Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sát tiên đại trận.

“Làm sao bây giờ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng đạo tổ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Nếu Thái Nhất tới đây, rồi cùng với Trấn Nguyên Tử bước vào trong trận, đến lúc đó có phải là chúng ta sẽ phải chết không?”

Ngọc Đế hết sức lo sợ nói.

Sắc mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân đều tỏ ra trầm trọng.

Lúc này Khương Tử Nha nói: “Khoan hẵng lo lắng, trước khi xuất chinh, Phật Đà Da đã phái người đi thông báo cho Hồng Quân Lão Tổ rồi, bất luận Hồng Quân Lão Tổ có phá giải được phong ấn hay không, nếu ông ấy biết được tin chúng ta đã xuất chinh, nhất định sẽ đến trợ giúp chúng ta.”

“Nếu không nằm ngoài dự kiến, nói không chừng Hồng Quân Lão Tổ đang trên đường trở về Thiên Giới rồi.”

“Mà sát tiên đại trận không dễ phá như vậy đâu, ta tin tưởng rằng trước khi Hồng Quân Lão Tổ đến Thiên Giới, Thái Nhất và Trấn Nguyên Tử tuyệt đối không thể phá giải được sát tiên đại trận, vì thế nên chúng ta ở trong đại trận vẫn rất an toàn.”

Ngọc Đế nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Thái Thượng Lão Quân nói: “Nhưng cũng không hẳn, với tính cách của Hồng Quân Lão Tổ, nếu phong ấn sắp được phá giải, ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, cho dù tất cả chúng ta đều chết, toàn bộ đại quân điện thờ của ông ấy đều bị tiêu diệt, Hồng Quân Lão Tổ cũng sẽ không bận tâm đến chúng ta.”

“Điều ông ấy muốn chính là thắng được Thái Nhất, mà thả ra ma tôn, chính là con át chủ bài để ông ấy có thể thắng Thái Nhất, vì vậy chúng ta cũng đừng quá mong đợi ông ấy có thể đến cứu chúng ta, ngoại trừ ông ấy căn bản không nắm chắc được mình sẽ phá giải được phong ấn.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu nói: “Điều đó cũng không nhất định, ông ấy vẫn sẽ lo lắng rằng chúng ta sẽ bị Thái Nhất thu phục, tuy rằng khi ông ấy biết tin đại quân xuất chinh có thể không thể ngưng lại việc phá giải phong ấn, nhưng nếu như ông ấy biết tin chúng ta đang gặp khó khăn, ông ấy chắc chắn sẽ ngưng lại để giải cứu chúng ta.”

“Vì vậy, trước mắt chúng ta nhất thiết phải cho Hồng Quân Lão Tổ biết rằng chúng ta đang gặp khó khăn.”

Mọi người gật đầu, tất cả đều cảm thấy những lời Nguyên Thủy Thiên Tôn nói là có lý.

“Nhưng Trấn Nguyên Tử đã ngăn chặn cánh cửa lớn phía đông, cánh cửa lớn phía tây và cánh cửa lớn phía bắc, khẳng định còn có Côn Bằng và Thông Thiên đang canh giữ ở đó, tất cả mọi người đều không thể đi báo tin, làm sao mà Hồng Quân Lão Tổ lại biết được rằng chúng ta đang gặp khó khăn?” Khương Tử Nha hỏi.

Mọi người cẩn thận rơi vào suy tư.

Một lúc lâu sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn lên tiếng nói: “Nếu chúng ta trốn ở trong sát tiên đại trận và không đi ra ngoài, Trấn Nguyên Tử sẽ tới giúp Thông Thiên và Côn Bằng.”

“Nếu chúng ta có thể giữ chân Trấn Nguyên Tử, không cho ông ta đi trợ giúp Côn Bằng và Thông Thiên, ta tin tưởng Phật Đà Da bọn họ, ít nhất có một người có thể lao ra khỏi vòng vây, đi tới Tây Vực báo tin.”

Nói đến này, ông ta nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân: “Hai chúng ta cùng nhau đi ra trận, nếu Trấn Nguyên Tử không ở đó, chúng ta sẽ đi tới Tây Vực, nếu ông ta ở đó, thì chúng ta sẽ quay trở lại, nếu cứ liên tục ra vào như thế, ông ta sẽ không dám đi hỗ trợ các cửa khác để có thể cho đồng đội có cơ hội trốn về Tây Vực.”

Thái Thượng Lão Quân nói được.

Sau đó hai người liên tục ra vào, cố gắng giữ chân Trấn Nguyên Tử đang canh giữ ở cánh cửa lớn phía đông.

Mà ngay lúc này, Phật Đà Da, Nữ Oa, Lục Áp, cùng với tám vị Phật Đà Da cũng đã tiến vào cánh cửa lớn phía tây.

Kết quả là ngay khi tiến vào cánh cửa lớn phía tây, liền nhìn thấy Thông Thiên giáo chủ đang canh giữ ở đó.

“Ha ha, bần đạo đã chờ các ngươi lâu lắm rồi.”

Thông Thiên giáo chủ thoải mái cười to, lúc này liền lập tức thôi phát Hỗn Nguyên Kim Đấu, đánh thẳng về phía tất cả thánh nhân ở phía đối diện.

“Lao ra tuyến phong tỏa.”

Nữ Oa nương nương hô to một tiếng, tế dâng Bổ Thiên Thạch và thôi động tiên pháp, đánh về phía Hỗn Nguyên Kim Đấu.

Oanh.

Một tiếng nổ lớn vang lên, khắp cả nhị trọng thiên đều bị chấn động.

Thạch Nữ Oa là pháp bảo xếp hạng thứ sáu trong số mười đại pháp bảo, uy lực mạnh hơn Hỗn Nguyên Kim Đấu.

Mặc dù thực lực của Nữ Oa không bằng Thông Thiên giáo chủ, nhưng có thạch Nữ Oa trong tay, khoảng cách giữa bà ta và Thông Thiên đã thu hẹp lại một ít.

Cộng thêm sự giúp đỡ của Lục Áp và Phật Đà Da, một quyền của Thông Thiên giáo chủ khó có thể địch lại nhiều người như thế.

Sau một trận chiến kịch liệt, Nữ Oa, Lục Áp và Phật Đà Da trốn thoát, một số vị thánh nhân dưới trướng của Phật Đà Da đều bị Thông Thiên giáo chủ một trưởng toàn bộ đánh chết.

Khi đám người Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn và Thiên Hà tiến vào cánh cửa lớn phía bắc. Dưới sự ngăn cản của Côn Bằng Lão Tổ, bọn họ không thể phá vỡ tuyến phong tỏa, còn bị Côn Bằng Lão Tổ đả thương, trốn vào trong sát tiên đại trận không dám đi ra.

Mà lúc này.

Vùng biển gần núi Tu Di.

“Phụ hoàng, phụ hoàng.”

“Bệ hạ, bệ hạ.”

Đám người Đóa Đóa, Diệp Chiến, A Tu La và Thân Công Báo đều ra sức lớn tiếng kêu gào.

Nhưng đều không có phản hồi.

“Thái tử, công chúa, núi Tu Di đã bị san phẳng. Chúng ta có thể tưởng tượng được vụ nổ mạnh lúc đó lợi hại đến mức nào, chỉ e rằng bệ hạ đã…”

Có một vị thiên tướng nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Hu hu hu.”

Đóa Đóa và Diệp Chiến, liền nhất thời suy sụp khóc lớn.

“Phụ hoàng, người đang ở đâu? Người đừng bỏ rơi em trai và nhi thần, nhi thần và em trai không thể sống không có người được, phụ hoàng.”

Đóa Đóa khóc đến đau thấu tâm can.

Diệp Chiến cũng lớn tiếng gào khóc: “Phụ hoàng, nhi thần đã không còn mẫu thân rồi, nhi thần không thể mất thêm phụ hoàng nữa, phụ hoàng, người đang ở đâu? Người hãy cho nhi thần một tiếng hồi âm đi.”

Thân Công Báo cũng suy sụp mà bật khóc nức nở: “Bệ hạ, sao người có thể chưa ra trận đánh địch mà đã chết được chứ, thần đã nhìn thấy hy vọng đánh bại Khương Tử Nha rồi cơ mà. Người đi như vậy, tro tàn sẽ lại nhen nhóm đấy bệ hạ, không có người, hy vọng chiến thắng Khương Tử Nha của thần sẽ tan tành mất, hắn ta sẽ quay trở lại xâm lược và đánh bại chúng thần thôi, bệ hạ.”

A Tu La với hai mắt đỏ hoe, lửa giận không thể nguôi nói: “Đám người tóc xoăn chết tiệt này, ta sẽ suất lĩnh đại quân tới Tây Vực, san phẳng Tây Vực của bọn chúng để báo thù cho bệ hạ.”

Nói xong, ông ta liền muốn rời đi.

Nhưng vào lúc này, có người hét lên: “Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì vậy.”

Mọi người nhìn theo.

Chỉ thấy những ánh sáng có hình dạng hạt nhỏ trên biển, từ bốn phương tám hướng hội tụ đến cùng một nơi, trông giống như những con đom đóm trên bầu trời đầy sao vậy, vô cùng chói lọi.

Rất nhanh.

Những ánh sáng có hình dạng hạt nhỏ tụ lại trong khoảng không giống như mặt trời vàng.

Rồi sau đó, những ánh sáng có hình dạng hạt nhỏ hội tụ lại bắt đầu dần dần biến đổi thành hình dạng con người trong khoảng không.

Giương mắt nhìn qua, vốn dĩ mọi người đang rất bi thương, trước mắt bỗng chốc sáng ngời.

“Chẳng lẽ thần hồn bệ hạ bị nổ tung, rồi bắt đầu tự động phục hồi sao?”

Thái Sư run rẩy môi nói.

“Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy.”

Tất cả mọi người đều vô cùng kích động.

Rất nhanh, những ánh sáng dạng hạt hình người được tập hợp lại. Dần dần, ánh sáng biến mất trở thành một hình thể hoàn chỉnh, trông giống như bọt nước vậy, nhưng vẫn không thể nhìn thấy các ngũ quan trên khuôn mặt.

Nhưng không mất bao lâu, bọt nước dần dần vỡ ra, trông giống như những mảnh vỡ từ đầu tróc rơi xuống đất.

Khi bọt nước được tróc rơi ra, một khuôn mặt người dần dần hiện ra ở trước mặt mọi người.

Khi cả khuôn mặt hiện ra, tất cả mọi người kích động kêu lên.

“Chính là phụ hoàng.”

“Đó là bệ hạ.”

“Bệ hạ vẫn chưa chết, thật sự tốt quá.”

Khi bọt nước hoàn toàn được tróc rơi ra, thần hồn hoàn chỉnh của Diệp Thiên xuất hiện trên không trung.

“Chúc mừng bệ hạ thu thập linh hồn thành công.”

Mọi người lập tức cúng bái.

“Mọi người đứng dậy hết đi.”

Diệp Thiên xua tay, không khỏi cười khổ nói: “Trẫm vốn định tiêu diệt đại quân điện thờ, ai ngờ vẫn là bị Diệt Thiên Đạn của bọn họ bắn trúng. Bởi vì số lượng kích nổ quá nhiều, thần hồn và thể xác của trẫm đều bị nổ tung.”

“May mắn thay, trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết lúc đó, thực lực của trẫm đã được nâng cao thêm một bậc và chặn được đòn tấn công lớn này, nếu không trẫm đã bị mất mạng ở vụ nổ mạnh này rồi.”

Nói xong, hắn thôi động tiên pháp.

Trong biển cả bao la, những ánh sáng có hình dạng hạt nhỏ lại một lần nữa bay lên, hội tụ lại trên thần hồn của Diệp Thiên, cuối cùng ngưng tụ thành một xác thịt.

“Chúc mừng bệ hạ tái tạo lại thân thể.”

Mọi người nói lời chúc mừng.

Diệp Thiên cười cười, tiến đến ôm Đóa Đóa và Diệp Chiến vào lòng.

Sau khi bố con biểu lộ tâm tình với nhau, Diệp Thiên sờ sờ đầu của Diệp Chiến, cười hiền nói: “Đi, đi tới Tam Thập Lục Trọng Thiên, phụ hoàng sẽ giúp con cứu sống mẫu thân, trẫm muốn sắc phong cô ấy làm hoàng hậu.”

Diệp Chiến kích động quỳ xuống.

“Nhi thần thay mẫu thân tạ ơn phụ hoàng.”

Rồi sau đó, Diệp Thiên dẫn theo hai người con cùng với chúng tướng lĩnh đi về hướng Nam Chiêm Bộ Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK