Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau phút chốc kinh ngạc, Diệp Thiên hoàn hồn rất nhanh, hắn nghĩ mình đã bị nhốt ở đây hơn một năm, nếu Tiên Tôn đi báo tin, chạy đến chạy đi thì cũng đến rồi.

“Đến thì đến đi, tưởng bản tọa sợ lắm chắc, coi thường bản tọa quá rồi.”

Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, không có vẻ khiếp sợ gì, người đã từng chết một lần sẽ không sợ hãi khi đối mặt với cái chết lần nữa. Hệt như phụ nữ vậy, đã sinh con thì không sợ sinh nữa. Huống chi Diệp Thiên còn biết hắn không chết được, cùng lắm là cơ thể chết, Diệp Bắc Minh có linh hồn bất tử sẽ không chết, sớm muộn gì cũng có ngày có thể ngóc đầu quay lại.

“Biết cậu không sợ, nhưng thứ mà bản đạo muốn không phải sợ hãi mà là cậu chết là đủ rồi.”

“Ha ha!”

Tiếng cười vang lên, hóa thân của Đạo lại biến mất.

“Mẹ nó!”

Diệp Thiên không biết phải nói gì với hóa thân của Đạo này. Nếu không phải hắn tận mắt chứng kiến, đúng là không dám tin rằng trên đời lại có thứ hóa thân của đạo vô liêm sỉ như vậy. Đúng là khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hết cách rồi, không đủ tu vi, không đánh lại, nếu không thì hắn đã đấm chết hóa thân của Đạo này lâu rồi.

Trong vũ trụ mênh mông, cùng lắm thì tu vi hóa thân của đạo chỉ là đỉnh cấp cảnh Thái Hư, với tu vi Đại Đạo tạo hóa quyết của hắn, nếu chỉ là tu vi đỉnh cấp cảnh Thái Hư, hắn có thể giết chết hóa thân của Đạo, nhưng hắn còn lâu mới đến được đỉnh cấp, nên hết cách rồi, không đánh lại chỉ đành chịu đựng, cùng lắm thì đời tiếp theo hắn tu lên đỉnh cấp, đến đây giết chết hóa thân của Đạo.

Để đón sự xuất hiện của người lấy mạng mình, Diệp Thiên triệu hồi kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, cắm xuống đất, lẳng lặng chờ đợi.

Trong lúc này, mọi người trông thấy một đoàn người áo đen đông nghịt bay trên không trung, đi đến đâu ai cũng hoảng sợ đến đó.

“Trời ạ, trăm vạn quân của Tà Linh giáo ra rồi, bọn họ định làm gì thế?”

“Chẳng lẽ là Tà Hoàng xuất quan, dẫn đoàn người đến giếng mỏ xem xem Cậu Diệp có chết hay không, không chết thì giết chết, chết rồi thì ném cho yêu thú hồng hoang rồi lấy quặng mỏ?”

“Cái này có thể xảy ra đấy!”

“Bây giờ nhìn sáu ngôi sao lớn mà xem, có thể đánh với Cậu Diệp thì chỉ có Tà Hoàng, ngoại trừ ông ra ta, có ai dám đi vào giếng mỏ đâu!”

“…”

Không mất bao lâu, chuyện này đã bị đồn rộng ra, toàn bộ Thiên Quyền Tinh biế hết, bàn tán xôn xao về việc này.

Đế quốc Long Tượng.

Hoàng cung.

“Bệ hạ, chúng ta vừa nhận được truyền âm, trăm vạn đại quân của Tà Linh giáo đánh vào Thiên Quyền Tinh, giết sạch đội quân mà đế quốc phái đến phong tỏa cửa truyền tống. Cho đến khi đế quốc Thiên Sư đi về phía mục tiêu, nghe những người chứng kiến nói, rất có khả năng là Tà Hoàng xuất quan, đến giếng mỏ điều tra chuyện Cậu Diệp có chết hay chưa.”

Viên Hữu Tri vừa nhận được tin là báo cho thái tử điện hạ - cũng là bệ hạ của đế quốc Long Tượng bây giờ.

Quốc vương nghe xong, tinh thần căng thẳng, hỏi: “Vậy nguyên soái của nước Y Trụ muốn gặp, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”

“Hồi bẩm bệ hạ, chúng ta cứ gặp thôi. Tà Hoàng tự nhận là đệ nhất thiên hạ, chắc chắn có thể xuống giếng mỏ, chúng ta không thể ngăn cản ông ta được, nhưng có thể hợp tác với đế quốc Thiên Sư, cùng phái đội quân đến bao vây tiêu diệt Tà Linh giáo.”

“Với sức mạnh của đại quân đế quốc Long Tượng chúng ta bây giờ, ngoại trừ Tà Hoàng ra, chắc chắn Tà Linh giáo không chống đỡ được đòn tấn công của chúng ta.”

“Vào lúc đó khi Tà Hoàng bước xuống giếng mỏ, nghe thấy tiếng đánh đấm bắn nhau, chắc chắn sẽ đến xem tình hình như thế nào, có lẽ là dẫn con yêu thú kia ra được, chúng ta có thể đánh chết hoặc đuổi Tà Hoàng và yêu thú đi bằng sức mạnh này, sau đó phái người xuống giếng mỏ xem Cậu Diệp còn sống không.”

“Nếu Cậu Diệp còn sống thì cứu anh ta ra, nếu chết rồi, chúng ta có thể chiếm lĩnh giếng mỏ kia, với lực chiến của đế quốc Long Tượng của chúng ta, chắc chắn đế quốc Thiên Sư không phải là đối thủ của chúng ta, chúng ta có sức độc chiếm giếng mỏ kia.”

Viên Hữu Tri chậm rãi nói.

Quốc vương nghe mà lòng gợn sóng, nhưng lo lắng nói: “Nếu không đánh chết được Tà Hoàng, có bị ông ta trả thù điên cuồng hay không?”

“Nếu chúng ta im lặng, để Tà Hoàng chiếm cứ mỏ, sức mạnh của Tà Linh giáo ngày càng lớn mạnh, sớm muộn gì chúng cũng sẽ ra tay với chúng ta, còn không bằng liều mạng với ông ta, đánh chết được thì tốt, không đánh chết được thì cũng có thể khiến ông ta kiêng kị sức mạnh của đế quốc Long Tượng chúng ta. Thần không tin một trăm tỉ đại quân dồn hết sức đánh, Tà Hoàng lại không kiêng dè, chỉ cần ông ta kiêng dè, chúng ta có thể đánh đuổi ông ta, chiếm lấy mỏ!” Viên Hữu Tri nói.

Quốc vương gật đầu hơi đăm chiêu: “Kẻ làm việc lớn phải có chí khí không sợ hãi, nếu thất bại thì xả thân, trẫm không muốn an phận ở một góc mặc người ta sắp đặt như tiên hoàng.”

“Cứ thế đi.”

Quốc vương nhìn Viên Hữu Tri, nói: “Cấp tốc tập kết tất cả đại quân ở đế quốc Long Tượng, trẫm sẽ đích thân ra trận, đánh bại trăm vạn đại quân của Tà Linh giáo trong một lần, khiến có mọi người ở sáu ngôi sao lớn chống mắt lên xem trẫm anh dũng đến mức nào!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Đế quốc Thiên Sư.

“Các ái khanh, ban nãy quốc vương của đế quốc Long Tượng truyền âm cho quả nhân, nói sẽ phái một trăm tỉ binh lính đến giếng mỏ, bao vây tiêu diệt Tà Linh giáo, hy vọng chúng ta có thể cho bọn họ mượn đường vào nước, các khanh nghĩ sao?”

Quốc vương của đế quốc Thiên Sư nhìn khắp các quan văn võ mà hỏi.

“Gan to quá vậy?”

“Nếu một trăm tỉ binh lính có thể giết Tà Linh giáo thì Tà Linh giáo kia đã bị tiêu diệt từ lâu, đến lượt ông ta chắc?”

“Ông ta đang muốn chết à?”

“…”

Cả triều đình ồ lên.

Bấy giờ, một thừa tướng đứng dậy, nói: “Hơn một năm nay, đế quốc Long Tượng đồn rằng vị vua mới có bọn họ lên ngôi nhờ tạo phản ép vua thoái vị, rất nhiều vua chư hầu không bằng lòng nhưng lại không dám nói, nên thần cảm thấy ông ta muốn lập uy nhờ vào trận chiến này, thành lập danh tiếng và uy nghiêm của mình đế quốc Long Tượng. Dù gì không có đế quốc nào trong sáu ngôi sao lớn dám tuyên chiến với Tà Linh giáo, mà ông ta dám, dĩ nhiên là danh tiếng sẽ tăng lên.

“Nhưng ông ta không biết hành vi này là tự tìm đường chết, vậy thì chúng ta nghe theo lời ông ta, cho mượn đường để ông ta đi bao vây tiêu diệt Tà Linh giáo, chờ một trăm tỉ đại quân của ông ta bị giết, lực lượng quân sự của đế quốc Long Tượng trống rống, chúng ta bèn nhân cơ hội đó ra trận, vừa hay thu được đế quốc Long Tượng, có thể nói là chuyện tốt hiếm có.”

“Kế này của thừa tướng thật hay!”

Rất nhiều quan văn võ khen ngợi.

“Nhưng nếu làm như thế, Tà Linh giáo sẽ không trách chúng ta cho đế quốc Long Tượng mượn đường để bao vây tiêu diệt bọn họ, trả thù chúng ta à?” Có vị quan lo lắng nói.

“Vậy thì chúng ta có thể tập kết binh linh, chờ hai bên kia đánh nhau thì đánh lén đế quốc Long Tượng, giúp đỡ Tà Linh giáo, bọn họ sẽ không chỉ trách tội chúng ta, có khi còn có thể cảm kích chúng ta, sau này sẽ không ra tay với đế quốc Thiên Sư.” Thừa tướng nói.

“Ừm.”

Quốc vương của đế quốc Thiên Sư gật đầu: “Thừa tướng nói hợp lý đấy, vậy cứ làm theo ý của thừa tướng đi. Tiện thể truyền âm cho người canh giữ mỏ để ông ta rút một tỷ quân đi, tránh cho việc bị Tà Linh giáo tiêu diệt.”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Bấy giờ, ở mỏ.

“Bệ hạ có lệnh, toàn quân tức tốc rút lui!”

Một tướng lĩnh mặc áo giáp vào hét to.

“Sao vậy? Sao lại rút đi?”

Đại tướng Thành Quyền chạy ra khỏi lều, mặt đầy hoang mang mà hỏi.

“Đại tướng Thành Quyền, trăm vạn đại quân của Tà Linh giáo sắp đến rồi, Tà Hoàng ở trong đó, đừng nói là chúng ta có một tỷ người, cho dù là mười tỷ, một trăm tỉ cũng không đủ nhét kẽ răng Tà Hoàng. Không đi là chết đấy!” Tướng lĩnh áo giáp vàng nói.

Đại tướng Thành Quyền: “…”

Ông ta đến Thiên Quyền Tinh sắp trăm năm rồi, dĩ nhiên là có nghe đến Tà Linh giáo, cũng biết sự đáng sợ của Tà Hoàng, đúng là một tỷ đại quần không đủ nhét kẽ răng.

“Nếu trời đất hóa thân để Tà Hoàng đến Tử Vi Tinh báo thù, thì có ngăn cũng không được!”

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thành Quyền dần trở nên nặng nề.

“Thôi bỏ đi, tôi cũng cố hết sức, có lẽ số phận đã an bài cả rồi, có thể tránh thoát kiếp nạn này hay không thì phải xem vận số của Diệp Bắc Minh.”

Đại tướng Thành Quyền không có cách gì, không cản được Tà Hoàng, chỉ có thể vừa trốn ở xa vừa xem kết quả.

Ông ta tin rằng hóa thân của Đạo báo tin cho Tà Hoàng đến Tử Vi Tinh, đến lúc đó Diệp Bắc Minh bị bảy vị tiên đế giết chết, chuyển thể đầu thai xong, chắc chắn sẽ không tính món nợ này với ông ta, sẽ tính sổ với Tà Hoàng.

Ông ta chỉ cần không bị trả thù là được, chờ đến khi Tà Hoàng bước vào quặng mỏ rồi đi ra tung tin, ông ta sẽ đi cùng Tà Hoàng, sẽ không bị Diệp Bắc Minh biết đến, cũng có thể lập công trước mặt bảy vị tiên đế kia.

Tóm lại, bất kể như thế nào thì ông ta cho rằng luôn có lợi cho mình, chỉ là lợi ích lớn hay nhỏ thôi.

Khoảng hai tiếng sau.

Đại quân trăm vạn của Tà Linh giáo đang bao vây xung quanh giếng mỏ.

“Ha ha!” Đạp Thiên Tà Vương cười nói: “Tà Hoàng, trước đây nơi này là giếng mỏ có một tỷ lính gác, bây giờ không còn ai, chắc là biết Tà Hoàng đến nên sợ chạy cả rồi!”

“Hừ, nếu dám không chạy, quả nhân sẽ nghiền nát bọn họ bằng một chưởng!”

“Đúng thế đúng thế.” Đám lãnh đạo cấp cao của Tà Linh giáo cười nói.

“Tên Diệp Bắc kia bị thú dữ hồng hoang bắt vào giếng mỏ này à?”

“Đúng vậy thưa bệ hat.”

“Các người chờ đây đi, quả nhân đi xuống xem sao.” Sau khi Tà Hoàng nói xong, bèn đi về phía giếng mỏ, đứng bên cạnh rồi liếc nhìn bên trong, đen tối, sâu không thấy đáy.

Vì vậy ông ta chớp hai mắt, hai con rồng lửa lập tức bay vào giếng mỏ, bay nhanh xuống đáy.

“Gào!”

Có tiếng thú rống vọng lên.

“Là tiếng của con yêu thú hồng hoang kia!”

Lãnh đạo cấp cao của Tà Linh giáo căng thẳng lùi qua một bên, sợ yêu thú chạy lên.

“Tà Hoàng bệ hạ, yêu thú còn sống, chắc tên Diệp Bắc kia đã chết, Diệp Bắc cũng là một kẻ đáng gờm mà còn chết trên tay yêu thú, đủ biết nó khủng bố đến mức nào, nếu không nghĩ cách dẫn nó lên, thì đừng xuống được không?” Đạp Thiên Tà Vương lo lắng nói.

“Không sao cả!”

Tà Hoàng cũng là kẻ tài cao gan to, xua tay lao xuống giếng mỏ như một con dơi to.

Vài giây sao.

Bõm!

Tiếng đá rơi xuống nước vang lên.

Tà Hoàng giẫm lên một pháp trận dày đặc quy tắc.

“Ồ?”

Tà Hoàng đang nghi ngờ, đột nhiên dưới chân đạp hụt, ông ta rơi xuống đất, pháp trận đóng lại.

“Chuyện gì xảy ra thế này?”

Tà Hoàng ngửa đầu, lòng hơi khiếp sợ, cho dù là kẻ tài gan to như ông ta cũng hơi sợ vào lúc này.

“Gào!”

Tiếng thú rống lại vang lên.

Tà Hoàng lập tức lên tỉnh thần, không nhìn quy tắc trên đỉnh đầu, bấy giờ ông ta nhìn qua, trông thấy một người một thú đứng đối diện cách đó không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK