Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhân tộc và tiên tộc cũng sợ thần tộc của chúng ta. Họ thậm chí còn cống nạp cho thần tộc của chúng ta, thần tộc của chúng ta vẫn có rất nhiều mặt mũi!”

“Họ có thể không sợ thân tộc của chúng ta sao? Dù sao thì hiện tại bọn họ đang chiến tranh với yêu tộc và ma tộc. Nếu bọn họ không cống nạp cho chúng ta thì thần tộc của chúng ta sẽ tham gia vào cuộc chiến và chúng sẽ bị đánh bại!”

“Vẫn là thần hoàng thánh minh, trực tiếp thừa dịp đang cháy nhà mà đi hôi của, không những để cho nhân tộc và tiên tộc ngoan ngoãn cống nạp cho chúng ta mà còn có thể trấn áp giá bùa tăng tốc cùng đan dược của tiên tộc rất nhiều. Điều này khiến thần tộc chúng ta giảm hiện tượng mất đi tài nguyên rất nhiều!”

Diệp Thiên và Đóa Đóa đang ăn cơm ở đại sảnh nhà trọ, thì nghe thấy bàn bên cạnh có một vài tu sĩ đang tán gẫu không ngừng ở đó.

Diệp Thiên và Đóa Đóa không khỏi cau mày khi nghe những bình luận này.

“Ba, nhân tộc và tiên tộc làm sao lại cống nạp cho thần tộc rồi?” Đóa Đóa hỏi.

Diệp Thiên nói: “Nghe bọn họ nói thì, hẳn là thần tộc uy hiếp nhân tộc cùng tiên tộc, để cho hai tộc cống nạp đồ cho thần tộc, nếu không thì sẽ đánh họ nên như thế này.”

Đóa Đóa gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: “Nếu là như vậy, nếu thần tộc có được thứ họ muốn, họ sẽ không làm gì nhân tộc và tiên tộc nữa. Cuối cùng thì kế hoạch của chúng ta sẽ không thể thực hiện được.”

Diệp Thiên đã phải chấp nhận rằng vì nhân tộc và tiên tộc đã cúi đầu nên kế hoạch của mình trở nên lãng phí.

Hắn vốn tưởng rằng nhân tộc và tiên tộc sẽ không cúi đầu trước thần tộc và thần tộc cũng không dám dễ dàng khai chiến với hai tộc đó. Dù sao thì một khi chiến tranh bắt đầu thì họ sẽ bị cuốn vào bùn lầy chiến tranh, ngay cả khi họ cuối cùng giành chiến thắng thì họ cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Điều háne nghĩ lúc đầu là nhân tộc và tiên tộc sẽ không khuất phục trước sự đe dọa của các thần tộc khi đối mặt với lợi ích lớn và các thần tộc cũng không dám làm gì. Sau đó hắn có thể sử dụng bản lĩnh của mình để tiến vào triều đình với tư cách là quan chức và huấn luyện binh pháp cấp thấp để nâng cao sức mạnh chiến đấu của thần tộc, sau đó khuyến khích thần tộc chiến đấu với tiên tộc và nhân tộc.

Sau khi trận chiến bắt đầu, hắn có thể quan sát xem hai bên có đồng đều hay không.

Nếu sức mạnh tổng hợp của thần, ma và yêu tộc có thể đè bẹp nhân tộc và tiên tộc khiến họ muốn đầu hàng thì hắn sẽ đến tiên tộc, dạy tiên tộc binh pháp để nâng cao sức chiến đấu của tiên tộc và cân bằng sức mạnh của hai đại quân. Sau đó, họ tiếp tục chiến đấu với nhau để trì hoãn thời gian.

Bởi vì trận chiến giữa các tộc trong đại lục Thiên Thánh một khi cuộc chiến bắt đầu thì sẽ phải mất một thời gian dài để chiến đấu, giống như nhân tộc tiên tộc và yêu tộc ma tộc đã chiến đấu hơn 50 nghìn năm.

Tất nhiên, đó không phải là một cuộc chiến tranh quy mô lớn, mà là một số cuộc chiến tranh biên giới, tuy không ác liệt lắm nhưng cũng kéo quân của cả hai bên xuống và phân tán khắp nơi nên có thể rút ít quân hơn.

Nếu thần tộc tham gia, đại quân nhân tộc phải được điều động đến biên giới của nhân tộc và thần tộc, cuối cùng đại quân nhân tộc sẽ không đủ để có thể tấn công Tử Vi Tinh.

Chỉ là hắn tính hết thảy, nhưng mà lại không ngờ nhân tộc và tiên tộc lại muốn thắt lưng buộc bụng, trực tiếp cúi đầu trước thần tộc mà đi cống nạp. Bây giờ thần tộc đã nhận được lợi thì làm sao có thể nó được tham gia vào chiến tranh!

“Đạo hữu, nhân tộc và tiên tộc đã cống nạp bao nhiêu cho thần tộc?” Diệp Thiên tò mò hỏi.

Một người tu luyện trả lời: “Nhân tộc 100 tỷ bùa tăng tốc, tiên tộc thì năm loại đan dược, mỗi loại 10 tỷ.”

“Đây cũng quá ít đi.” Diệp Thiên không nhịn được cười: “Số lượng cống phẩm nhỏ như vậy không đủ cho một phần mười thần tộc sử dụng. Không cần phải vẫn nhập một số lượng lớn bùa tăng tốc và đan dược từ nhân tộc mỗi năm, tài nguyên đang chảy ào ào ra ngoài sao?”

Một tu sĩ cười và nói: “Điều này cũng đã rất tốt, nó cho thấy rằng nhân tộc và tiên tộc sợ thần tộc của chúng ta. Hơn nữa thần hoàng thánh minh biết rằng nhân tộc và tiên tộc sợ rằng thần tộc của chúng ta sẽ cuốn vào trong chiến tranh nên đã gõ cửa bọn họ làm giá của đan dược đã giảm 30% và tài nguyên bị mất hàng năm có thể ít hơn nhiều!”

Diệp Thiên không khỏi bật cười: “Đây cũng được coi là thánh minh sao? Người ta cho chút ngon ngọt rồi tự mãn, chờ đến khi tài nguyên gần như mất hết, sức mạnh tổng hợp của thần tộc giảm đi, sức mạnh tổng hợp của nhân tộc và tiên tộc được cải thiện. Khi đó, không phải người khác sợ thần tộc công mà là họ sẽ chủ động tấn công thần tộc.”

“Chiến tranh là phải tiêu hao tài nguyên, khi tài nguyên của thần tộc cạn kiệt thì còn có thể dùng cái gì để chống lại người khác?”

“Còn có khả năng bị tiêu diệt!”

Hắn muốn sử dụng điều này để báo động cho những người của thần tộc, truyền bá những lời nhận xét như thế này và để các cao tầng của thần tộc cẩn thận suy nghĩ về kết quả cuối cùng của thần tộc.

Kết quả lời nói của hắn ngay lập tức khiến nhiều người trong khách sạn bất bình.

“Nhóc con, ngươi còn dám nghi ngờ thần hoàng thánh minh, ngươi có biết đây là tội lớn không!”

“Thần hoàng bệ hạ vĩ đại đến mức nào, người đã dẫn dắt thần tộc lên đỉnh cao và trở thành tộc đứng đầu của đại lục Thiên Thánh. Quyết định của thần hoàng là thứ mà một kẻ kém cỏi nhỏ nhoi như ngươi có thể đánh giá được sao?”

“Thần hoàng làm cái gì, còn có ý nghĩa của thần hoàng ngươi có thể so sánh sao? Thứ mà ngươi có thể nghĩ tới, thì thần Hoàng sẽ không sao? Còn thần tộc sẽ bị diệt vong, ta nghĩ ngươi nói lời này thì ngươi mới phải bị tiêu diệt!”

Diệp Thiên cười lạnh: “Một đám người đầu óc ngốc nghếch, không biết cái gì là sinh ra trong gian nan khổ cực chết trong an lạc.”

“Cũng đã đến lúc nào rồi mà không có cảm giác lo lắng nào cả. Khi thảm họa xảy ra thì cũng đừng khóc.” Vừa nói xong thì lập tức dấy lên sự phẫn nộ trong khán giả.

“Cái đồ hạ đẳng này, ngươi muốn chết sao?”

“Nếu như ngươi có bản lĩnh thì nói lại xem, nhìn ta có thể giết ngươi hay không!”

“Bản thân không có não mà còn dám nói người khác không có não. Quan điểm của chúng ta đều là quan điểm của thần hoàng và đại quan của thần tộc. Nếu có thể làm cho thần tộc lớn hơn, mạnh hơn mà không thông minh như ngươi sao? Nếu như ngươi cảm thấy mình thông minh, sao ngươi còn là người hạ đẳng?”

Nhiều người đã chỉ tay vào mũi Diệp Thiên và chửi bới.

Sở dĩ bọn họ nói Diệp Thiên kém cỏi là bởi vì Diệp Thiên có thân thể, bọn họ không có, cho nên ở trong mắt bọn họ thì bọn họ là thần cao cao tạ thượng còn Diệp Thiên bất quá cũng chỉ là một người.

Trong thần tộc, thần là cao nhất và còn người có xác thịt thì là hạ đẳng.

“Hừm!” Diệp Thiên hừ nói: “Ta có thể đảm bảo trong vòng ba năm, thần tộc sẽ bị nhân tộc và tiên tộc tấn công. Khi đó thần tộc sẽ mất đi lãnh thổ, cả tộc sẽ hoảng sợ, từ đó sẽ tuột dốc không phanh!”

Hắn không phải là đang nói nhảm, chỉ cần hắn dạy cho tiên tộc binh pháp thì tiên tộc sẽ phát động công kích, với sự hợp tác của nhân tộc thì thần tộc sẽ bị một đòn đánh tàn khốc.

Đùa thôi, thần tộc lợi dụng cháy nhà mà đi hôi của, lúc người ta không đánh được họ thì tất nhiên phải nghe lời họ và cống nạp cho họ. Nhưng mà khi sức mạnh tăng lên thì chắc chắn họ sẽ trả lại mối thù cũ, lúc đó cả yêu tộc và ma tộc đều không giúp đỡ, ít nhất là cho đến khi thần tộc không bị đánh chết thì họ chắc chắn sẽ không giúp một tay.

Chúng ta đang chiến đấu với liên minh nhân tộc và tiên tộc thì thần tộc ngồi ngư ông hưởng lợi, hiện tại thần tộc bị đánh chẳng lẽ chúng ta không thể ngồi cười sao?

Nhưng mà hầu hết mọi người đều không tin vào lời nói của Diệp Thiên, lần lượt bắt đầu lăng mạ Diệp Thiên.

Ngoài ra còn có một thần nhân Thiên Huyền Cảnh đã vỗ vào bàn cơm của Diệp Thiên.

Ầm!

Trực tiếp vỗ nát bàn ăn của Diệp Thiên.

“Ngươi muốn chết à?” Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Thần nhân này cười to: “Một người hạ đẳng như ngươi mà dám nói lời này với ta, ta hỏi ngươi lấy đâu ra can đảm vậy?”

Ở thần tộc, trước Hợp Đạo Cảnh thì phải kết hôn và sinh con và khi vượt qua lôi kiếp vào Hợp Đạo Cảnh sẽ phải tiêu diệt xác thịt và trở thành một vị thần.

Thần tộc có một bộ hệ thống tu luyện cho thần tộc, nếu như là thần tu, rời khỏi thân thể, chỉ còn lại nguyên thần th tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa dưới tình huống không có thân thể  thì cùng ở cảnh giới thì so với người của nhân tộc, ma tộc, quỷ tộc thì ưu điểm duy nhất là tốc độ tu luyện nhanh.

Do đó, thần tộc là tộc mạnh nhất trên đại lục Thiên Thánh và có nhiều cao thủ nhất. Có nhiều nhất là Đại Thừa Cảnh, cái này có hơn vài người và có hơn 30 Thái Ất Cảnh, có thể đè bẹp nhân tộc và mạnh hơn cả tiên tộc.

“Còn dám nói thêm câu người hạ đẳng xem ta có xử lý ngươi hay không.” Diệp Thiên liếc mắt một cái.

Thần nhân này tức giận nhìn: “Còn dám nói chuyện với ta thế này, xem ta có đập chết ngươi hay không!”

Sau đó, người đó đã vung cái tát chuẩn bị đánh vào Diệp Thiên.

Diệp Thiên đang chuẩn bị động thủ.

Lúc này, một số nam nữ thanh niên chạy lại can ngăn người thần nhân kia.

“Bớt giận!”

Một người đàn ông trẻ tuổi nói: “Ta là thế tử Tiểu Cửu Tử của Tĩnh Nam Hầu phủ, cho ta chút mặt mũi, đừng động thủ và đừng sử dụng danh xưng hạ đẳng này. Tôi cũng có một thân thể, lẽo nào tôi cũng là người hạ đẳng?”

“Địa vị của thế tử hầu phủ Tiểu Cửu Tử còn hiển hách hơn ngươi đúng không?

Thần nhân đột nhiên không còn gì để nói.

Xét về địa vị, ông ta quả thực không hơn gì thế tử của hầu phủ Tiểu Cửu Tử.

Lúc này, một thanh niên khác lắc lắc chiếc quạt gấp mang theo vài người tới, giễu cợt nói: “Dương Minh Hiên, một thế tử của hầu phủ Tiểu Cửu Tử còn dám thể hiện địa vị của mình trong đám người.”

“Ngươi có khả năng thì khoe khoang với ta một chút.”

Dương Minh Hiên nhìn lại, thân thể chấn động, sau đó cười nói: “Thì ra là tiểu quận vương.”

Những người được gọi là quận vương cũng không phải vương tước thực sự mà là vương của một quận, mà các quận vương thì thường là anh em con cháu đời sau của thần hoàng được phong tước vị mà thôi.

Cái người tên tiểu quận vương này là chắt của anh họ thần hoàng.

Quận vương lớn hơn hầu tước nhưng mà không lớn bằng công tước, thậm chí còn cách biệt thần vương đến mười vạn tám ngàn dặm.

“Không sai, là bổn vương.”

Người tiểu quận vương lắc chiếc quạt gấp của mình và nói: “Thằng nhóc này công khai nghi ngờ sự thánh minh của thần hoàng. Hắn ta còn tung tin đồn nói rằng thần tộc sẽ bị tấn công bởi nhân tộc và tiên tộc trong vòng ba năm, cuối cùng thần tộc sẽ suy tàn. Nói câu nói như thế này chính là đại nghịch bất đạo, người ta muốn giết hắn, ngươi ngăn cản cái gì?”

Dương Minh Hiên nói: “Tiểu quận vương, tuy rằng lời nói này không hay nhưng cũng không phải là không có lý. Trong khoảng một năm trở lại đây thì nhân tộc và tiên tộc đã kiếm được rất nhiều tài nguyên từ chỗ thần tộc của chúng ta, ngài đi hỏi thăm một chút là có thể biết được con số đại khái!”

“Nếu điều này tiếp diễn thì nó thực sự sẽ bất lợi cho thần tộc.”

“Ta cũng cho rằng thần hoàng không nên từ bỏ việc tấn công nhân tộc và tiên tộc chỉ vì chút lợi lộc vụn vặt trước mắt. Thay vào đó, nên trực tiếp gây chiến với bọn chúng trước khi chúng tăng thực lực cho đến khi chúng giao nộp phương pháp luyện đan và làm bùa tăng tốc. Chỉ khi nắm vững phương pháp luyện đan, cách làm bùa tăng tốc và sản xuất độc lập thì tài nguyên của thần tộc mới có thể không bị mất.”

“Nói hay lắm!” Diệp Thiên giơ ngón tay cái khen ngợi: “Ở thần tộc này có thể có người đầu óc minh mẫn như ngươi là quá tốt rồi. Nếu mọi người đều có trí thông minh như ngươi thì thần tộc sẽ phát đạt, còn ngược lại sẽ diệt vong!”

Nhận xét này một lần nữa khiến dư luận phẫn nộ.

“Bổn vương đã chịu đựng ngươi lâu rồi!”

Tiểu quận vương tức giận quát lớn: “Đi lên cho bổn vương! Mau mau nghiền nát cái tên hạ đẳng tiện nhân không biết giữ mồm giữ miệng này!”

“Vâng, tiểu quận vương!”

Một ít người hầu của quận vương lập tức hành động.

Ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị ra tay.

Rầm rầm rầm!

Một vài tia lạnh lùng ập đến, đánh trúng vài người hầu, bắn chết họ ngay tại chỗ.

“Ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK