“Không phải.”
Đóa Đóa lắc đầu một cách máy móc: “Ba tôi là ba tôi, những người kia là những người kia. Nhất định là nhân tộc không thể đánh bại đại quân ma tộc và yêu tộc nên gây sự và muốn chỉ mũi giáo vào người ba đã khuất của tôi để cho ngũ tộc đã đình chiến. Sau đó nhân tộc tiếp tục bán bùa tăng tộc, tiếp tục thu lợi, tiếp tục dưỡng quân, đợi khi mạnh lên thì tấn công các tộc khác.”
“Vì lẽ đó nên ma hoàng bệ hạ đừng để bị nhân tộc lừa gạt!”
Đóa Đóa không biết tại sao tin tức về ba mình đột nhiên bùng nổ. Và kế hoạch của ba mình cũng đã được nhìn thấu.
Nếu ngũ tộc ngừng chiến vào lúc này thì mọi nỗ lực của ba cô sẽ vô ích!
Về phần nhân tộc, họ có cơ hội đưa quân tấn công Tử Vi Tinh.
Cho nên bây giờ khi ba cô không có ở đây, thân là con gái của ba thì cô nhất định phải thực hiện kế hoạch cho ba, nếu không sẽ thành công cốc hết!
“Thật sự sao?”
Ma hoàng có vẻ không tin, nói: “Trước kia ở đại lục Thiên Thánh thì không có người trẻ tuổi mà cường đại như ba của ngươi, trẫm đã sống ngàn năm cũng chưa từng nghe thấy.”
“Từ khi nhân tộc ban ra bùa tăng tốc, tiên tộc cũng phát hành đan dược, sau này cũng giúp thần tộc cải biên binh pháp, giúp họ có binh pháp mới rồi đạt được một đại quân hùng hậu. Sau đó, phò mã của trẫm lại dẫn quân đi đánh trận có thể nói là toàn thắng, có thể xưng là chiến thần!”
“Tất cả những chuyện này xảy ra trong khoảng thời gian ngắn. Trẫm không tin ba ngươi thật không phải là người khởi xướng tất cả những chuyện này.”
Ông ta nhìn Đóa Đóa một cách nghi ngờ, như thể ông ta sẽ tấn công Đóa Đóa nếu cô không thừa nhận điều đó.
“Thật sự không phải! Ma hoàng vương bệ hạ, thật sự không phải!”
Đóa Đóa lắc đầu nguầy nguậy: “Nếu ba tôi là người khởi xướng tất cả những chuyện này thì mục đích của ba tôi là gì?”
Ma hoàng nói: “Nếu biết thì trẫm có cần hỏi ngươi sao? Mau chóng thành thật đi.”
Đóa Đóa cười khổ: “Năm tộc đánh nhau thì có ích lợi gì cho ba ta? Có cần thiết để ông ấy kích phát chiến tranh giữa ngũ tộc không? Hoàn toàn không cần chút nào!”
“Cho dù ngũ tộc các người đánh nhau đại bại thì sức lực ít ỏi của ba ta có thể thống trị đại lục Thiên Thánh sao?”
“Hơn nữa, ba tôi đã chết. Nếu tất cả những điều này là do ba tôi lên kế hoạch thì tại sao ông ấy phải ra trận và giết kẻ thù?”
Ma hoàng bị Đóa Đóa hỏi đến nỗi á khẩu không trả lời được.
Lúc này, công chúa nói: “Phụ hoàng, con gái cũng tin tưởng tất cả những chuyện này không phải Tần Thần làm. Hẳn là nhân tộc sợ bị chúng ta tiêu diệt họ cho nên mới tạo ra tin tức giả như vậy để làm hoang mang.”
“Vì vậy, con đã đề nghị không nên để nhân tộc lợi dụng.”
“Không nói tới việc Tần Thần có làm như vậy hay không, giờ còn tính toán làm gì? Anh ấy đã chết rồi, nhân tộc và tiên tộc là kẻ thù của yêu tộc và ma tộc chúng ta đã ròng rã mấy chục ngàn năm rồi. Bây giờ chúng ta có cần phải vì tin tức không cần thiết này mà nhảy vào cái bẫy của nhân tộc, chấm dứt chiến tranh với nhân tộc để theo đuổi vấn đề này không?”
“Hiện tại chính là thời điểm giống trống xuất quân đập nát nhân tộc, nếu như lúc này phụ hoàng bị nhân tộc lừa gạt mà chuyển hướng chú ý như vậy có thể làm cho nhân tộc có cơ hội thở lấy hơi. Chờ đến khi bọn họ đã thoải mái, lúc đó lại đi đánh bọn họ như vậy thì làm sao đánh được?”
Sau khi nghe công chúa nói xong, Đại Ma Vương nói: “Bệ hạ, lời công chúa nói rất có lý, nếu thần không sai, hẳn là nhân tộc sợ bị yêu tộc và ma tộc chúng ta tiêu diệt nên họ cố tình đưa tin sai sự thật để dời sự chú ý của các tộc. Sau đó thì đưa quân từ chiến trường thần tộc trở lại, hoặc để tộc tiên gửi quân đến giúp họ đối phó với chúng ta.”
“Vậy nên bệ hạ cứ coi bọn họ như đang đánh rắm, không được vì tin tức này mà ngừng công kích nhân tộc, nếu không sẽ mắc vào bẫy của bọn họ, đến lúc đó sẽ rất bất lợi cho chúng ta!”
Các ma vương khác, cũng như các yêu tộc cấp cao đều thuyết phục ma hoàng.
Sau khi được khuyên bảo một hồi, ma hoàng cũng cảm thấy có lý.
“Báo cáo!”
Lúc này, có người báo tin.
“Bệ hạ, nhân tộc phái một truyền âm, đề nghị các tộc cử đại diện đến nhân tộc tham gia đàm phán, kẻo cứ tiếp tục đánh mà mắc vào bẫy của Diệp Bắc Minh.”
“Nói chuyện cái rắm!”
Ma hoàng tức giận nói: “Nói cho nhân tộc biết, trẫm sẽ không chấp nhận bất kỳ thương lượng nào và trẫm sẽ không buông tha cho Hoàng Đô nhân tộc bọn họ!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Ba ngày sau.
Hoàng Đô của nhân tộc.
Chỉ có đại diện của tộc tiên mới đến.
Thần, ma, yêu tộc cũng không cử đại diện đến.
“Tại sao chỉ có đại diện của phe tiên tộc và ba gia tộc còn lại thì sao?”
Ngạo Thiên Tiên Đế phụ trách đàm phán hỏi.
Ai đó trả lời: “Ma tộc nói rằng đàm phán là một chiến lược trì hoãn và ma tộc của chúng sẽ không bị đánh lừa, yêu tộc có nghĩ giống ma tộc. Thần tộc nói rằng nhân tộc chúng ta muốn hợp lực với tiên tộc để diệt thần tộc, dưới sự nỗ lực chung của ba tộc nên nhân tộc không thể thực hiện kế hoạch vì vậy chúng ta tung ra những tin tức sai sự thật, muốn đàm phán hòa bình. Họ nói rằng đàm phán hòa bình là điều không thể, trước đó thần tộc đã bị đánh bại thảm hại như thế nào, khủng khiếp như thế nào thì nhân tộc phải trả giá hết thảy. Vì lý do này nên không có ai trong ba tộc cử đại diện đến đàm phán. Họ đều nói rằng họ phải tiếp tục đánh, không có gì để nói, họ hoài nghi tính trung thực của tin tức.”
Sau khi nghe điều này, Ngạo Thiên Tiên Đế mặt đen lại vì tức giận.
Tiên hoàng cuối cùng cho ông ta cơ hội phụ trách thương lượng. Nếu có thể thương lượng để ngũ tộc đình chiến thì ông ta có thể có công rất lớn, hơn nữa còn có thể được ban thưởng. Ở trước mặt hoàng đế của con người thì ông ta sẽ còn có mặt mũi hơn cả Tần Thái Huyền.
Kết quả là thần tộc, ma tộc và yêu tộc đều không đến tham gia vào cuộc đàm phán, và không cho ông ta cơ hội để biểu hiện. Kết quả là mấy thứ ông ta đã chuẩn bị trong ba ngày vô ích! Ông ta đã lên rất nhiều ý tưởng để thuyết phục họ và tất cả điều này trở thành một công việc lãng phí sức lực!
Bởi vì thần tộc, ma tộc và yêu tộc đều không chấp nhận đàm phán và không tin vào tin tức do nhân tộc tung ra, họ nhất quyết chiến đấu.
Mặc dù tiên tộc tin những gì nhân tộc nói, nhưng mà điều đó cũng vô ích vì họ vốn là một liên minh. Ba tộc còn lại thì muốn chiến đấu nên họ không đánh thì không được. Vì lý do này nên họ không còn cách nào khác ngoài việc nhắm mắt đi đánh trận thôi.
Đối với Đóa Đóa.
Ban đầu cô định rời khỏi ma tộc và đến gặp ba, nhưng bây giờ kế hoạch của ba cô đã bị nhân tộc nhìn thấu hơn nữa còn bị tung ra ngoài. Mặc dù thần tộc, ma tộc và yêu tộc không tin vào lời nói của nhân tộc và họ tiếp tục theo kế hoạch của ba, đang chiến với nhân tộc và tiên tộc.
Tuy nhiên, nếu cô trốn đi vào lúc này và sau đó bốc hơi khỏi thế giới thì sẽ khiến ma tộc nghi ngờ. Sau đó họ sẽ từ không tin vào nhân tộc đến tin vào nhân tộc, và nếu vì chuyện này mà đình chiến thì sẽ rất phiền phức.
Vì vậy, để kế hoạch vẫn tiến hành thì cô chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ở lại ma tộc.
Mà Diệp Thiên.
Trong ao của ngôi mộ, đã tu luyện được ba ngày.
Lục Đinh Lục Giáp đang ở đây.
“Như thế nào, có hồi âm chưa?” Diệp Thiên hỏi.
Lục Đinh Lục Giáp lắc đầu: “Đã nộp tấu chương, nhưng mà không có hồi âm. Có lẽ là Nhân Thiên đại đế không rảnh nên tạm thời không có đọc tấu chương, cũng có thể là đang trên đường tới hỏi Trấn Nguyên đại tiên. Thái Thượng Hoàng cứ bình tĩnh đừng nóng vội.”
Diệp Thiên gật đầu.
Sau đó, hắn nói: “Con gái của ta thì sao, trước kia vẫn đang ở ma tộc, các người đi kiểm tra tin tức xem tại sao con bé vẫn chưa đến đây? Hãy kiểm tra tin tức càng nhanh càng tốt và báo cho ta biết.”
“Vâng, Thái Thượng Hoàng.”
Lục Đinh Lục Giáp rời đi.
Nhưng R=rất nhanh sau đó, họ đã trả lời Diệp Thiên.
Biết được kế hoạch của mình bị nhân tộc đưa ra ánh sáng, Đóa Đóa lúc này không tiện thoát ra thì Diệp Thiên cũng không vướng bận nữa, để cho Lục Đinh Lục Giáp bảo vệ Đóa Đóa.
Sau đó chính hắn bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Một năm trôi qua nhanh chóng.
Nhưng mà Lục Đinh Lục Giáp đến báo tin vẫn không nhận được hồi âm của Thiên Đình.
Diệp Thiên không khỏi nhíu mày.
“Một ngày trên trời bằng một năm trên mặt đất, bây giờ một ngày trôi qua trên bầu trời rồi. Đáng lẽ ra Chiến Nhi đã phải nhìn thấy tấu chương rồi chứ, vậy tại sao thằng bé lại không trả lời?”
“Điều này quá không hợp lý!”
“Là người nào đó cướp đoạt tấu chương rồi không gửi đi, hay là Chiến Nhi không giành được chính quyền, tấu chương không giao vào tay thằng bé?”
Đầu óc của Diệp Thiên đầy rẫy những câu hỏi khác nhau.
Hắn muốn Lục Đinh Lục Giáp tiếp tục viết tấu chương, nhưng hắn lo lắng người khác cướp tấu chương giữa chừng và không đưa nó cho Chiến Nhi. Nếu người kia biết hắn phát hiện bí mật lớn ở đây sẽ bất lợi cho hắn, nên hắn mới dám không để cho Lục Đinh Lục Giáp tiếp tục dâng tấu chương.
“Nếu có người cướp thì lúc này người cướp được tấu chương hẳn là nên phái người xuống tìm hiểu quan tài ngọc. Nhưng không có người đến tìm hiểu bí mật của quan tài bằng ngọc, cho thấy tấu chương không bị cướp, cũng thấy Chiến Nhi trả lời, nếu không thì đáng lẽ phải đến đã đến rồi.”
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên nhíu mày.
“Chẳng lẽ Chiến Nhi vì đắm chìm trong sắc đẹp mà bỏ qua chuyện chính sự. Vì lý do này mà thằng bé không nhìn thấy tấu chương sao?”
Suy nghĩ về nó là khả năng lớn nhất.
“Xem ra Chiến Nhi vẫn còn quá trẻ để có thể chịu được sự cám dỗ của sắc đẹp!” Diệp Thiên không khỏi cười khổ.
Vì vậy, hắn vẫn tiếp tục tu luyện.
Hắn tin rằng Chiến Nhi sẽ không thể chìm đắm trong phụ nữ cả ngày mà không đọc những tấu chương, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn ở bên trong, tu luyện đến khí thế đầy trời.
Bên ngoài cũng đánh đến khí thể ngất trời.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn.
Và trong nháy mắt, một ngàn năm đã trôi qua.
Diệp Thiên tu luyện xong toàn bộ tài nguyên, tu luyện cũng từ Thái Ất Cảnh cấp ba tăng lên Thái Ất Cảnh cấp tám.
“Ha ha.”
Diệp Thiên rất hài lòng với sự tiến bộ này.
“Mình sẽ lại tìm kiếm một ít tài nguyên và tu luyện trong hàng trăm năm nữa, khi đến Đại Thừa Cảnh thì bất cứ nhân tộc chết tiệt nào hay những cao thủ của toàn bộ đại lục Thiên Thánh trở thành kẻ thù của mình thì mình cũng sẽ không để vào mắt!”
Chuẩn bị rời đi, nhìn thoáng qua quan tài ngọc, liền nhớ tới tấu chương.
“Quái lạ, tại sao Chiến Nhi không trả lời mình? Là mình đã nghĩ nhiều rồi sao? Có lẽ là Chiến Nhi không phải mê sắc đẹp, mà là không tin tưởng người xung quanh. Hoặc là không có hứng thú với quan tài ngọc bội, cho nên mới không có cử ai đi tìm hiểu quan tài ngọc có phải vậy không?”
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên trở nên bất an.
Trước đây, hắn nghĩ rằng Chiến Nhi bị cuốn vào sắc đẹp.
Nhưng một ngàn năm đã trôi qua, một ngàn ngày trôi qua trên Thiên Giới. Cho dù Chiến Nhi mê luyến sắc đẹp thì cũng sẽ không đến nỗi một ngàn ngày mà không lo liệu chuyện triều chính. Hơn nữa Văn Tuyết Tâm sẽ không mặc kệ được, đủ loại quan chức cũng sẽ không mặc kệ được.
“Xem ra Thiên Giới này sắp trở trời rồi, hoặc là đã trở rồi!”
Vẻ mặt của Diệp Thiên trở nên nghiêm túc.
Sau đó hỏi Lục Đinh Lục Giáp: “Thiên Giới đã biến thiên rồi sao?”
Lục Đinh Lục Giáp lắc đầu: “Nếu như biến thiên thì có thể vi thần đã biết tin tức, nhưng là mà thần cũng không có tin tức về biến thiên nên có lẽ là không có.”
Diệp Thiên cũng nghĩ như vậy.
“Xem ra, mình phải sớm nâng tu vi đến Đại Thừa Cảnh, giải quyết xong chuyện của đại lục Thiên Thánh, sau đó thì trở về Thiên Giới, nếu không cũng yên tâm đi quá đi!”
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên rời khỏi Độc Long Lĩnh.