Giờ này phút này, Ác Nguyên không ở đây, Diệp Thiên cũng đang bị nhốt bên trong trận pháp.
Hỗn Nguyên đứng bên ngoài, thoáng liếc qua liền có thể nhìn ra trận pháp ngoài cùng của Diệp Thiên.
Cũng cõ nghĩa là, Ác Nguyên lừaDiệp Thiên vào trận, nhưng Diệp Thiên sắp đặt một trận pháo bên ngoài để vây hãm Ác Nguyên.
Ông tin tưởng lấy thực lực của sư phụ, Ác Nguyên không phá nổi pháp trận này. Ngược lại sư phụ hoàn toàn có thể phá huỷ trận pháp mà Ác Nguyên thiết kế để giam cần mình.
Bởi vì Ác Nguyên cũng từng nhốt ông ta vào trong trận pháp, với thực lực của ông ta cuối cùng vẫn có thể thoát ra ngoài, mà thực lực của sư phụ cao hơn ông, trí thông minh cùng tầm mắt càng hơn ông ta, do đó sư phụ nhất định có thể phá trận ra ngoài.
Cho nên trước mắt, Ác Nguyên căn bản ra không được.
Ông cũng phải nhân cơ hội xử lý tên phản đồ Hồng Quân này.
"Không xong rồi!"
Hồng Quân nghe thấy Hỗn Nguyên Lão Tổ nói vậy, thân thể lập tức chấn động mạnh một cái. Cảm giác bất an trỗi lên trong lòng ông ta, nó chạy quanh khắp cơ thể ông ta khiến trán ông ta trong nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hồng Quân biết, lần này mình xong đời rồi. Cũng biết, Ác Nguyên muốn nhốt Diệp Thiên trong trận, sau đó Ác Nguyên chạy ra để giết chết Hỗn Nguyên.
Nhưng không nghĩ đến, Diệp Thiên xảo trá như thế, trước khi bị nhốt tiến trong trận lại thiết lập thêm một trận pháp khác, đây quả thực bất ngờ!
Ác Nguyên không ra được, như vậy cũng không có người có thể giúp ông ta.
Người ta thường nói lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Hỗn Nguyên cho dù có trọng thương tới mức nào thì cũng vẫn là cao thủ tu vi thuộc cảnh giới Phiêu Miểu, Hồng Quân ông há có thể là đối thủ của Hỗn Nguyên Lão Tổ?
"Mau rút lui!"
Nghĩ tới chỗ này, Hồng Quân không nói hai lời, lập tức sử dụng một tờ phù gia tốc, sau đó xoay người chạy.
"Hồng Quân, trước mặt vi sư, ngươi còn muốn chạy trốn?"
Hỗn Nguyên Lão Tổ lạnh giọng nói, tiếp đó cong tay búng một cái.
Xoẹt!
Một tia sáng với tốc độ nhanh gấp trăm lần so ánh sáng bắn ra ngoài.
"Xong rồi!"
Hồng Quân cảm ứng được nguy hiểm đột kích sau lưng, lòng run lên bần bật, lập tức tránh đi.
Nhưng, ông né tránh kim tuyến quấn quanh, kim tuyến lại tựa như một con Kim Long, lập tức chuyển hướng, bay về phía Hồng Quân.
Hồng Quân lại tránh, lại chạy, kim tuyến vẫn không từ bỏ, đuổi theo.
Nhưng rất nhanh, ông ta liền bị kim tuyến quấn chặt lấy, kim tuyến quấn mấy trăm vòng quang người ông ta, trói gô ông ta lại. Cho dù ông ta có liều mạng giãy dụa như thế nào cũng không cách nào tránh thoát trói buộc của kim tuyến.
"Ha ha!"
Tôn Ngộ Không vui mừng quá đỗi.
"Hồng Quân lão đầu, xem ngươi còn dám càn rỡ. Bây giờ Ác Nguyên không ở đây, trước mặt sư phụ ngươi Hỗn Nguyên Lão Tổ, ngươi cũng chỉ là con sâu cái kiến, lần này biết hậu quả nghiêm trọng rồi chứ?"
Tôn Ngộ Không cười rất vui vẻ.
Sau đó, hắn móc ra gậy Như Ý, ánh mắt thì nhìn về phía ma soái và ma tướng.
"Nhóm tiểu ma đầu kia, Ác Nguyên bây giờ bị nhốt trong trận, Hồng Quân cũng đã bị sư phụ hắn trói lại. Chỉ còn lại đám ma đầu còn cỏn các ngươi, bây giờ xem các ngươi có thể làm gì, lão tôn ta nhất định phải cho các ngươi nếm mùi gậy Như Ý để các ngươi biết sự lợi hại của lão tôn!"
Dứt lời, Tôn Ngộ Không cầm gậy Như ý đánh về phía đám ma soái ma tướng.
"Chúng ta liều mạng với con khỉ này!"
Một tên ma soái hô lên.
Nhóm ma soái ma tướng lập tức lao về phía Tôn Ngộ Không.
"Ăn một gậy của lão tôn ta!"
Tôn Ngộ Không cầm gậy Như Ý nhanh chóng nện xuống một gậy.
Ầm ầm! ! !
Đến cả hư không cũng bị hắn một gậy này nghiền nát, khắp nơi đều là vết rạn, gậy Như Ý như chiếc trụ trời đánh về phía đám ma soái ma tướng, đánh chúng thịt nát xương tan.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Tôn Ngộ Không bị đám ma soái bao vây.
Rầm rầm rầm! ! !
Những tên ma soái này vô cùng hung hãn, với sự phối hợp của đám ma tướng, chúng không ngừng tấn công Tôn Ngộ Không, khiến Tôn Ngộ Không đánh không xuể. Mặc dù không bị chúng đánh bại nhưng dưới sự liên hợp của chúng, Tôn Ngộ Không cũng chẳng chiếm được ưu thế gì.
Chiến đấu trở nên vô cùng kịch liệt.
Thấy Tôn Ngộ Không đánh lâu không xong, Trấn Nguyên Tử hô: "Mọi người lên! Tới giúp đỡ con khỉ ngang ngược kia!"
Nói xong, Trấn Nguyên Tử, Bàn Cổ, Nữ Oa, Chuẩn Đề, Côn Bằng, toàn bộ nhào tới.
Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, đám ma soái cùng ma tướng lúc đầu có thể đánh ngang tay với Tôn Ngộ Không, lập tức liền rơi vào hạ phong. Dưới sự thế tấn công mãnh liệt của bọn Trấn Nguyên Tử, đám ma soái ma tướng chết không ít.
"Hồng Quân, ngươi nhanh tránh thoát đi, mau đến giúp đỡ chúng ta, chúng ta không muốn toàn quân bị diệt đâu!"
Ma tướng ma moái nhao nhao hò hét.
Hồng Quân vùng vẫy mấy lần, vẫn không giãy thoát, liền hô to: "Dùng phù gia tốc chạy trốn! Mau trốn chạy!"
Nghe vậy, ma soái ma tướng lập tức thi nhau móc ra phù gia tốc.
"Muốn chạy, không dễ dàng như vậy!"
Hỗn Nguyên Lão Tổ khẽ động thần niệm, đại đạo lập tức thu nhỏ lại, nhốt tất cả mọi người vào bên trong đó.
"Hỏng bét!"
Mặt Hồng Quân lập tức trắng bệch.
Đại đạo là kiệt tác của Hỗn Nguyên Lão Tổ, mặc dù là Hỗn Nguyên Lão Tổ chưa thành tới cảnh giới Phiêu Miểu Thượng Nhân đã lập nên đại đạo. Nhưng sau khi trở thành Phiêu Miểu Thượng Nhân, hắn mới có thể mở rộng và gia cố Đại Đạo, khiến cho đại đạo có thể bao quát toàn bộ thiên địa, hết thảy mọi thứ trong thiên địa đều nằm trong sự khống chế của Đại Đạo.
Hiện tại, bọn hắn bị vây ở bên trong đại đạo, trừ phi Ma Tổ Ác Nguyên phá vỡ đại đạo, lấy bọn hắn thực lực chẳng có cách nào phá mở đại đạo được cả.
"Không chạy trốn được, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
ma soái ma tướng dùng phù gia tốc, nhưng lại va phải đại đạo đang không ngừng thu nhỏ lại nênkhông xông ra được, việc này khiếncho bọn hắn gấp đến liên tục kêu to.
"Ha ha!"
Tôn Ngộ Không cười to nói: "Còn có thể làm sao, chịu chết thôi!"
Dứt lời, Tôn Ngộ Không cầm gậy xông tới giết bọn chúng.
Nhìn thấy ma soái ma tướng không ngừng bị đánh chết, còn Hồng Quân ông ta thì bị Hỗn Nguyên Lão Tổ kéo gần về phía ông ấy. Mặc cho Hồng Quân dùng sức tới đâu, cũng không cách nào tránh thoát được.
"A! ! !"
Hồng Quân gào thét, trên người ma khí tăng vọt, cuồn cuộn bốc lên, cả người trở nên vô cùng cuồng bạo.
"Hỗn Nguyên! Ngươi đừng mơ tưởng giết đượcta! Đừng hòng giết được ta! ! !"
Hắn kêu gào, hai tay phát lực, muốn làm nổ dây thừng đang trói chặt hắn.
Dưới sự liều mạng kháng cự của hắn, kim tuyến bị dần dần căng ra, từng đầu kim tuyến bị căng tới nứt toạc.
"Vô dụng thôi Hồng Quân, ngươi không thoát khỏi tay vi sư được đâu!"
Hỗn Nguyên Lão Tổ lạnh giọng nói, thúc giục một đám năng lượng, đánh về phía Hồng Quân.
Đám năng lượng này, giống như ngôi sao lớn, đánh vào người Hồng Quân.
Chỉ nghe được ầm một tiếng tiếng vang lên.
Hồng Quân nổ tung.
Thần hồn cũng bị trọng thương.
Ở cảnh giới Nhân Nhi, ông ta cơ hồ vô địch.
Nhưng ở trước mặt một người đang trọng thượng như Hỗn Nguyên, Hồng Quân vẫn còn quá yếu.
Đương nhiên, cũng bởi vì Hỗn Nguyên bị trọng thương, nếu không không cần một cái bạo kích, đã có thể nổ tung cả thần hồn của Hồng Quân.
"Trước đừng giết chết hết bọn hắn, chỉ cần tổn hại tàn hồn của bọn chúng, đặt vào bên trong các loại pháp bảo, để Thánh Hư Thuỷ Tổ xử lý."
Hỗn Nguyên Lão Tổ nói.
"Vâng thưa Hỗn Nguyên Lão Tổ!"
Đám người lập tức dùng pháp bảo, tách thần hồn bị đánh trọng thương của Hồng Quân cùng ma tướng ma soái ra rồi nhét vào các kiện pháp bảo. Khiến nhục thân của bọn chúng không cách nào khôi phục lại được. Như vậy sẽ không gây ra bất cứ sóng gió gì.
Mà lúc này, bên trong trận pháp.
"Gào! ! !"
Hơn vạn ma thú, gào thét phi về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên vỗ ra một chưởng, đánh vào trên người ma thú, khiến ma thú nổ. Nhưng ngay sau đó những ma thú này khôi phục bình thường một cách quỷ dị. Hơn vạn con ma thú, con nào con nấy vô cùng hung hãn, đánh nổ là lại phục hồi như cũ, phục hồi như cũ lại đánh nổ, tiếp tục phục hồi như cũ, giống như cho dù Diệp Thiên có đánh như thế nào cũng không thể đánh chết những ma thú này.
"Có chút kỳ lạ."
Diệp Thiên nhíu nhíu mày, đoán ra Vạn Ma Đồ Tiên Trận có chỗ khác thường.