Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Ngộ Không rất tức giận, hầu tử khỉ tôn, cùng một đám huynh đệ yêu tinh bị giết, mà lại được đánh bọn họ một trăm trượng hình, chuyện này với hắn mà nói, quả thật là quá hời cho bọn họ quá rồi!

Đương nhiên. Hắn hiểu rõ đây là thể diện lớn nhất Ngọc Đế có thể cho hắn rồi, cho nên cho dù có không hài lòng, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng mỗi người một trăm trượng hình nhất định phải đánh!

Nhưng mà đối Dương Tiễn, Na Tra và Tứ Đại Thiên Vương mà nói, quả thật không thể nào tiếp nhận được.

"Muốn đánh thì đổi chỗ khác mà đánh, đừng đánh ở đây." Dương Tiễn nói.

Nhiều người nhìn như vậy, bảo hắn để mặt mũi ở đâu?

"Đúng, muốn đổi sang chỗ khác, đánh ở đây không được!"

Na Tra và Tứ Đại Thiên Vương nhao nhao tỏ thái độ.

Tôn Ngộ Không tức giận nói: "Lúc các ngươi muốn chém đầu lão tôn ta. Sao lại không chọn nơi không có người mà chém, lại chọn một nơi có nhiều người đông đúc như vậy chém đầu ta? Không phải là muốn lão Tôn ta khó xử hay sao? Làm sao, bây giờ đến phiên các ngươi bị trị tội, cũng không dám bị phạt trước mặt nhiều người như vậy?"

"Các ngươi cần thể diện, lão Tôn ta không cần thể diện hay sao?"

"Cho nên, nhất định phải chấp hành ngay tại đây. Nếu không lão Tôn ta sẽ nói chuyện với Ngọc Đế!"

Bọn người Dương Tiễn rất không phục .

Lúc này Thái Bạch Kim Tinh nói: "Dù sao mọi người đều biết các ngươi phải chịu hình, đánh ở đâu cũng như nhau thôi, cứ theo hắn nói, miễn cho làm lớn chuyện khiến Ngọc Đế khó xử."

Na Tra là con rể Ngọc Đế, tất nhiên không muốn khiến cho Ngọc Đế phải khó xử, liền cắn răng, dẫn đầu nằm sấp trên pháp trường.

"Đánh đi!"

Hắn hét một tiếng.

"Đánh thì đánh."

Tôn Ngộ Không giơ gậy Kim Cô lên, tuyệt đối không lưu tình, hung hăng đánh lên lưng Na Tra.

Mỗi một gậy đánh xuống, đều khiến Na Tra đau không chịu được.

Lúc bắt đầu hắn còn có thể cắn răng kiên trì, lúc đánh đến năm mươi gậy, mỗi một gậy đánh dưới. Na Tra đều hét thảm một tiếng.

Tứ Đại Thiên Vương nhìn mà run lẩy bẩy.

Dương Tiễn nhìn mà khóe mắt cũng giật giật không ngừng.

"Đánh hay lắm!"

Tôn Tiểu Ngộ kêu lên: "Cha, đánh mạnh vào, trả thù cho hầu tử hầu tôn của Hoa Quả Sơn chúng ta!"

"Tôn Tiểu Ngộ, mẹ nó ngươi muốn chết có đúng không?"

Lý Ngao nắm lấy cổ áo Tôn Tiểu Ngộ tức giận nói.

"Súc vật!"

Diệp Thiên chẳng biết lúc nào nhảy xuống pháp trường từ lúc nào, một cái tát đập lên trên đầu Lý Ngao, khiến Lý Ngao ngã nhào xuống đất.

Vừa rồi hắn bị trói, Lý Ngao cũng đánh hắn không ít, hắn hận không thể đánh bọn người này chết hết!

"Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, mau ngăn cản hắn hành hung!"

Lý Thiên Vương kinh hãi hô.

Trấn Nguyên Tử lúc này mới cười nói: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nóng vội cái gì."

Diệp Thiên lúc này mới thu lại sát tâm.

Rất nhanh Tôn Ngộ Không đánh xong một trăm gậy, đánh Na Tra giống như chó chết.

Sau đó là Tứ Đại Thiên Vương, cuối cùng là Dương Tiễn, tất cả đều bị đánh giống như chó chết.

Lúc này, Trấn Nguyên Tử hỏi: "Sau này đạo viện Phiêu Miểu, bọn vãn bối là cùng nhau chung sống hòa thuận. Hay vẫn tiếp tục đánh tới đánh lui? Trước mặt nhiều người như vậy mọi người cũng tỏ rõ thái độ, miễn cho lại xảy ra những chuyện tương tự như thế này."

Ông vừa dứt lời, Dương Tiễn liền nhảy ra ngoài: "Tiếp tục như trước kia đánh tới đánh lui. Nhưng điều kiện tiên quyết là, không được gọi trưởng bối giúp đỡ, có thể gọi người cùng thế hệ. Nếu như lại xuất hiện người giúp đỡ ví dụ như Tôn Ngộ Không, chúng tôi sẽ xử lý Tôn Ngộ Không, bên phía chúng tôi ai giúp vãn bối đối phó Diệp Thiên, ông cứ xử lý người đó!"

Con trai của hắn Dương Phong, lợi hại hơn Diệp Thiên nhiều, nếu như các trưởng bối đều không nhúng tay vào, con của hắn hoàn toàn có thể giết chết Diệp Thiên.

"Còn nữa!"Na Tra nói bổ sung: "Con gái Diệp Thiên có thể gọi bạn bè giúp Diệp Thiên, nhưng không thể bảo cô bé gọi bạn bè trưởng bối giúp đỡ!"

Hắn tin giao thiệp của con mình bên này, rộng rãi hơn so với bên phía Diệp Thiên. Thực lực cũng mạnh hơn so với bên Diệp Thiên, chỉ cần các trưởng bối không nhúng tay vào, với của con hắn bên này thế lực. Nghiền nát Diệp Thiên bên kia dễ như trở bàn tay.

"Được."

Trấn Nguyên Tử gật đầu nói: "Vậy nếu như đánh chết người thì sao?"

Bọn người Dương Tiễn và Na Tra bọn người đang muốn nói đánh chết thì cứ đánh chết, ai cũng đừng tìm ai, Thái Bạch Kim Tinh mở miệng nói: "Chỉ cần đánh không chết, muốn đánh thế nào đều được, không cần thiết phải hại ra đến mạng người."

"Được."

Trấn Nguyên Tử gật đầu lần nữa, nhìn về phía Câu Trần Đại Đế: "Đến lúc đó vãn bối của bọn họ bị Diệp Thiên đánh nửa sống nửa chết. Nếu bọn họ nhảy ra trả thù Diệp Thiên, ta sẽ không khách sáo, đến lúc đó quậy đến chỗ Ngọc Đế kia. Ông phải làm nhân chứng."

Câu Trần Đại Đế gật đầu.

"Quyết định như vậy đi, ai cũng không được phép đổi ý đâu."Trấn Nguyên Tử nói, nhìn về phía Diệp Thiên: "Bị đánh tổn thương không rõ, cùng ta về Ngũ Trang Quán dưỡng thương mấy ngày, nếu để tình trạng này, Dương Phong có thể giết ngươi ngay lập tức."

Nghe thấy câu này, Dương Phong cười ha ha: "Đừng về Ngũ Trang Quán sau này cũng không dám về đạo viện đó. Cho ngươi thời gian chữa thương một tháng, sau một tháng ngươi nếu là không đến đạo viện Phiêu Miểu, bọn ta sẽ đến Ngũ Trang Quán đánh ngươi. Đến lúc đó Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cũng đừng ngăn cản."

"Được, kỳ hạn trong vòng một tháng, qua kỳ hạn nếu như hắn không trở về đạo viện Phiêu Miểu, hoan nghênh các ngươi đến Ngũ Trang Quán đánh hắn."Trấn Nguyên Tử cười nói.

"Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, con cũng muốn về Ngũ Trang Quán, con nhớ người lắm." Đóa Đóa cười đùa tí tửng nói.

Trấn Nguyên Tử cười xoa đầu Đoá Đoá nói một câu: "Đi thôi."

Sau đó gọi Cân Đẩu Vân ra.

Lúc này Đóa Đóa nhảy lên Cân Đẩu Vân, vẫy tay tạm biệt với Trương Diệp và Bội Dao.

Diệp Thiên đi về hướng của Văn Tuyết Tâm, mỉm cười nói: "Tôi thật sự không ngờ cô sẽ để cho ông nội cô ra mặt giúp tôi, cảm ơn."

Văn Tuyết Tâm trừng mắt nói: "Nếu như anh chết, ta làm sao có thể bắt anh trút giận được? Dưỡng thương tốt, đến lúc đó trở về. Xem tôi đánh thế nào!"

Diệp Thiên nhếch miệng cười một cái.

Hắn biết, Văn Tuyết Tâm bởi vì bị hắn hôn mà tức giận.

"Chờ ta chữa khỏi vết thương trở về, tôi sẽ cưới cô. Làm mẹ của Đoá Đoá."

Nói xong, Diệp Thiên phóng khoáng xoay người, nhảy lên Cân Đẩu Vân.

Đầu Văn Tuyết Tâm ong một tiếng. Cả người đều sững sờ!

Cái tên này hôn mình, mình còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn lại dám nói muốn cưới mình, hắn điên rồi hay sao?

"Mẹ anh!"

Dương Phong tức nổ phổi: "Cái thứ rác rưởi nhà ngươi, có tư cách gì cưới Tuyết Tâm? Muốn cưới cũng phải là ta cưới, không tới phiên ngươi cưới!"

Không đợi Diệp Thiên mở miệng, Văn Tuyết Tâm lạnh giọng đáp lại: "Hắn có tư cách không thì tôi không biết, dù sao anh không có tư cách, bởi vì tôi vốn dĩ không thích anh!"

Dương Phong: "..."

"Ha ha!"

Diệp Thiên cười nói: "Có nghe hay không, Tuyết Tâm không thích ngươi, chết tâm đi."

Đóa đóa hì hì cười nói: "Chị Tuyết Tâm, cha hơi bị tốt luôn đó, gả cho cha, cha nhất định sẽ đối xử với chị thật tốt."

Văn Tuyết Tâm nhếch miệng: "Chuyện của người lớn trẻ con không cần phải lo."

"Ha ha!"

Trấn Nguyên Tử ngửa đầu cười một tiếng, khống chế Cân Đẩu Vân rời đi.

"Mẹ nó!"

Dương Phong tức kinh khủng, trong lòng âm thầm thề, chờ Diệp Thiên trở về đạo viện Phiêu Miểu, nhất định phải đánh hắn thành phế nhân, nghiền nát đạo cốt đều của hắn.

"Đại tiên, địa thư của người không phải có thể nhìn thấy tương lai hay sao, cha con người có thể lấy được chị Tuyết Tâm không?"

Trên đường trở về, Đóa Đóa hiếu kỳ hỏi.

Văn Tuyết Tâm cho cô bé ấn tượng rất tốt, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, còn rất quan tâm cha, cha vừa xảy ra chuyện, chị ấy lập tức đến đạo viện Hư Vô tìm cô bé, mà lại có bối cảnh cũng rất tốt, nếu như cha cưới được người như chị ấy làm vợ cũng rất tốt.

"Ha ha."

Trấn Nguyên Tử vuốt râu cười nói: "Cha con là một thảo dân, ông nội của Văn Tuyết Tâm là Lôi Tôn Phổ Hóa Thiên Tôn, một người trên trời một người dưới đất, muốn lấy cô ấy e là cần trải qua một chút khó khăn trắc trở."

Đóa Đóa nhìn về phía Diệp Thiên: "Cha, cha có sợ khó khăn trắc trở không?"

Diệp Thiên cười xoa lên đầu Đóa Đóa đầu: "Con có muốn cô ấy làm mẹ con hay không?"

"Có chứ, chị Tuyết Tâm rất tốt." Đóa Đóa nói.

Diệp Thiên nhếch miệng cười một tiếng: "Vậy mặc kệ là khó khăn trắc trở lớn thế nào, cha nhất định sẽ cưới cô ấy về làm mẹ cho con."

"Dạ!"

Đóa Đóa gật đầu như gà con mổ thóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK