Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ nó! Uy hiếp! Uy hiếp rõ ràng!”

Tông chủ Kim Khuyết Tông Lý Tu Nhiên, sau khi nhận xong truyền âm, tức đến nổi trận lôi đình, đập vỡ Truyền Âm Thạch thành nhiều mảnh.

“Tông chủ, sao vậy?”

Các vị trưởng lão và Thần tướng đều mơ hồ.

Lý Tu Nhiên nói ra nội dung của cuộc gọi.

Ngay lập tức tất cả mọi người đều giận dữ.

“Quá đáng! Thật là quá đáng! Khâu Thụy Đào quả là chó điên cắn bậy bạ!”

“Liên quan gì đến Kim Khuyết Tông chúng ta chứ, chúng ta nào có mật báo tin tức cho Ám Dạ Thần Giáo chứ?”

“Chứng cứ! Kêu bọn họ đem chứng cứ ra! Quả thực là quá đáng ghét rồi!”

“……”

Lúc này, có vị trưởng lão đứng ra, nói: “Tông chủ, thực ra không trách được bọn họ nghĩ lệch đi, các Đại Tiên Tông đều phái người đi, chỉ có chúng ta không phái một binh một tốt nào, đúng lúc Ám Dạ Thần Giáo không biết từ đâu biết được tình hình, huy động toàn bộ lực lượng đi đối phó bọn họ, cho rằng là chúng ta làm cũng là hợp tình hợp lý.”

“Cho nên trước mắt vì chứng minh sự trong sạch của Kim Khuyết Tông, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể phái người đi, nếu không bọn họ cắn chặt là chúng ta mật báo tin tức, ba Đại Tiên Tông, và các Tông môn cấp bậc hai ba cùng đối phó Kim Khuyết Tông chúng ta, sợ rằng Kim Khuyết Tông thật sự sẽ bị bọn họ san bằng.”

Tông chủ nghe vậy nổi giận nói: “Nhưng Khâu Thụy Đào muốn đích thân bổn tọa dẫn một trăm ngàn nhân mã đến đó, bọn họ nhiều tông môn thế gia kết hợp như vậy, chỉ có một trăm năm mươi ngàn, đây chẳng phải rõ rành rành muốn trả thù chúng ta, muốn làm suy yếu sức mạnh của chúng ta sao?”

“Tông chủ có thể thương lượng với bọn họ.” Vị trưởng lão kia nói.

“Thương lượng như thế nào?” Tông chủ hòi.

“Tông chủ thương lượng hoặc là không xuất binh, nếu đã xuất binh thì phải đánh, trận chiến dưới một triệu người không đánh, Tứ Đại Tiên Tông mỗi Tông môn xuất hai trăm ngàn binh, do các Tông chủ dẫn đầu, các Tông môn còn lại tập hợp đủ hai trăm ngàn, một triệu đại quân đi diệt Huyền Băng Cung trước, rồi tấn công Ám Dạ Thần Giáo, đồng ý thì làm, không đồng ý thì dẹp, như vậy, Tông chủ sẽ không bởi vì vậy mà mất đi thể diện, người trong thiên hạ cũng trốn không khỏi sai sót của Tông chủ rồi.”

“Lời này rất có lý!”

Trên mặt của Tông chủ lộ ra vẻ hài lòng, nói: “Lục trưởng lão, truyền âm cho Kim Hà Tông, Kim Đỉnh Tông, Kim Thánh Tông, cứ làm theo như lời của đại trưởng lão.”

“Vâng! Tông chủ!”

……

Lúc này, Huyền Băng Cung.

“Nguy hiểm quá, thịt đã nứt thành như thế này rồi, may mà lúc ấy em phóng ra canh khí hộ thể, thiếu đi lớp phòng ngự kia của canh khí hộ thể, cho dù là phòng ngự ở tâm của Tiên Thổ, cũng sẽ bị nổ tan xác thịt, vậy thì quá đáng tiếc rồi.”

Tô Lạc Thiền nằm trên giường, Diệp Thiên nhìn cả người cô ta trên dưới đầy vết nứt, trong lòng không nhịn được vẫn còn sợ hãi, nói.

“Nếu lúc ấy em bị nổ, chết rồi, anh có đau lòng vì em không?”

“Có.”

Diệp Thiên rất chắc chắn gật đầu.

Câu trả lời này khiến Tô Lạc Thiền rất vui vẻ, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong: “Em cảm thấy anh thay đổi rồi, trở nên thương người hơn trước.”

“Con người đều sẽ thay đổi.” Diệp Thiên nói: “Tôi của trước đây, chưa từng được nữ nhân giúp đỡ, lúc đó ở trong mắt tôi, nữ nhân chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi, chỉ cần thể hiện sức mạnh một chút, thì sẽ có vô số nữ nhân chui vào vòng tay ôm ấp.”

“Sau khi sống lại, vì để chọc tức người khác, tôi đã theo đuổi mẹ của Đóa Đóa, rất không thuận lợi, trải qua rất nhiều khó khăn, từ đó khiến cho tôi cảm nhận được trăm hương vị của cuộc sống, sự ấm áp và hạnh phúc của gia đình, cũng biết trân trọng nữ nhân đối xử tốt với tôi.”

“Sau này Đóa Đóa bị bắt, Thần Hi liều chết giúp tôi cứu Đóa Đóa, ở Thiên Hoang Tinh, tôi bị ép nhảy hang Vạn Yêu, mọi người đều cho rằng tôi chết rồi, Tử Hi lại liều chết cứu Đóa Đóa, Tuyết Nhi và Thần Hi.”

“Mà bây giờ, em lại liều chết cứu tôi và Đóa Đóa.”

“Mỗi một chuyện được nữ nhân giúp đỡ, khiến tôi hiểu được nữ nhân cũng rất vĩ đại, cho nên chỉ cần tôi vẫn còn một hơi thở, thì tôi sẽ dốc hết sức thương mọi người.”

Tô Lạc Thiền nghe thấy vô cùng vui vẻ, điều này có ý nghĩa rằng, cô ta có thể được Diệp Thiên yêu thương rồi.

Nhưng nhìn thấy cả người mình đều là vết nứt, cô ta liền trở nên thất thần, hỏi: “Em như thế này, có phải rất xấu không, có phải nhìn rất đáng sợ không?”

“Không xấu.”

Diệp Thiên lắc đầu.

Tô Lạc Thiền bị thương khá nặng, mặc dù đã cầm máu, nhưng vết nứt trên da thịt, bởi vì bị tổn thương đến căn cơ, cô ta không cách nào thúc giục được tiên pháp đủ mạnh để chữa trị, tu vi của Diệp Thiên có hạn, cũng không có cách nào giúp cô ta làm lành vết nứt.

Cho nên trông hơi kinh hãi, giống như một món đồ thủ công mỹ nghệ Ca Diêu vậy, chạm vào sẽ vỡ.

“Anh gạt em, tự em đã cảm thấy xấu chết đi được.”

Tô Lạc Thiền mím môi lại, trở nên tự ti.

“Anh cảm thấy không xấu là được rồi.”

Vì để cô ta không tự ti, Diệp Thiên kéo cô ta vào lòng, hôn xuống.

Một đêm dịu dàng!

……

Mười hai ngày sau.

Tiên Tông Chính đạo, tổ chức lại năm trăm ngàn đại quân, khí thế ngất trời đến Huyền Băng Cung.

Lần này, Kim Khuyết Tông cũng đến rồi.

Đại chiến một triệu nhân mã mà ông ta đề ra, bị Kim Đỉnh Tông, Kim Hà Tông, Kim Thánh Tông từ chối, bởi vì bọn họ đều không dám tấn công Ám Dạ Thần Giáo, sợ có đi mà không có về.

Nhưng Kim Khuyết Tông bởi vì mặt mũi, vì rửa sạch hiềm nghi, nhất định phải đánh Ám Dạ Thần Giáo, nếu không thì sẽ không tham gia.

Vì vậy Tứ Đại Tông Môn đã đàm phán hết mười ngày, cuối cùng thuyết phục được Kim Khuyết Tông, đạt được thỏa thuận, các Tông chủ Tông môn đích thân dẫn một trăm ngàn nhân mã, diệt kẻ phản bội Chính đạo đồng thời, cũng diệt sạch hai trăm ngàn nhân mã của Ám Dạ Thần Giáo, từ đó làm suy yếu đi sức mạnh của Ám Dạ Thần Giáo, làm dịu đi cục diện tai họa Ma nghiêm trọng, đợi sứ giả được phái đi Tử Tiêu Tinh đưa Thượng Tiên của Tử Tiêu Tinh trở về, lại dấy đại quân tấn công Ám Dạ Thần Giáo cũng không muộn.

Sau khi đạt được thỏa thuận, bọn họ tốn hết hai ngày, tập trung năm trăm ngàn nhân mã, bốn vị Tông chủ mỗi người thống lĩnh một trăm ngàn, các Tông môn cấp bậc hai ba cộng lại một trăm ngàn, năm trăm ngàn đại quân kết hợp hành động.

Như vậy ai cũng không bị bỏ rơi, lúc khai chiến cũng sẽ không bởi vì ai đến trễ, mà bị nói thành bởi vì bảo tồn sức mạnh cố ý đến trễ.

Cái gọi là Chính đạo chính là đây.

Lục đục với nhau, so đo từng tí, tối mắt vì lợi, nghi kỵ lẫn nhau… càng thể hiện rõ nét sâu sắc thói hư tật xấu của con người.

Chẳng qua chỉ vì hai chữ: lợi ích!

Tất nhiên, lợi ích có hại cũng có lợi, Chính đạo có thể thống trị cả vũ trụ này, chính bởi vì lợi ích.

Vì lợi ích có thể khiến con người ta tiến bộ và phát triển, không có lợi ích, không khác gì cá muối.

Trở lại chuyện chính.

Sau vài giờ tấn công, năm trăm ngàn đại quân đã đến Huyền Băng Cung.

“Ba vị Tông chủ, cùng ta cắt đứt thiên địa linh khí, đề phòng Ma giáo gửi truyền âm xin viện trợ, tiêu diệt hai trăm ngàn Ma chủng này trước!”

Trận chiến vẫn chưa bắt đầu, Khâu Thụy Đào liền hét lớn.

“Được!”

Ba vị Tông chủ Tông môn khác đều bày tỏ đồng ý.

Diệt hai trăm ngàn thì nhẹ nhàng, diệt thêm hai trăm ngàn nữa cũng nhẹ nhàng, một lúc bốn trăm ngàn thì không nhẹ nhàng rồi.

Vì thế, bốn vị Tông chủ nắm giữ bốn vị trí, tự kết trận, hợp thành một trận lớn, đem nhân mã hai bên địch ta đều bao vây phía trong, cắt đứt thông linh giữa trời đất, phòng ngừa tin tức truyền đến Tổng đàn Ám Dạ Thần Giáo, dẫn đến một nhóm lớn nhân mã đến tiếp viện.

“Giết cho tôi!!!”

Cắt đứt thông linh giữa trời đất, bốn vị Tông chủ đều hét lên một tiếng.

Trong phút chốc, năm trăm ngàn nhân mã, mạnh mẽ xông về phía hai trăm ngàn Ma chủng.

“Giết!”

Ma không sợ chết, người dẫn đầu ra lệnh, qua đó nghênh giết Chính đạo.

Đại chiến phút chốc nổi lên.

“Thầy ơi không ổn rồi! Kim Hà Tông, Kim Đỉnh Tông, Kim Thánh Tông, Kim Khuyết Tông, bốn vị Tông chủ đều đến rồi, còn dẫn theo rất nhiều quân tinh nhuệ, hai trăm ngàn Ma chủng huynh đệ nguy cấp.”

Trương Diên Niên kinh hô.

Đám người Diệp Thiên cũng chạy ra.

“Mười lăm ngày, chỉ cần có thể chống đỡ mười lăm ngày, luyện thành đan dược, thì tôi có thể độ kiếp thành Chân Tiên, có thể dựa vào sức mạnh của một mình tôi đẩy lui địch rồi!”

Diệp Thiên nói.

“Địch nhiều Ma ít, làm sao chống đỡ được mười lăm ngày? Có thể chống đỡ được năm ngày thì đã giỏi rồi.” Trương Diên Niên nói.

“Vậy thì chưa chắc.” Diệp Thiên nói: “Đừng nhìn người của Ma giáo ít, sinh mệnh của bọn họ ngoan cường, ma khí không tan, chết có thể hồi sinh, khó giết hơn nhiều so với Chính đạo, muốn giết sạch bọn họ, không dễ như thế.”

“Huống chi bốn người lợi hại nhất, đều đang cắt đứt thông linh giữa trời đất, không cách nào tham gia chiến đấu, cho nên chỉ cần chúng ta giúp đỡ một chút, chống đỡ mười lăm ngày chắc là không có vấn đề gì.”

“Làm sao giúp?” Tô Lạc Thiền hỏi: “Em có thể làm gì?”

“Em gọi người của Hợp Đạo Cảnh Huyền Băng Cung đến đây, cùng tôi đi chi viện.” Diệp Thiên nói.

“Không!” Tô Lạc Thiền lắc đầu nói: “Em phái toàn bộ người của Tông đi, em không muốn anh đi, quá nguy hiểm rồi.”

“Thiền Nhi, bọn họ đi ra chỉ có chết, phát huy không được tác dụng lớn nhất, tôi đi ra thì khác, tôi có thể rung chuông làm suy giảm sức mạnh của bên Chính đạo, cũng có thể điều khiển Hắc Liên giết một tốp, tôi không đi ra ngoài, chống đỡ không nổi mười lăm ngày, đến lúc đó Ma giáo bị giết sạch, chúng ta đều phải chết, nhân lúc Ma giáo vẫn còn nhiều người như vậy, tôi đi ra thì độ nguy hiểm sẽ không quá cao.” Diệp Thiên nghiêm túc nói.

Tô Lạc Thiền có không nỡ đi chăng nữa, cũng không thể không đồng ý.

Vì thế cô ta gọị tất cả người của Hợp Đạo Cảnh đến đây, chỉ có lác đác tám người.

Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc cũng xin đi.

Đương nhiên Diệp Thiên đồng ý.

Rất nhanh, dưới yêu cầu của Diệp Thiên, nơi có nhiều Ma chủng thì mở một cửa sổ, Diệp Thiên dẫn mười vị Chân Tiên bay ra ngoài.

Do người của Ma giáo biết bọn họ, nên không ra tay với bọn họ, gần đây cũng không có người của Chính đạo, bọn họ rất an toàn.

“Ân nhân, sao mọi người lại lên đây rồi?” Tam trưởng lão của Ma giáo hỏi.

“Tôi đến giúp mọi người chống địch.” Diệp Thiên nói.

“Tốt lắm!” Tam trưởng lão bật ngón tay cái lên: “Mặc dù không mong đợi mọi người có thể giúp được gì, nhưng tấm lòng của mọi người, tôi nhận rồi, đợi đánh bại xong bọn họ, tôi giúp cậu xin công với Ma Vương, để Ma Vương phong thưởng thật lớn cho cậu, điều kiện trước tiên là cậu phải còn sống.”

“Ha ha!”

Diệp Thiên cười nói: “Ông xem thử xem, tôi có thể giúp được việc lớn hay không.”

Nói xong, Diệp Thiên lấy ra Cửu Chuyển Nhiếp Hồn Linh, mở chế độ chỉ nhằm vào Chính đạo, không nhằm vào Ma giáo, rung chuông lên.

Trong nháy mắt, tiếng chuông vang lên khắp nơi.

“A!!!”

Tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó mà vang lên.

Hơn một ngàn tu sĩ của Hợp Đạo Cảnh còn đỡ, năm trăm ngàn Hóa Thần Cảnh căn bản chịu không nổi tiếng chuông, rất nhiều người đều bịt tai lại kêu thảm thiết, phút chốc mất đi sức chiến đấu.

“Má ơi, bảo bối này hùng mạnh quá!”

Tam trưởng lão của Ma giáo, cùng rất nhiều giáo đồ Ma giáo, tất cả đều kinh ngạc ngơ ngác.

“Mau kêu gọi mọi người anh dũng giết giặc, giết thêm vài người nữa!” Diệp Thiên thúc giục nói.

“Được được được.”

Ba vị trưởng lão gật đầu như giã tỏi, lập tức hét lớn: “Các huynh đệ, pháp bảo này của ân nhân quá lợi hại, làm suy yếu đi sức mạnh của kẻ địch rất nhiều, ra sức giết giặc cho tôi, đừng lãng phí cơ hội tốt như thế này!”

“Giết!!!”

Nói xong, ba vị trưởng lão cũng tham gia giết chóc, đám người Trương Diên Niên cũng theo sau.

Diệp Thiên vừa rung chuông, vừa điều khiển Hắc Liên đấm đá lung tung, từng mảnh Hóa Thần bị chạm nổ tung, Chân Tiên có tu vi thấp đều khó mà chống lại.

“Ba vị Tông chủ, mau cùng nhau xuống giết cậu ta, để cậu ta cứ rung chuông như vậy, sợ rằng chúng ta sẽ bị Ma giáo diệt sạch!” Tông chủ Kim Khuyết Tông Lý Tu Nhiên hét lớn.

“Được!”

Tông chủ Kim Đỉnh Tông và Kim Thánh Tông đều đồng ý.

“Không được!”

Khâu Thụy Đào sốt ruột, vội vã hét lên: “Chúng ta xuống đó, Ma giáo sẽ dễ dàng đánh phá pháp trận mà chúng ta dựng lên, đến lúc đó truyền âm đến Ám Dạ Thần Giáo, phái một đội lớn đến, vậy thì phiền phức rồi.”

“Nhưng cứ để như vậy cũng rất phiền phức!” Lý Tu Nhiên vội nói.

Khâu Thụy Đào chợt nảy ra ý tưởng, nói: “Chúng ta thử dùng thuật Phong Ấn phong ấn cậu ta lại, xem thử tiếng chuông còn có thể xuyên thấu ra ngoài hay không.”

Cả người Diệp Thiên đều là bảo bối, ông ta muốn bắt về ép lấy những bảo bối đó ra, mới không để cho anh chết.

“Được!”

Ba vị Tông chủ còn lại gật đầu đồng ý.

Và thế là, bốn người lấy ra một chút Tinh Thần Lực, tự kết thành một cái phong ấn, đánh về phía Diệp Thiên.

Tốc độ rất nhanh, Diệp Thiên căn bản không thể nào phản ứng lại kịp.

Trong phút chốc, Diệp Thiên đã bị phong ấn bên trong.

Quả nhiên, tiếng chuông cũng bị phong ấn bên trong, không cách nào truyền ra ngoài.

“Không ổn! Diệp Thiên bị phong ấn lại rồi!”

Tô Lạc Thiền ở bên dưới cực kỳ hoảng sợ.

“Làm sao đây chị Cung chủ, ba em có phải đang rất nguy hiểm không?” Đóa Đóa lập tức nôn nóng.

Tô Lạc Thiền gật gật đầu, cũng hết sức lo lắng.

“Hu hu…”

Thấy Tô Lạc Thiền gật đầu, Đóa Đóa bị dọa khóc rồi, nói với Giang Ánh Tuyết: “Chị Ánh Tuyết, chị mau dùng tiên pháp tấn công em, xem thử có thể kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm của em không, em muốn ra ngoài cứu ba em, mẹ em còn đang ở nhà đợi ba, em không thể để cho ba xảy ra chuyện.”

Tất nhiên Giang Ánh Tuyết cũng không mong muốn Diệp Thiên xảy ra chuyện, liền dùng một chút ít tiên thuật tấn công Đóa Đóa, sẽ không tổn thương Đóa Đóa, cũng có thể kích động tác dụng của Thất Khiếu Linh Lung Tâm.

Nhưng, tấn công vài trăm cái, cũng không kích động được.

Bởi vì lo lắng cho an nguy của ba, Đóa Đóa khóc càng to hơn, nước mắt chảy ào ạt.

Đột nhiên!

Trên người cô sáng lên ánh sáng bảy màu, Thất Khiếu Linh Lung Tâm ngủ say đã lâu, cuối cùng cũng kích hoạt trở lại.

“Kích hoạt rồi! Đóa Đóa kích hoạt rồi!”

Giang Ánh Tuyết và Tô Lạc Thiền vô cùng kích động.

“Chị Cung chủ, mau mở một cửa sổ, em muốn ra ngoài cứu ba.” Đóa Đóa lập tức nói.

Tất nhiên Tô Lạc Thiền biết Thất Khiếu Linh Lung Tâm đã kích hoạt có thể chống lại tất cả tiên thuật, đương nhiên là không lo lắng Đóa Đóa ra ngoài sẽ nguy hiểm.

Vì thế liền kêu người mở một cửa sổ bên cạnh Diệp Thiên, Đóa Đóa lập tức phóng ra ngoài, cửa sổ đóng lại.

“Ba!”

Đóa Đóa gọi một tiếng, bổ nhào về phía Diệp Thiên, phong ấn chạm vào hào quang trên người Đóa Đóa, lập tức vỡ tan tành.

Tiếp theo sau đó, Đóa Đóa nhào vào trong lòng Diệp Thiên.

“Quá tốt rồi Đóa Đóa, con lại kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm rồi.” Diệp Thiên rất vui mừng, ôm chặt lấy Đóa Đóa, chỉ cảm thấy cô nhóc này, chính là phúc tinh của mình.

“Vâng vâng.”

Đóa Đóa gật đầu như con gà mổ thóc: “Con để cho chị Ánh Tuyết tấn công con vài trăm cái, mới kích hoạt được Thất Khiếu Linh Lung Tâm đó.”

Diệp Thiên nghe thấy vậy, biết được lần này kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm không dễ, không dám lãng phí thời gian, lập tức rung Cửu Chuyển Nhiếp Hồn Linh, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên ngập trời.

“Mẹ nó! Thằng này thật đáng chết!”

Lý Tu Nhiên và hai vị Tông chủ khác tức giận, cũng mặc kệ chuyện cắt đứt thông linh giữa trời đất, tấn công dồn dập, quyền ảnh hướng về phía Diệp Thiên.

Vô dụng, có hào quang của Đóa Đóa bảo vệ Diệp Thiên, quyền ảnh căn bản không tổn thương được Diệp Thiên.

“Ba vị, đừng lãng phí sức lực nữa, cậu ta có Thất Khiếu Linh Lung Tâm bảo vệ, giết không được cậu ta đâu, vẫn nên tiếp tục cùng tôi cắt đứt thông linh giữa trời đất thôi.” Khâu Thụy Đào hả hê nói.

Ba vị Tông chủ hết cách, chỉ có thể từ bỏ.

“Đợi Thất Khiếu Lăng Tuyết mất đi công hiệu, xem tôi làm sao giết cậu ta!” Lý Tu Nhiên hung ác nói.

Cho đến khi hào quang sắp biến mất, Đóa Đóa hét to một tiếng, lập tức mở ra cửa sổ dưới chân Diệp Thiên, Đóa Đóa và Diệp Thiên về đến Tông môn.

“Dưới sự giúp đỡ của Đóa Đóa, chuông rung trong vòng nửa canh giờ, đã khiến cho bên Chính đạo bị tổn thất nghiêm trọng, nhân mã hai bên gần như ngang nhau rồi, chống đỡ nửa tháng căn bản không là vấn đề nữa rồi.” Vẻ mặt Diệp Thiên lộ nét vui mừng.

“Vậy anh không được ra ngoài mạo hiểm nữa, vừa nãy em và Đóa Đóa còn có Ánh Tuyết, đều lo lắng chết đi được.” Tô Lạc Thiền nói.

Diệp Thiên gật đầu: “Tìm cơ hội đưa Trương Diên Niên bọn họ trở về.”

Tô Lạc Thiền đáp một tiếng được, Diệp Thiên liền dẫn theo con gái cưng đi Đan phòng xem sức lửa.

……

Nửa tháng sau, bên Chính đạo chỉ còn lại không đến năm mươi ngàn người, bên Ám Dạ Thần Giáo, chỉ còn lại dưới năm ngàn người.

“Ba vị Tông chủ, không cần cắt đứt thông linh giữa trời đất nữa, cùng nhau giết xuống dưới đi, cho dù bây giờ bọn họ gửi truyền âm ra ngoài, lúc Ám Dạ Thần Giáo phái người đến, chúng ta đã kết thúc trận chiến rồi.” Lý Tu Nhiên nói.

“Được!”

Hai vị Tông chủ khác lập tức cùng Lý Tu Nhiên giết xuống dưới.

“Ê! Đừng nóng vội! Không đủ thời gian tấn công pháp trận đâu!”

Khâu Thụy Đào vội vã nói, nhưng ba người mặc kệ, mục đích của bọn họ chính là loại bỏ Ám Dạ Thần Giáo, còn về Huyền Băng Cung, hoàn toàn không để vào trong mắt, cho dù đánh không vào pháp trận cũng không sao cả, Huyền Băng Cung nhỏ nhoi tính là gì, dám ló đầu ra thì đánh chết.

“Con mẹ nó!”

Khâu Thụy Đào thầm mắng, nhìn chằm chằm vào giáo đồ Ma Giáo không đến năm ngàn người này, đề phòng bọn họ gửi truyền âm, không tiến đánh vào pháp trận bắt Diệp Thiên, ông ta không cam tâm.

Mà lúc này, trong Đan phòng.

“Bảy bảy bốn mươi chín ngày đã đến, Đan đã được luyện thành!”

Diệp Thiên ngửi được mùi của Đan liền vô cùng vui mừng, lập tức mở lò luyện Đan, lấy mấy chục viên Đạo Thể Đan ra, ném một viên vào miệng mình.

Trong nháy mắt, một luồng năng lượng tràn ngập cả người anh.

Bùm bùm!

Qua một loạt âm thanh pháo nổ, Lục Trọng Đan Thể đã hình thành!

“Đóa Đóa, ba phải ra ngoài độ kiếp thành Tiên rồi.” Diệp Thiên kéo tay Đóa Đóa nói.

“Được ạ được ạ!”

Đóa Đóa không biết tính nguy hiểm của việc độ kiếp, cho nên không lo lắng.

Nhưng Diệp Thiên biết rõ đã nắm chắc, nhưng vẫn sợ độ kiếp thất bại, không được thấy con gái cưng nữa, liền thâm tình ôm Đóa Đóa một cái, cưng chiều hôn một cái lên trên trán của cô.

“Ba, hôm nay ba làm sao vậy?”

Đóa Đóa đỏ mặt ngượng ngùng hỏi, cô đã không còn là con nít nữa, được ba hôn một cái, vẫn sẽ đỏ mặt.

“Ba chỉ muốn ôm con một cái, hôn con một cái mà thôi.”

Diệp Thiên yêu thương cười.

“Vậy ba lại hôn thêm một cái nữa!”

Đóa Đóa cũng rất lâu rồi không được ba hôn, liền đưa mặt ra nói.

Diệp Thiên đáp lại một tiếng, lại hôn thêm một cái trên trán Đóa Đóa, anh thật sự sợ sẽ không được nhìn thấy con gái cưng nữa.

Dù sao độ nguy hiểm của việc độ kiếp rất cao, hơn nữa có người gây rối, anh không nhịn được lo lắng.

“Hì hì!”

Đóa Đóa cười mắt híp lại thành hình cong lưỡi liềm.

Vì thế Diệp Thiên nắm tay cô, đi ra khỏi Đan phòng.

“Thiền Nhi, mở một lỗ hổng ở nơi không người, tôi ra ngoài độ kiếp.” Diệp Thiên nói.

“Có nắm chắc không? Độ kiếp sẽ thành công không?” Tô Lạc Thiền chui vào lòng Diệp Thiên hỏi.

“Có lẽ không có vấn đề gì.” Diệp Thiên trả lời với giọng điệu yên tâm.

Lúc này Đóa Đóa mới biết, ba đột nhiên hôn cô, là bởi vì độ kiếp nguy hiểm, ba sợ không gặp được mình nữa, nên mới hôn cô.

“Ba, người nhất định phải cẩn thận!”

Đóa Đóa nói, cũng hôn một cái lên trên mặt của Diệp Thiên, còn nói thêm: “Đóa Đóa đợi người trở lại, mẹ cũng ở nhà đợi người, nhất định phải thành công quay về.”

“Sẽ mà Đóa Đóa.”

Diệp Thiên yêu thương cười.

Rất nhanh, pháp trận mở ra một cửa sổ, Diệp Thiên phóng ra ngoài.

Anh là người từng trải, đương nhiên hiểu làm sao để lĩnh ngộ quy luật thiên đạo để đạt được Chân Tiên, liền lập tức lĩnh ngộ quy luật, trong phút chốc những ký hiệu màu vàng chi chít hiện ra trên đỉnh đầu anh, sau đó những ký hiệu này phóng về phía Cửu Thiên.

Thiên kiếp Chân Tiên lập tức kích hoạt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK