Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, đối mặt với sự tấn công của Hạo Thiên, những đệ tử của Tiệt Giáo, chỉ có thể dựa vào pháp bảo mà sư phụ ban cho, tất cả đều không màn sống chết, hướng đến Hạo Thiên phát động tấn công.

Lực lượng cấp cao của tộc Phượng Hoàng, bởi vì họ không có một pháp bảo nào đàng hoàng, nên khi đối mặt với sức mạnh khủng bố của Hạo Thiên, một người cấp bậc thánh nhân… họ chỉ có thể lực bất tòng tâm. không giúp được gì, nếu không lùi lại đại quân ở phía sau chỉ có mang thêm phiền toái đến cho đệ tử của Tiệt Giáo.

Vì vậy, các thành viên cấp cao của bộ tộc Phượng Hoàng đã rút lui về lực lượng chủ lực của quân Liên minh ở phía sau, để lại các đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo ở trung tâm động thủ.

Việc họ có thể làm lúc này là ổn định quân đội, một khi tìm được cơ hội sẽ hạ lệnh bắn phá Hạo Thiên.

Lại nói về Hạo Thiên.

Đối mặt với sự tấn công chung của tám đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo, ông ta hoàn toàn không có chút áp lực nào, như thể trong mắt ông ta, tám đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo đã khiến cho đệ tử Xiển Giáo phải chùn bước này chẳng khác gì con kiến, căn bản không lọt vào mắt của ông ta.

Khi Hỗn Nguyên Kim Đấu bao phủ ông ta, trên đỉnh đầu của ông ta có ba bông hoa tụ lại, như thể ba bánh xe mặt trời chói lọi xuất hiện trên đầu ông ta, ông ta lập tức đè Hỗn Nguyên Kim Đấu xuống, khiến Hỗn Nguyên Kim Đấu dừng lại.

Sau đó, đối mặt với đòn tấn công của bốn thanh kiếm Tru Tiên, trống Da cá, khóa Xuyên Tâm và chùy Tử Điện, ông ta phóng cương khí trên người mình ra ngoài, ở quanh người ngưng tụ một vòng tròn ánh sáng vàng bảo vệ xung quanh cơ thể, rồi chặn các đòn tấn công của những pháp bảo ở bên ngoài vòng bảo vệ.

Cho dù pháp bảo tốt đến đâu, nó phải được điều khiển bởi một người đủ sức mạnh. Mới có thể phát huy sức mạnh khủng khiếp của nó, nếu không nó cũng chỉ giống như thêu hoa trên gấm, sẽ không đóng vai trò quan trọng trong việc chiến thắng.

Nếu Thông Thiên Giáo Chủ đang điều khiển những pháp bảo này, Hạo Thiên Đại Đế nhất định sẽ bị dọa cho tiêu trong quần.

Đùa à, Thông Thiên Giáo Chủ so với Hạo Thiên Đại Đế đương nhiên là ông mạnh hơn.

Dù rằng Hạo Thiên chiến ưu thế hơn Tam Thanh, nhưng vẫn gọi bọn họ là sư huynh, nhưng trên thực tế luận về vai vế, Tam Thanh chính là sư phụ thúc của bọn họ, bởi vì Tam Thanh là ba hồn của Bàn Cổ biến thành, chẳng qua là nhờ Hồng Quân chỉ điểm, khiến cho bọn họ khôi phục tu vi của Bàn Cổ.

Đương nhiên, không phải là Tam Thanh thì đều có tu vi của Bàn Cổ, mà thực lực ba người tổng hợp lại không chênh lệch bao nhiêu so với Bàn Cổ, nhưng bởi vì mất đi thể xác và phác , nên Tam Thanh thậm chí có hợp nhất. Cũng không thể đạt đến sức mạnh của Bàn Cổ, nhưng sự khác biệt không lớn lắm, có thể đạt được khoảng tám phần sức mạnh của Bàn Cổ.

Thông qua việc tu luyện từ lúc khai thiên lập địa cho đến nay đã hàng chục triệu năm, thực lực của Tam Thanh khi hợp lại đã vượt xa Bàn Cổ, và bất kỳ một ai trong Tam Thanh cũng có thể tùy tiện treo Hạo Thiên lên đánh.

Trở lại chuyện chính.

Lúc này, Hạo Thiên Đại Đế một bên khiêng tám vị đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo đang tấn công mình, một bên nâng kiếm Hạo Thiên lên, khóe miệng khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường, như là đang thấy bọn kiến nhỏ này thật hài hước, dám dùng mấy công lông này để đụng vào ông ta, đúng là không biết lượng sức mình!

“Đến phiên bổn đại soái này cho các ngươi biết mùi.”

Lời vừa dứt, ông ta thúc tiên pháp thành kiếm trong tay từ một liền biến thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám,... Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, liền biến thành một nhóm chi chít những thanh kiếm, hiện lên trước mặt của những đệ tử của Tiệt Giáo.

“Không xong rồi!”

Tám vị đệ tử của Tiệt Giáo đề bị chấn động.

Giây tiếp theo!

Cơn mưa dày đặc những thanh kiếm đó đổ xuống như mưa lớn, bao trùm tất cả bọn họ.

“Xong rồi, thôi xong rồi!”

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Thân Công Báo bị lạnh đến đóng băng, nhưng thật ra ông ta không phải đang lo rằng đệ từ cốt cán của Tiệt Giáo sẽ bị chiêu này giết chết. Không đúng sao, dù sao bọn họ cũng là cao thủ Thái Thượng Kính, sinh mệnh đương nhiên sẽ không mỏng manh yếu ớt như thế, chưa kể bọn họ đều có pháp bảo Thiên Thánh Lục Giai cao cấp do Thông Thiên Giáo Chủ giao cho, bất cứ món pháp bảo nào trong số đó cũng không thua kém gì kiếm Hạo Thiên của Hạo Thiên Đại Đế, chỉ cần dùng nói che chắn thì đều có thể ngăn được kiếm Hạo Thiên đang phóng ra.

Nhưng mà ở phía đối diện có nhiều quân Liên minh như thế!

Mưa kiếm bao trùm như thế chắc chắn sẽ giết chết rất nhiều quân Liên minh.

Quả nhiên đúng như những gì Thân Công Báo đã dự đoán, khi mưu kiếm phủ xuống, những đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo đã sử dụng pháp bảo do Thông Thiên Giáo Chủ ban để che chắn cho bản thân.

Leng keng lẻng kẻng!

Những pháp bảo này là những pháp bảo vô cùng mạnh mẽ, nếu đổi lại là pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai, chắc chắn sẽ bị kiếm của Hạo Thiên đánh cho nổ tung, sau đó kiếm sẽ đâm vào người, không chết cũng sẽ bị thương.

Nhưng những pháp bảo này rất thực sự vô cùng mạnh, mưa kiếm đánh vào mặt trên, trong nháy mắt nghiền nát mọi thứ xung quanh nhưng không mang đến bất cứ thương tổn nào cho pháp bảo, ngay cả mặt ngoài của pháp bảo cũng không bị trầy xước gì.

Khi mưa kiếm giã xuống, tám đệ cốt cán của Tiệt Giáo đều bị chấn động từ từ từng bước lùi về phía sau, hơn nữa mưa kiếm cũng xuyên qua cánh tay, vai, bên hông, đùi của họ, nhưng những nơi bị đâm trúng cũng là những nơi không quá nguy hiểm vì thế bọn họ cũng không bị tổn thương gì lớn.

Nhưng cũng không hề ít những thanh kiếm xẹt qua người họ giống như một quả tên lửa, lần lượt được phóng về phía lực lượng chủ lực của quân Liên minh ở phía đối diện.

“Không!”

Phía đối diện là quân Liên minh, muốn nổ súng cũng không được, không nổ súng cũng không được. Vì một khi nổ súng sẽ nổ chết tất cả quân tân binh ở phía đối diện còn chưa kịp rút lui, nhưng nếu không nổ súng, sẽ khiến cho quân chủ lực bên này bị giết chết.

Dưới tình thế tiến thoái lưỡng nan, rất nhiều quân linh đang trong phạm vi bao phủ của mưa kiếm đã nổ súng để chặn mưa kiếm lại, nhưng mưa kiếm này cảnh giới Đại Đạo có sức mạnh rất khủng bố… Một khi phát ra, uy lực khiến người khác khiếp sợ, căn bản không phải là thứ mà hỏa lực có thể cản lại được.

Rất nhanh!

Hàng loạt lực lượng chủ lực của quân Liên minh đã bị giết chết. Mặc dù Phượng Hoàng Lão Mẫu và lực lượng cao cấp của tộc Phượng Hoàng cũng cố gắng ngăn cản mưa kiếm, nhưng họ thực sự lực bất tòng tâm, mưa kiếm quá cứng rắn, bọn họ có thể ngăn được mưa kiếm lại nhưng cũng chỉ có hạn.

Một làn sóng mưa kiếm đã trực tiếp bắn chết ít nhất một tỷ quân Liên minh.

Mà một bộ phận hỏa lực cũng đã oanh kích về phía tân binh ở đối diện, dù cho Đóa Đóa đang mang theo Diệp Chiến và Thân Công Báo dùng hào quang để ngăn chặn hỏa lực nhưng vân không ít hỏa lực đã đánh thẳng đến người của những tân binh, nên cũng đã khiến không ít tân binh phải bỏ mạng.

“Ha ha ha!”

Câu Trần Đại Đế rất vui.

Ông ta biết rằng khi Đóa Đóa phóng ra hào quang sẽ là lúc cô không thể hóa thân thành Huyền Điểu, nếu không cô đã hóa thân thành Huyền Điều để ngăn chặn hỏa lực rồi, cho nên ông ta không còn sợ Đóa Đóa nữa. Lúc này ông ta hiện ra cửu trượng kim thân, bắt đầu giết chóc những tân binh kẻo đến lúc những tân binh chạy hết thì ông ta không làm được gì nữa, trước mắt chỉ có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi.

“Câu Trần lão tặc! Là Câu Trần lão tặc!”

Đóa Đóa và Diệp Chiến nhìn thấy Câu Trần Đại Đế thì hai mắt đỏ như muốn chảy máu.

Đặc biệt là Diệp Chiến, cậu ta hận đến mức trên người như có lửa giận của Hỗn Cổn.

Người mẹ thân yêu của cậu ta, Văn Tuyết Kỳ, và người ông hiền lành, đều bị Câu Trần Đại Đế giết chết. Mối hận thù giết mẹ này đã nảy mầm và ăn sâu vào bám rễ vào trái tim của cậu ta từ lúc cậu ta còn tấm bé. Bây giờ nhìn thấy Đại đế Câu Trần Đại Đế nỗi hận của cậu ta như điện lên, lập tức hét lớn: “Phượng Hoàng Lão Mẫu, đem hết những thành viên cấp cao của tộc Phượng Hoàng đến đây lấy đầu Câu Trần lão tặc cho ta!”

Giọng nói của cậu ta vô cùng lớn, gần như voi rống.

Phượng Hoàng Lão Mẫu nghe thấy thế thì lập tức mang theo mấy người trong tộc Phượng Hoàng, bỏ qua chiến trường giữa Hạo Thiên Đại Đế và các đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo, và lao về phía Câu Trần Đại Đế.

Khi nhìn thấy điều này, Câu Trần Đại Đế đã đưa tay về phía sau tìm thứ gì đó, sau đó hét lên: “Phượng Hoàng Lão Mẫu!”

“Ngươi không xứng gọi tên ta!”

Phượng Hoàng Lão Mẫu phẫn nộ đáp lại.

“Ha ha!”

Đại Đế Câu Trần Đại Đế cười lớn, cầm Hồ lô Tử Kim ở phía sau hướng về phía trước, bởi vì Phượng Lão Ma đáp lại lời của Đại Đế Câu Trần Đại Đế, Hồ lô Tử Kim ngay lập tức phát ra sức hút cuồn cuộn ngất trời của mình. Dù Phượng Hoàng Lão Mẫu đã cố gắng chống trả nhưng vẫn bị Câu Trần Đại Đế hút vào Hồ lô Tử Kim.

“Đáng chết!”

Đóa Đóa rất tức giận, nhưng khi thấy Hạo Thiên Đại Đế vẫn đang đối phó với các đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo, cô muốn lợi dụng lúc này để giết Câu Trần Đại Đế, sau đó bỏ lại Diệp Chiến và Thân Công Báo, hóa thân thành con Huyền Điểu, bắn về hướng Câu Trần Đại Đế.

“Mẹ nó!”

Câu Trần Đại Đế đã từng bị hóa thân của Đóa Đóa đánh nên rất sợ, nên khi thấy hóa thân Huyền Điểu của Đóa Đóa, ông ta lập tức chấn động, vừa lùi về sau, vừa hét lên: “Đại soái, mau giết Diệp Chiến và Thân Công Báo hai bọn chúng không còn hào quang hộ thân nữa rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK