Nghe Đoá Đoá nói vậy, Tần Lạc Văn sợ đến cổ co rụt cổ lại, sợ hãi nói: "Thật sự đáng sợ tới mức đó sao?"
"Đương nhiên là thật rồi ." Đoá Đoá chăm chú nhìn Tần Lạc Văn nói: "Cữu cữu có lẽ không biết, thực lực của Hồng Quân rất đáng sợ, hơn nữa bây giờ ông ta đã trở thành ma đầu, ông ta còn muốn giết sạch tất cả mọi người trên Thiên Giới giết sạch."
"Đoán chừng bây giờ ông ta đang điên cuồng công kích khắp nơi, nếu là cữu cữu không may bị ma pháp của ông ta đánh trúng. Vậy chưa chắc phụ hoàng đã có thể phục sinh cữu cữu, chẳng lẽ cữu cữu không sợ chết sao?"
Đoá Đoá không phải không muốn dẫn theo cữu cữu đi, mà bởi phụ hoàng chưa nói gì nên cô cũng không tự tiện dẫn Tần Lạc Văn đi cho nên mới nói như vậy. Nếu không phải cô có Thất Khiếu Linh Lung Tâm bảo hộ, mang cữu cữu lên Thiên Giới , cũng là vấn đề nan giải.
"Vậy thì thôi.” Tần Lạc Văn bĩu môi: "Lúc đầu thúc muốn đi Thiên Giới để nhìn xem tiên nữ trên Thiên Giới đẹp tới mức nào. Nếu cháu gái đã nói như vậy, cữu cữu nên bảo vệ mạng sống nhỏ bé của mình trước, nếu vì tiên nữ mà đánh mất cái mạng này vậy thì lỗ quá."
Đoá Đoá bật cười.
Tần Liên Tâm trợn trắng mắt, kéo Tần Lạc Văn ra sau lưng, trợn mắt nói: "Cả ngày chỉ biết tiên nữ tiên nữ, đầu của em ngoài nữ nhân ra còn có cái gì khác sao? Chị thật sự là bị em làm tức chết, tu luyện thì không chăm chỉ, nếu không phải anh rể cho em Tục Mệnh Đan kéo dài tuổi thọ, cho em Trú Nhan Đan giúp em giữ lại vẻ ngoài trẻ tuổi, em sớm trở nên già hơn cả ông nội rồi, tiên nữ nào dám để mắt tới em chứ?"
Tần Lạc Văn cười nói: "Anh rể yêu quý em, đối xử tốt với em, em cũng không có cách."
"Bởi vì em giống như anh rể, đều thích phụ nữ, ha ha!"
Bốp!
Tần Liên Tâm đập một phát vào gáy cậu ta, quát: "Đứng sang một bên! Đừng làm bẩn uy danh của anh rể em, cẩn thận không chị đánh em đó!"
"Đồ cọp cái!"
Tần Lạc Văn trừng chị gái một cái rồi vui vẻ rời đi.
Đoá Đoá và Văn Tuyết Tâm đều không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Đoá Đoá, Tuyết Tâm, hai người lên Thiên Giới phải chăm sóc tốt cho chính mình đó nhé?" Tần Liên Tâm dặn dò, biết được Hồng Quân dẫn theo ngàn vạn ma quân, thực lực lại cao, khiến cô không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Mẹ con biết rồi, con sẽ chăm sóc mình thật tốt, mẹ cũng phải chăm sóc tốt cho chính mình nhé!"
Đoá Đoá ôm mẹ một cái rồi cùng Văn Tuyết Tâm bay lên Thiên Giới.
Lúc này, Thân Công Báo và Diệp Thiên thông qua truyền tống trận đi vào Ngũ Trang quán.
"Tham kiến Thái Thượng Hoàng!"
Thanh Phong Minh Nguyệt và một đám đệ tử Ngũ Trang quán đều biết Diệp Thiên, thấy hắn trở về Thiên Giới thì không ngừng quỳ lạy hành lễ.
"Bình thân."
"Tạ ơn Thái Thượng Hoàng."
Sau khi đám người đứng dậy, Diệp Thiên liền hỏi: "Bây giờ Hồng Quân đang ở nơi nào?"
Minh Nguyệt trả lời: "Thưa Thái Thượng Hoàng, địa điểm chủ chiến là Bắc Câu Lô Châu. Chiến tranh đã kết thúc, ma quân cũng đã bị tiêu diệt hết, còn Hồng Quân tuyên bố muốn giết sạch tất cả mọi người trên Thiên Giới, lúc này hẳn là ông ta đang gây chuyện ở Bắc Câu Lô Châu."
Nghe xong, Diệp Thiên liền bay về phía Bắc Câu Lô Châu.
Lúc này, Đoá Đoá và Văn Tuyết Tâm, cũng đã tới đến Ngũ Trang quán.
Đã rất lâu Minh Nguyệt chưa gặp Đoá Đoá nên cùng Đoá Đoá nói chuyện một phen. Sau đó Đoá Đoá, Văn Tuyết Tâm và Thân Công Báo bay về phía Thiên Đình.
Lại nói tới Hồng Quân.
Giống như những gì Minh Nguyệt nói, giờ phút này, ông ta đang phá huỷ Bắc Câu Lô Châu.
Rầm rầm rầm! ! !
Dưới tấn công ma pháp của ông ta, các thành trì quận huyện của Bắc Câu Lô Châu lần lượt trở thành đống đổ nát, tất cả dân chúng trong thành đều chết dưới ma chảo của ông ta.
"Ha ha!"
Hồng Quân dữ tợn cười to.
"Dám đối nghịch với ta, giúp đỡ Thiên Đình chống lại ta, vậy ta cho các ngươi chết! Tất cả đều phải chết! Tất cả đều phải chết!"
Phá huỷ một thành trì xong, ông ta liền mang theo ma soái ma tướng, đi tới thành trì tiếp theo.
Bọn chúng đến thành trì, thành trì liền trở thành phế tích, thành chết.
Thủ đoạn của bọn chúng cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Bởi vì bọn chúng dùng phù gia tốc cho nên tốc độ di chuyển vô cùng nhanh. Tốc độ di chuyên tuy nhanh nhưng mỗi lần phá huỷ thành trì lại tiêu tốn rất nhiều thời gian, nên bọn chúng cũng chậm chễ không ít.
Vì vậy khi bọn chúng phá huỷ cái thành trì thứ một trăm, đám người Tôn Ngộ Không và Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên bọn người mới đuổi kịp.
" Lão tặc Hồng Quân, nhận một gậy của lão tôn! Nếu không tiếp chiêu của lão tôn, ngươi chính là cháu chắt của lão tôn!"
Tôn Ngộ Không sợ Hồng Quân không để ý mình, mà chạy phá huỷ toà thành tiếp theo, đến lúc đó lại có thêm nhiều sinh linh chết thảm dưới ma trảo của Hồng Quân, cho nên mới nói năng lỗ mãng, chọc giận Hồng Quân, dụ Hồng Quân đến đánh hắn.
Dù sao cũng không đánh chết được hắn, hắn sợ cái gì chứ!
Bây giờ phải kéo dài thời gian, tốt nhất là chờ được đến khi Thái Thượng Hoàng tới. Nếu như chờ không được Thái Thượng Hoàng, cũng có thể giúp bách tính trên Thiên Giới có thêm thời gian chạy khỏi thành, trốn đến trong núi rừng, như vậy thương vong cũng giảm bớt đi một chút.
"Con khỉ chết tiệt kia, ngươi đúng là tự tìm đường chết!"
Quả nhiên, Hồng Quân bị con khỉ kia chọc giận. Ông ta rút ra ma kiếm chặn lại một chiêu của Tôn Ngộ Không, tay còn lại thúc giục ma pháp rồi đánh một chưởng về phía Tôn Ngộ Không, đánh Tôn Ngộ Không bắn ra thật xa.
Rốt cuộc căn cơ của Tôn Ngộ Không không vững.
Cộng thêm hắn không nắm giữ được Tứ Tượng Phong Thiên quyết, thứ hắn có chỉ là tu vi mà thôi, ngoài ra không có bất cứ pháp thuật nào cả. Cho nên không biết sử dụng các loại công pháp thần thông như Tứ Tượng Phong Thiên quyết cũng như Thanh Mộc Ất Cương.
Không có công pháp thần thông phụ trợ, căn cơ lại không chặt chẽ, đối mặt tu vi đã khôi phục tới cảnh giới viên mãn như Hồng Quân, Tôn Ngộ Không căn bản không thể đấu lại ông ta.
Hồng Quân biết, mình đánh không chết Tôn Ngộ Không, tại lúc đánh hắn bay về sau, ông ta liền mặc kệ hắn, quay người định đi tiếp.
"Hồng Quân, sao lão tôn ta lại để ra một đứa con ác độc như ngươi chứ, hôm nay nếu ngươi không giết được lão Tôn ta. Một ngày nào đó, cha giết chết đứa ma đầu ngươi!"
Tôn Ngộ Không nói ra những câu khiến người ta tức giận muốn chết.
"A! ! !"
Phổi Hồng Quân như muốn tức nổ tung.
"Con khỉ đáng chết nhà ngươi, sao ngươi dám công kích ta như vậy? Ngươi thật sự cho rằng ta không thể đánh chết ngươi cho ngươi muốn làm gì thì làm sao?"
" Con khỉ đáng chết nhà ngươi khiến ta chán ghét vô cùng, hôm nay ta nhất định ném con khỉ mồm thối nhà ngươi ra ngoài không gian, xem con khỉ đáng chết nhà ngươi còn dám nhục mạ ta nữa hay không!”
Dứt lời, Hồng Quân liền bay về phía Tôn Ngộ Không.
"Ha ha!"
Đây chính là hiệu quả mà Tôn Ngộ Không mong muốn, hắn lập tức tiến lên ứng chiến với Hồng Quân.
Đám người Thái Thượng Nguyên Thủy cũng tiến lên tấn công ma soái và ma tướng, ngăn cản không cho bọn chúng phá huỷ thành trì.
Hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Rất nhanh sau đó, Tôn Ngộ Không bởi vì không đấu lại Hồng Quân nên bị Hồng Quân chộp ở trong tay.
"Bóp chết lão Tôn ta đi, ngươi có gan bóp chết lão Tôn xem, con trai Hồng Quân."
Tôn Ngộ Không vừa nói vừa lè lưỡi với Hồng Quân, khiến Hồng Quân càng thêm tức giận. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn bóp chết Tôn Ngộ Không.
" Con khỉ đáng chết nhà ngươi, ngươi cút tới không gian bên ngoài đi!"
Dứt lời, ông ta dùng hết toàn lực đấm một quyền về phía Tôn Ngộ Không.
Mặc dù một quyền này còn chưa thể đấm nổ Tôn Ngộ Không, nhưng dưới một quyền mạnh mẽ này Tôn Ngộ Không vẫn bị đấm bay ra thật xa.
Đúng vào lúc này, một tay vỗ nhè nhẹ vào trên lưng, khiến Tôn Ngộ Không bị đánh bay ra ngoài lập tức dừng lại.
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn lại rồi lập tức hô thành tiếng.
"Thái Thượng Hoàng! Người quy thiên rồi!"
"Là quay trở lại trời, chứ không phải quy thiên."
Diệp Thiên mỉm cười, uốn nắn lại câu nói của hắn.
"Ha ha! Trở về thiên giới, trở về thiên giới rồi!"
Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười một tiếng, sau đó gào lên: "Hồng Quân con trai ngoan, con xem là ai tới đây? Ta chỉ muốn hỏi con có sợ hay không thôi!"