Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, tin tức đã thông qua mạng lưới truyền âm của đại quân Thiên Đình ở Nam Chiêm Bộ Châu, rơi đến tay những binh tôm tướng tép trên biển, lại thông qua mạng lưới truyền âm trên biển, nhanh chóng đến Đông Thắng Thần Châu qua đường biển, sau đó từ mạng lưới truyền âm ở Đông Thắng Thần Châu lên đến Thiên Đình.

Quá trình này hoàn thành trong thời gian một nén hương, tốc độ phải nói là vô cùng nhanh.

Khi tin tức đến tai Ngọc Đế, Ngọc Đế vô cùng kinh hãi, lập tức triệu tập tất cả thần tiên trong tiên ban đến, tập trung tại Lăng Tiêu Bảo Điện để bàn bạc chuyện chính sự.

Sau khi Ngọc Đế giải thích sự việc, lập tức khiến các vị chư tiên đều chấn động.

“Trời ạ, là thật à, Diệp Thiên mang theo Atula và cựu binh của Thái Nhất ra khỏi cõi Atula sao?”

“Không xong rồi, thế này thì không xong rồi, năm đó những cựu binh của Thái Nhất bị trấn áp trong cõi Atula, chính là mươi lăm thánh nhân cảnh giới Đại Đạo. Hơn nữa những cựu binh này khi tổng hợp thực lực lại thì vô cùng mạnh, bây giờ lại bị Diệp Thiên mang ra ngoài, đây chẳng phải là đòn chí mạng đối với Thiên Đình chúng ta sao!”

“Bây giờ, quân đội của Thiên Đình ở Nam Chiêm Bộ Châu phải hành động thế nào đây, bên phía quân Liên minh bây giờ có nhiều cao thủ như thế, bọn chúng sẽ không dẫn binh đi tấn công chúng ta chứ, nếu như thế đại quân của chúng ta nhất định bị đánh cho tơi bời!”

“Rắc rối to rồi! Bây giờ là rắc rối to rồi! Trận chiến này đã xoay chuyển quá nhanh, quân đội của chúng ta ở lần Nam chinh này đại bại rồi!”

“...”

Trong lúc nhất thời, trong Lăng Tiêu Bảo Điện chỉ có toàn những âm thanh hốt hoảng cùng với sợ hãi, tất cả thần tiên đề vô cùng bối rối.

“Yên lặng. Tất cả đều yên lặng.”

Ngọc Đế vung tay lên nói.

Các vị thần tiên dần dần bình tĩnh trở lại, Ngọc Hoàng lúc này mới nói: “Vừa rồi Khương Tử Nha phát truyền âm đến, hắn ta cho rằng Diệp Thiên sẽ tập trung vào ba ngọn núi thần trước, mở ba tế đàn cuối cùng, muốn chúng ta phái thêm hai vị thánh nhân trên Đại Đạo cảnh giới tầng thứ tư đi canh gác núi Trì Quang và Thiết Vây để ngăn việc tế đàn bị mở ra.”

“Các ngươi nói xem, trẫm nên phái hai vị thánh nhân nào từ cảnh giới Đại Đạo tầng thứ tư trở lên đi canh giữ núi đây?”

Nói về điều này, Ngọc Đế quét mặt nhìn qua hết toàn bộ bá quan văn võ trong triều.

“Điều này…”

Mọi người nhìn nhau và bắt đầu bàn tán.

Không lâu sau, Cát Thiên Sư đứng dậy và nói: “Bẩm tấu Ngọc Đế, có rất ít thánh nhân, đặc biệt là thánh nhân trên cảnh giới Đại Đạo tầng thứ tư thì lại càng ít, có thể đạt tới tứ thức Thái Thượng Kính tầng thứ tư, về cơ bản đều là Tiên Thiên Thánh Nhân. Mà trong số các Tiên Thiên Thánh Nhân, ngoại trừ Trấn Nguyên Tử và Thông Thiên Giáo Chủ ra vì họ đã đứng về bên phía của Thái Nhất. Còn những người còn lại về cơ bản đều đứng về phía chúng ta, và chỉ có một Côn Bằng Lão Tổ là có thái độ trung lập.”

“Mà Côn Bằng Lão Tổ thì có khoảng cách với cả Thái Nhất và Hồng Quân Lão Tổ, nên có lẽ ông ấy sẽ không giúp ai cả. Nên thần cảm thấy rằng nếu muốn phái thêm hai vị thánh nhân của cảnh giới Đại Đạo tầng thứ tư đến canh giữ ngọn núi thì một trong hai vị thánh nhan là Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn hãy chọn một, sau đó lại chọn một trong ba vị thánh nhân là Nữ Oa Nương Nương, Lục Áp Đạo sĩ và Chuẩn Đề đạo nhân, như vậy là có thể có hai thánh nhân đi trấn thủ núi rồi.”

Nghe đến đây, nhiều người gật gù, cho rằng đây quả thực là cách làm duy nhất.

Nhưng ngay sau đó Thái Bạch Kim Tinh đã đứng dậy và nói: “Ngọc Đế, thần nghĩ rằng không thể làm như thế vì Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn không ai có thể đi. Một khi đi một người, người còn lại không thể trấn áp được Thông Thiên, đến lúc Thông Thiên bạo phát, nếu không thể không chế được nữa, Thiên Đình sẽ bị ông ta lật lên, Tam Giới sẽ đại loạn, sẽ càng thêm bất lợi cho phía Thiên Đình chúng ta!”

Nghe những lời này, Ngọc Đế không khỏi rùng mình một cái, vội vàng nói: “Thái Bạch Kim Tinh nói rất đúng, Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn phải để lại để khống chế Nguyên Thủy Thiên Tôn. Chuyện này liên quan đến an nguy của Thiên Đình và an nguy của Tam giới. Vì vậy, trong số hai vị thánh nhân được cử đến canh giữ núi thần, có thể cử một vị từ Ngũ Trang Quán, hay để cho Chuẩn Đề đạo nhân đến canh giữ núi Trì Quang. Vị còn lại, thì hãy thử mời Côn Bằng Lão Tổ ra khỏi núi xem sao, có thể mời được thì quá tốt, nếu không mời được thì hãy nói Phật Tổ thôi trở thành Như Lai, tạm thời giao Phật Môn cho Phật Di Lặc, còn ông ấy thì hãy trở lại làm Tiếp Dẫn của năm đó, đi đến canh giữ núi Thiết Vây, cứ quyết định như vậy đi.”

“Ngọc Đế thánh minh!”

Chúng tiên đều đồng ý với sự sắp xếp của Ngọc Đế.

Nếu Như Lai lại một lần nữa biến về là Tiếp Dẫn, vậy thì sẽ có thêm một Tiên Thiên Thánh Nhân, như thế sẽ vô cùng có lợi cho bên Thiên Đình. Nếu Như Lai vẫn muốn làm Phật Tổ, vậy thì hãy đợi đến khi đánh bại Thái Nhất, thì ông ấy lại lấy lại tu vi của Như Lai để tiếp tục làm Phật Tổ, hiện tại phải lấy đại cục làm trọng, mọi người đều cảm thấy rằng chắc chắn Như Lai cũng sẽ đồng ý.

Dù sao thì Như Lai cũng đã từng động thủ với Diệp Thiên, nên cũng sợ Diệp Thiên trả thù, vì vậy ông ấy cũng lo lắng cho sự an toàn của bản thân, nên sẽ không từ chối.

Lúc này, Ngọc Đế lại phân phó: “Thái Bạch Kim Tinh, ngươi đến Bắc Minh Hải tìm Côn Bằng Lão Tổ, hỏi xem ông ấy có đồng ý giúp đỡ Thiên Đình không. Nếu Côn Bằng Lão Tổ đồng ý thì quá tốt, nếu không, ngươi hãy lập tức đến Ngũ Trang Quán đưa Chuẩn Đề đạo nhân đến núi Trì Quang, và nhờ Chuẩn Đề đạo nhân thuyết phục Như Lai biến trở lại làm Tiếp Dẫn đạo nhân đến canh giữ núi Thiết Vây.”

“Thần tuân chỉ.”

Thái Bạch Kim Tinh rời đi ngay lập tức.

Ngọc Đế nói tiếp: “Bốn vị Thiên Sư lập tức thông báo cho các quốc gia ở Đông Thắng Thần Châu, Bắc Câu Lô Châu, Tây Ngưu Hóa Châu, phân cho các quốc gia đó mỗi nước một định mức nhất định để bọn họ tiến hành trưng binh mạnh mẽ, tranh thủ tập hợp năm trăm nghìn tỷ quân càng nhanh càng tốt. Sau đó đưa họ lên Thiên Giới để tiến hành huấn luyện bằng tốc độ luyện binh nhanh nhất, sau khi đạt đủ điều kiện thì đưa đến chiến trường tại Nam Chiêm Bộ Châu.”

“Thần tuân chỉ!”

Bốn vị Thiên Sư cũng rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện ngay lập tức.

Ngọc Đế lại nhìn quét qua văn võ bá quan rồi nói: “Trong số các chúng tiên, có ai quen biết một vị Hậu Thiên Thánh Nhân nào không, nếu có thì hãy mời người đó rời núi để giúp Thiên Đình chống lại Thái Nhất. Nếu ai có thể nhờ một vị Hậu Thiên Thánh Nhân đi đến Nam Chiêm Bộ Châu giúp đỡ cho Khương Tử Nha chiến đấu với quân Liên minh trẫm sẽ thưởng cho người đó, và sẽ thăng chức cho. Nếu có thể mời được càng nhiều thì được ban thưởng càng lớn.”

“Thần sẽ cố gắng thử xem.”

Tất cả chúng tiên ở bên dưới đều đồng thanh nói.

Cái gọi là Tiên Thiên Thánh Nhân là những người đã bước vào cảnh giới Đại Đạo trước khi khai thiên lập địa, và những được họ là Hậu Thiên Thánh Nhân là những người bước vào cảnh giới Đại Đạo sau khi khai thiên lập địa. Bởi vì trải qua quá trình khai thiên lập địa đã xảy ra đại chiến Thần Ma, nên vốn dĩ không có nhiều Tiên Thiên Thánh Nhân, vì đã chết rất nhiều. Hơn nữa trong trận chiến giữa Hạo Thiên và Thái Nhất, cũng đã không ít Tiên Thiên Thánh Nhân đã chết, cho nên những Tiên Thiên Thánh Nhân còn lại cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng Hậu Thiên Thánh Nhân thì Thiên Giới vẫn còn có một ít, nhưng chẳng qua những vị Hậu Thiên Thánh Nhân này, tất cả đều ở ẩn những thành thị hoặc là ở những nơi hoang dã. Cả Thiên Giới chắc cũng có thể có được mấy chục hị Hậu Thiên Thánh Nhân, nhưng những người có thể điều động được thì rất ít, không ai chắc chắn có thể mời được, phải thử mới biết được.

Vì thế những vị tiên muốn được ban thưởng có quen biết với Hậu Thiên Thánh Nhân, đều bắt đầu hành động.

Lúc này, bên ngoài lều trại của lực lượng quân Liên minh.

“Thái y thế nào rồi, vết thương thế nào rồi?”

Nhìn thấy thái y đi ra, Diệp Thiên vội vàng hỏi.

Thái y nói: “Tâu bệ hạ, công chúa đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng mà thân thể và linh hồn đều bị tổn thương nghiêm trọng, cần một thời gian dưỡng thương mới có thể hồi phục.”

Phù!

Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm khi nghe được lời này.

Sau đó, hắn cùng với Diệp Chiến trở lại lều lớn trong trung quân.

Bên trong lều, Phượng Hoàng Lão Mẫu, Khổng tước Đại Minh Vương, Nữ Vương Nữ Nhi Quốc, ba người phụ nữ cùng nhau giúp giúp Đóa Đóa lau vết máu trên người, mặc quần áo sạch sẽ cho Đóa Đóa, sau đó Diệp Thiên và Diệp Chiến bước vào.

“Tham kiếm Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế!”

Ba người phụ nữ lập tức cuối người hành lễ.

“Miễn lễ.”

Diệp Thiên hất tay áo.

Ba người vừa mới đứng dậy, Nữ Vương ngượng ngùng nhìn Diệp Thiên, không dám nhìn thẳng vào hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

“Mọi người ra ngoài trước đi.”

Diệp Thiên nói, rồi ngồi xuống bên giường của Đóa Đóa.

Ba người phụ nữ cùng vâng một tiếng sau đó đi ra khỏi lều lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK