Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi rời khỏi chỗ của quân sư thì các tướng lĩnh cảm thấy đau đầu.

“Phải làm sao đây? Quân sư có vẻ là đang nghiêm túc, làm sao chúng ta có thể giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn lại trong vòng hai tháng?” Chu Kình Thiên hỏi.

Không ai lên tiếng, mọi người đều trầm mặc.

“Các người nói đi, chúng ta làm thế nào để giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn?” Chu Kình Thiên lo lắng hỏi.

“Đây không phải là đang nghĩ cách sao?” Quốc trượng gia trừng mắt nhìn Chu Kình Thiên.

Chu Kình Thiên bĩu môi lẩm bẩm: “Sớm biết thì chúng ta không nên quản đại đế tử, ngài ấy muốn buông tha cho dư nghiệt hay để lại dư nghiệt thì mặc ngài ấy. Chúng ta tức giận ngài ấy làm gì, nếu như phương pháp của ngài ấy thật sự có thể làm dịu chuyện dư nghiệt đang hỗn loạn thì chúng ta được ung dung không nói, Tôn Thượng cũng có thể an toàn lên ngôi, cũng không sợ dư nghiệt sẽ làm cho đại lễ đăng cơ không hoàn mỹ.”

“Kết quả này là do chúng ta nháo ra, đại đế tử cũng không thể tiếp tục dập tắt dư nghiệt đang làm loạn. Nếu chúng ta lại dùng phương pháp của đại đế tử để làm thì chúng ta sẽ bị người ta cười đến rụng răng mất. Người dân thiên hạ sẽ nói rằng chúng ta sợ những dư nghiệt này.

“Thật là... ôi!” Họ lại thở dài thườn thượt.

Lâm Bá Thiên cũng hối hận: “Cũng đều là tại tôi, nếu như tôi không làm khó mà hợp tác với đại đế tử thì sẽ không có nhiều phiền phức như vậy. Như vậy thì hay rồi, tôi làm loạn đến nổi thủng trời, lần này làm sao có thể lấp lỗ này giờ?”

Tất cả các tướng sĩ đều thở dài, không biết phải làm sao.

Quốc trượng gia nói: “Trở về nghĩ cách đi, trong vòng ba ngày không tìm được cách thì chúng ta đều phải lên đường cùng với đại đế tử rồi.”

Mấy người tướng sẽ ngay lập tức giải tán và mỗi người ai trở về nhà nấy.

Lại nói về Bảo Bảo.

Anh ấy vẫn không biết rằng mình sẽ bị chặt đầu nên anh ấy vẫn tiếp tục thả những dư nghiệt.

Trên đường đi, anh ấy đã thả hơn một chục đợt dư nghiệt và gia đình của họ, tổng cộng hơn 200 nghìn người.

Ngoài ra, việc Bảo Bảo tha cho dư nghiệt cũng lan rộng, người dân Tử Vi Tinh bàn tán sôi nổi.

“Con trai cả của Diệp Bắc Minh thật tốt bụng, ngài ấy đã thả dư nghiệt của thất giáo trên đường đi. Bất cứ khi nào ngài ấy thấy người giết những dư nghiệt và bắt những dư nghiệt thì ngài ấy sẽ ngăn chặn chúng và cho những người còn lại một con đường sống. So với Diệp Bắc Minh thì đại đế tử càng được lòng dân hơn.”

“Để tôi đoán xem, con trai của Diệp Bắc Minh làm như vậy nhất định đã được đồng ý với Diệp Bắc Minh, nếu không thì làm sao lại dám làm càn như vậy.”

“Hẳn không phải là Diệp Bắc Minh yêu cầu ngài ấy làm như vậy đúng không? Mối hận của Diệp Bắc Minh đối với thất giáo mạnh như vậy, chẳng lẽ lại để cho con trai của mình buông tha cho dư nghiệt?”

“Nếu Diệp Bắc Minh thực sự yêu cầu con trai mình làm điều đó, điều đó có nghĩa là Diệp Bắc Minh cũng sợ dư nghiệt làm loạn.”

Trong một thời gian, Tử Vi Tinh giữ hai quan điểm về việc Bảo Bảo buông tha dư nghiệt.

Một là Diệp Bắc Minh đã gợi ý cho Bảo Bảo.

Hai là Bảo Bảo đã vi phạm ý nguyện của Diệp Bắc Minh.

Vào lúc này, Bảo Bảo đi ngang qua một thành trì.

Nhìn thấy tướng lĩnh của Bắc Minh Giáo đang dẫn quân tàn sát dư nghiệt, anh ấy lập tức hét lên: “Dừng lại! Dừng lại!”

Chúng tướng nhìn sang.

Có một Tà Vương nói: “Đây là đại đế tử phụng lệnh của Tôn Thượng phụ trách dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn. Lệnh của ngài ấy là lệnh của Tôn Thượng nếu người dám làm trái mệnh lệnh của đại đế tử thì đại đế tử có quyền xử lý tại chỗ.”

Nghe vậy, các binh sĩ lập tức dừng lại và cung kính cúi đầu.

“Tham kiến đại đế tử!”

Bảo Bảo không quan tâm đến binh lính mà chạy tới gia tộc đang bị tàn sát.

Nhưng mà thấy chỗ nào cũng có máu, lại có người già, trẻ em và phụ nữ ngồi trên vũng máu khóc, anh ấy liền đi tới đỡ họ dậy, an ủi rồi trách quân lính: “Bọn họ đều là những người phụ nữ già yếu và trẻ em không thể tự vệ, sao các người có thể tàn nhẫn giết hại họ như vậy?”

“Đại đế tử, chúng tôi cũng đang làm theo mệnh lệnh mà thôi. Mệnh lệnh từ trên xuống là phải diệt cỏ tận gốc những người dư nghiệt, bọn họ đều là gia đình của dư nghiệt, chúng tôi giết chúng không sai!”

Bảo Bảo tức giận nói: “Từ nay về sau không được phép tàn sát người nhà của dư nghiệt, đây là mệnh lệnh, các người đã nghe chưa!”

“Vâng, đại đế tử!” Đám tướng sĩ cũng không dám không làm theo.

Sau khi xua đuổi binh sĩ, Bảo Bảo đến thăm người nhà của những dư nghiệt và cho họ một khoản tiền an cư.

“Cám ơn đại đế tử.” Gia đình của những dư nghiệt này cảm thấy rất biết ơn.

Người đời cũng hết lời khen ngợi.

Bảo Bảo chuẩn bị rời đi thì Vương Huyền Khôi đột ngột đến.

“Theo lệnh của Tôn Thượng, tôi sẽ bắt đại đế tử đưa về quy án, ba ngày sau sẽ chém đầu tại chợ Đô Thành để răn đe!”

Ngay khi câu nói này phát ra, cơ thể Bảo Bảo chấn động, anh ấy nhìn Vương Huyền Khôi và hỏi đầy hoài nghi: “Đại Thống Lĩnh Vương, ông đang đùa tôi sao? Phụ hoàng của tôi muốn tôi chém đầu tôi thị chúng sao?”

Vương Huyền Khôi nặng nề gật đầu: “Đại đế tử đã thả dư nghiệt đi khiến lòng tướng sĩ phẫn nộ, Tôn Thượng đã hạ lệnh ba ngày sau sẽ chém đầu đại đế tử vì vậy nên đại đế tử nên bó tay chịu trói đi.”

Nghe đến đây thì Bảo Bảo đột nhiên ngồi dưới đất, nước mắt giàn giụa trên mặt.

“Dẫn đi.” Vương Huyền Khôi vẫy tay.

Bảo Bảo lập tức bị người ta đưa đi.

“Đừng giết đại đế tử! Đừng giết đại đế tử!”

Gia đình của những dư nghiệt được giải cứu đều khóc.

Rất nhanh sau đó, ba ngày sau, thông báo về việc chém đầu thị chúng Bảo Bảo được dán khắp các con đường, ngõ hẻm của các thành trì lớn, các quận huyện, điều này đã gây chấn động mạnh mẽ ở Tử Vi Tinh.

“Có vẻ như con trai của Diệp Bắc Minh đã vi phạm mong muốn của Diệp Bắc Minh và thả những dư nghiệt và gia đình của họ, vì điều này nên ngài ấy đã chọc giận Diệp Bắc Minh khiến Diệp Bắc Minh ra lệnh chặt đầu ngài ấy!”

“Tôi vẫn luôn cho rằng đại đế tử thả dư nghiệt là do Diệp Bắc Minh chỉ thị, nhưng mà hiện tại xem lại thì cũng không phải bằng không thì Diệp Bắc Minh làm sao có thể chặt đầu ngài ấy được?”

“Đại đế tử là người tốt, có tấm lòng nhân hậu, nhưng mà cũng thật đáng tiếc là phụ hoàng của ngài ấy không phải là người, lần này thì đại đế tử đã tự mình hại mình rồi!”

Đọc xong thông báo, mấy người dư nghiệt được Bảo Bảo cứu đều nghiến răng nghiến lợi, tức giận không thôi.

“Chết tiệt! Lão ma Diệp này thật đáng nguyền rủa!” Tất cả đều nguyền rủa Diệp Thiên.

“Ba, đại đế tử đã cứu chúng ta, con không muốn ngài ấy chết. Làm sao chúng ta có thể cứu đại đế tử ra đây?”

“Ba cũng không muốn đại đế tử chết, ba sẽ đến gặp các anh em để bàn cách cứu đại đế tử.”

Nhất thời, tất cả dư nghiệt được Bảo Bảo tha mạng bắt đầu triệu tập những dư nghiệt khác để bàn cách cứu Bảo Bảo.

Thậm chí, rất nhiều dư nghiệt không được Bảo Bảo cứu sau khi đọc thông báo đã tức giận, họ đều có tâm lý muốn cứu Bảo Bảo.

Cung Tiên Đế.

Ban đêm.

Mưa lớn bắt đầu

Các con của Tần Liên Tâm, Lạc Lạc, Đóa Đóa, Huân Nhi, và Lạc Lạc đều quỳ xuống bên ngoài cửa Dưỡng Tâm Điện dưới cơn mưa nặng hạt để cầu xin Diệp Thiên tha bản án tử hình cho Bảo Bảo.

Nhưng mà cánh cửa của Dưỡng Tâm Điện vẫn đóng chặt.

Chẳng bao lâu, Tần Chí Thành và các con của ông cũng đến van xin.

Thần Diệp Hy đưa Nữu Nữu, Lăng Tố Như dẫn theo Doanh Ngọc quỳ dưới mưa để cầu xin.

Dần dần, Tô Lạc Thiền, Dương Tử Hi và những người khác cũng mang theo con của mình đến cầu xin cho Bảo Bảo.

Bên ngoài cổng của Dưỡng Tâm Điện càng ngày càng có nhiều người quỳ xuống, còn Huyền Cực Tiên Tôn thì đang chửi bới bên ngoài.

Bên Hoàng Phủ Tang.

“Mẹ, anh cả tuy có sai nhưng mà lúc đó là phụ hoàng đã cho phép anh ấy làm như vậy, hiện tại vì làm tướng sĩ phẫn nộ mà muốn giết anh cả. Phụ hoàng cũng không quan tâm đến quan hệ giữa ba con, chúng ta hãy đi cầu xin cho anh cả đi.”

Hoàng Phủ Tư Thần nói.

Hoàng Phủ Tang trừng mắt nhìn anh ấy: “Con cứ thành thật ở đây cho mẹ, không cho đi cầu xin, lại càng không cho phép con nói phụ hoàng con không nghĩ đến quan hệ ba con. Nếu vì chuyện này chọc tức phụ hoàng con thì tương lai của con sẽ phải hủy hoại đó con có biết không?”

Hoàng Phủ Tư Thần tức giận nói: “Vốn dĩ phụ hoàng ngầm cho phép anh cả của con làm như vậy, hiện tại làm mất lòng tướng sĩ nên muốn giết chết anh cả. Làm như vậy thì có thể làm lòng quân đều nóng lên, nhưng mà lại làm cho trái tim của con cái vì về điều này mà trở nên lạnh lẽo.”

“Hôm nay phụ hoàng có thể làm như vậy với anh cả thì ngày sau cũng có thể làm như vậy với con, chính vì vậy cho dù con có đắc tội với phụ hoàng thì con cũng muốn ngăn cản phụ hoàng giết anh cả!”

“Mẹ không muốn đi cầu xin cho anh cả thì con tự mình đi! Mẹ sợ đắc tội phụ hoàng nhưng mà con không sợ!” Sau đó, anh ấy tức giận quay đi.

“Tư Thần! Dừng lại! Con dừng lại cho mẹ...”

Hoàng Phủ Tang đuổi theo ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK