Nghe Diệp Thiên nói vậy, mọi người đều gật đầu, cho là có lý.

Nếu đã không đánh chết Hồng Quân, sao còn phải đi gây hại cho chúng sinh?

Còn Hồng Quân sợ hãi bỏ chạy nên sẽ không gây hỗn loạn nữa, ít nhất trước khi Ma Tổ Ác Nguyênxuất hiện hắn sẽ không dám gây loạn nữa, quả thực không cần thiết phải để ý tới hắn ta.

Chờ thực lực của Diệp Thiên tăng lên, lúc đó giết chết Hồng Quân cũng không muộn. Không bắt được Hồng Quân cũng là chuyện tốt, sẽ không Mang đến tai họa cho sinh linh.

"Được rồi, đừng đuổi theo."

Tất cả mọi người đều vâng lời.

"Trở về đi, ta cũng nên tiếp tục luyện tập."

Diệp Thiên chắp tay ra sau, chuẩn bị rời đi.

Bàn Cổ kêu lên: "Đại sư huynh, nếu đã không cần đánh Hồng Quân, vậy giúp đệ khôi phục lại thành Tam Thanh đi."

Nghe thấy vậy, thân hình của Trấn Nguyên Tử khẽ run lên.

Hắn phải chuồn ngay thôi.

Diệp Thiên lắc đầu nói: "Thực lực bây giờ của huynh, chưa đủ để tách ba người các ngươi ra. Ta cũng không biết làm cách nào để tách ba người các ngươi ra. Đệ cứ tạm thời ở trong hình dáng Bàn Cổ đi, đợi thực lực của huynh tăng lên lại tính. "

Bàn Cổ sửng sốt, hỏi: "Không phải Trấn Nguyên nói đại sư huynh có thể giúp chúng ta tách ra sao?"

Diệp Thiên giang hai tay ra: "Ta thật sự không có cách, cũng không có thời gian nghiên cứu tách ra ba người bọn họ. Cứ như vậy đi."

Bàn Cổ nghe vậy đột nhiên cảm thấy tức giận, theo bản năng quay đầu lại định tìm Trấn Nguyên Tử tính sổ, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện Trấn Nguyên Tử đã đi rồi, ác niệm trong lòng Bàn Cổ chính là Thông Thiên giận dữ vô cùng. 

Ông ta bị Thái Thượng Nguyên Thuỷ chèn ép đã vô cùng thống khổ, nếu không tách ramỗi ngày đều phải ở bên nhau, ông ta vẫn sẽ bị chèn ép. Ông ta nhịn không được bốc phát ác niệm, khiến sắc mặt của Bàn Cổ trở nên vô cùng âm trầm. 

"Lão già Trấn Nguyên, thiệt thòi ta tin tưởng hắn, hắn lại dám lừa gạt ta, xem ta không dọn dẹp hắn!"

Nói xong, Bàn Cổ dùng thần niệm truy tìm tung tích của Trần Ngyên Tử sau đó lập tức đuổi theo. 

"Này! Ngươi làm sao vậy? Bàn Cổ, quay lại, ngươi Mau quay lại!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK