Diệp Thiên cho rằng, có lẽ Hỗn Nguyên đã đến một nửa còn lại của Hồng Mông, sau đó trong lúc nói chuyện đã nhắc tới việc Ác Nguyên muốn chiếm đạo cốt của sư phụ, rồi bị ông giết chết, cho nên ba sư huynh đệ còn lại cũng thống hận Ác Nguyên.
Kết quả Ác Nguyên chưa chết bị phát hiện, sau đó ở một nửa Hồng Mông còn lại kia, bị ba vị sư huynh đệ truy sát, cho nên bên đó đã không còn chỗ cho ông ta dung thân chỗ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn.
Tình huống cụ thể có phải như thế hay không, còn phải đợi Ác Nguyên nói ra mới biết được.
"Không phải sư phụ."
Ác Nguyên lắc đầu, nói: "Không dối gì sư phụ, ba vị sư huynh đệ Hồng Nguyên, Huyền Nguyên, Linh Nguyên ở một nửa kia của Hồng Mông cũng không có chỗ an thân."
"Hả!"
Diệp Thiên kinh ngạc nói: "Vi sư năm đó sáng tạo tiên đạo, thần đạo, ma đạo, yêu đạo, quỷ đạo, sau đó thu năm người các ngươi làm đồ đệ, truyền thụ cho năm người các ngươi mỗi người một đạo. Sau khi các ngươi tu luyện thành tài, tự phát triển mỗi đạo của mình, trở thành thuỷ tổ khai sơn của đạo mình. Hỗn Nguyên là lão tổ Tiên đạo ổ, ngươi là lão tổ Ma đạo, Hồng Nguyên là lão tổ Thần Đạo, Huyền Nguyên là lão tổ Yêu đạo, Linh Nguyên là lão tổ Quỷ đạo."
"Từ lúc ngũ đạo được sáng tạo cho đến khi Hồng Mông vụn vỡ chỉ có mình vi sư là Hư Không Kính Thượng Tôn. Năm người các ngươi cũng là năm vị thượng tôn tu vi ở cảnh giới Phiêu Miểu duy nhất của toàn bộ Hồng Mông. Các đệ tử còn lại của ngũ đạo lợi hại nhất mới tới cảnh giới Thánh Nhân mà số lượng lại không nhiều bằng số lượng Thánh Nhân bây giờ của Thiên Giới.”
"Theo lý mà nói, với thực lực của các ngươi, cho dù trải qua tỷ năm, số người có thể vượt qua các ngươi cũng không nhiều. Một phương thế giới lớn như vậy sao có thể không có chỗ cho các ngươi dung thân được chứ?”
Diệp Thiên cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Một nửa còn lại của Hồng Mông còn lớn hơn so với thế giới Hỗn Độn.
Phương thế giới kia rộng lớn như vậy, cho dù có người lợi hại hơn bọn họthì đó cũng là đồ đệ do bọn chúng dạy ra, nào có thể không tha cho bọn chúng được một con đường sống chứ?
Coi như không cho bọn chúng con đường sống, hoặc đánh không lại, cũng có thể chạy mà?
Tại một chỗ lớn như vậy, chỉ cần hơi động động não một chút đều có thể cắt đất tự trị, thành lập một lãnh địa thuộc về riêng mình. Nếu nghịch đồ đến đánh, thì đi đánh lại lãnh địa nghịch đồ, hắn cũng không tin, có thể xuất hiện nhiều nghịch đồ mạnh hơn bọn hắn đến thế. Chỉ cần số lượng không nhiều, quần nhau lấy đến, cũng sẽ không hỗn đến không có dung thân chỗ tình trạng a.
"Sư phụ, mọi chuyện là như thế này."
Ác Nguyên nói: "Năm đó sau khi đệ tử bị Hỗn Nguyên giết chết, sợi tàn hồn trốn thoát được đã ở địa mạch mờ tối tu luyện mấy trăm triệu năm mới khôi phục tu vi lại cảnh giới tới cảnh giới Phiêu Miểu. Đệ tử vô tình tìm được một cái cửa thần bí ở bên ngoài địa mạch, đi vào trong đó thì phát hiện một con đường dài dằng dặc.”
"Đệ tử đi trong con đường đó hơn trăm năm mới tới một thế giới khác, lúc đó mới biết thế giới kia chính là một nửa khác của Hồng Mông.”
"Lúc đó đệ tử vô cùng vui mừng, bởi vì thế giới đó không bởi vì Hồng Mông huỷ diệt mà vụn vỡ, trời đất rộng lớn bao la, linh khí sung túc, muôn loài chạy nhảy khắp nơi. Đệ tử lúc đó liền nghĩ ở lại đó còn tốt hơn trở lại thế giới Hỗn Độn, cho nên đi muốn đi tìm xem có đệ tử ma đạo nào không, có ai nhận ra lão tổ ma đạo này không.”
"Kết quả, đệ tử phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ."
"Là chuyện gì?" Diệp Thiên truy hỏi.
Ác Nguyên tiếp tục nói: "Con nghe ngóng từ một vị đệ tử thần đạo mới biết được là sau khi Hồng Mông vụn vỡ, một nửa còn lại của Hồng Mông một nửa khác vẫn gọi là Hồng Mông, đễ tử ngũ đạo vẫn giống như trước kia hoà thuận chung sống với nhau."
"Nhưng ngày vui chóng tàn, Một nửa còn lại của Hồng Mông rơi vào sự tấn công của Minh đạo. Toàn bộ mảnh thế giới bên kia đều bị minh đạo chiếm đoạt lĩnh. Thế giới Hồng Mông từ đây cũng đổi tên thành Thương Minh giới, Minh đạo kiểm xoát Thương Minh giới."
"Khi đệ tử đến Thương Minh giới, Minh đạo đã làm chủ mảnh đất này ít nhất cũng đã mấy tỷ năm."
"Trên mảnh đất Thiên Minh giới mênh mông đó, tất cả sinh linh đề tu luyện Minh đạo, mà từng tên chủ nhân Thương Minh giới địa vị vô cùng cao. Những sinh linh tu luyện ngũ đạo bị những sinh linh tu Minh đạo coi như nô lệ. Thậm chí ở nhiều khách sạn tại Thương Minh giới còn treo biểu ghi đệ tử ngũ đạo và súc vật không thể vào trong. Có một vài khách sạn cho đệ tử ngũ đạo vào, nhưng chỉ có thể chui lỗ chó chứ không thể đi cửa chính."
"Cuộc sống ở bên kia của con cực kỳ khó khăn, con từng có ý định lật đổ Minh đạo nhưng lại phát hiện ra thế lực của Minh đạo vô cùng khủng bố, con căn bản không phải đối thủ của chúng.”
"Con cũng đi nghe ngóng tin tức của Hồng Nguyên, Huyền Nguyên, Linh Nguyên, và đệ tử của ba vị sư huynh sư đệ. Bọn họ nếu không phải bị giam giữ thì chính là bị đuổi giết hoặc chạy trốn."
"Nói tóm lại, Thương Minh giới là thiên hạ của Minh đạo, không có chỗ cho ngũ đạo đệ tử dung thân. Trừ phi cam chịu làm kẻ đê hèn còn không không thể nào sống nổi ở mảnh đất đó, nếu dám phố trương sẽ chết rất thảm."
Khi nghe tới đó, sắc mặt Diệp Thiên lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
Ngũ đạo là do hắn sáng tạo ra, có thể nói đệ tử ngũ đạo là đồ đệ đồ tôn của hắn.
Nhưng kết quả đồ đệ và đồ tôn của mình lại biến thành nô lệ, ở trong vùng đất rộng lớn kia sống một cách không có tôn nghiêm. Đệ tử bị Minh đạo giam cầm, giết chết, có người thì trốn chạy. Điều này khiến hắn sợ hãi nhưng đồng thời cũng cực kỳ tức giận.
"Minh đạo kia là thứ gì mà lại đáng sợ như vậy? Ngay cả ngũ đạo do Thánh Hư Thuỷ Tổ sáng tạo ra cũng không phải là đối thủ, chẳng lẽ Minh đạo do bọn chúng sáng tạo còn mạnh hơn cả ngũ đạo do Thánh Hư Thuỷ Tổ sáng tạo ra?” Tôn Ngộ Không hỏi.
Hắn ta hỏi ra nghi ngờ trong lòng tất cả mọi người.
Phải biết là nhiều năm qua đi như vậy, có không ít tu sĩ muốn tự sáng tạo một đạo mới, đủ các loại đạo xuất hiện, nhưng chẳng có một cái nào thành công.
Không phải không sáng tạo ra, mà là bởi vì sau khi sáng tạo xong hiệu quả cũng không tốt, tốc độ tăng tu vi không cao, không nhanh như Tiên đạo do Thánh Hư Thủy Tổ truyền lại.
Cũng bởi nguyên nhân này, cho nên đến nay hỗn độn chủ yếu tu luyện Tiên đạo hoặc Ma đạo, không còn đạo nào vượt qua được hai đạo này.
Nhưng bây giờ tự nhiên xuất hiện một cái Minh đạo, thậm chí còn nô dịch đệ tử củ ngũ đạo, điều này thật sự khiến mọi người chấn động!
"Vậy thì cũng không đúng."
Ác Nguyên nói ra: "Trên thực tế, Minh đạo còn không mạnh bắt bất cứ đạo nào trong năm đạo. Nhưng có khả năng Minh đạo đã sớm được sáng tạo ở đại lục khác. Ta nghe nói khi Minh đạo xâm chiếm Hồng Mông thì đã có kẻ có tu vi cảnh giới Minh Đế."
"Đúng rồi." Ác Nguyên giải thích nói: "Cảnh giới của Minh đạo không giống cảnh giới ngũ đạo chúng ta. Cao nhất của bọn họ là tu vi cảnh giới Minh Đế tương ứng với cảnh giới Hư Không Kính của chúng ta, tiếp đó là cảnh giới Minh Vương tương ứng với cảnh giối Phiêu Miểu, cảnh giới Minh Thiên tương đương với cảnh giới Đại Đạo, cảnh giới Minh Thần tương đương với cảnh giới Thái Thượng, cảnh giới Minh Tư tương ứng với Đại La Kính,. . ."
"Cùng một cảnh giới, ngũ đạo chúng ta sẽ mạnh hơn bọn hắn một chút, nhưng khi chúng xâm chiếm Hồng Mông tu vi đã rất cao, cảnh giới Minh Đế đã có mấy tên, cnahr giới Minh Vương thì rất nhiều, cảnh giới Minh Kính Thiên thì vô số kể. Vô cùng đáng sợ, thực lực của bọn chúng hoàn toàn nghiền ép Hồng Mông."
"Sau đó, bọn chúng chiếm lấy Hồng Mông rồi đổi tên thànhThương Minh giới, mấy tên Minh Đế chia cắt Thương Minh giới, nô dịch toàn bộ sinh linh Thương Minh giới."
"Khi đệ tử đến Thương Minh liền nhìn thấy những đứa bé tu luyện minh đạo có thể coi Thánh Nhân cảnh giới Đại Đạo coi như ngựa mà cưỡi. Mà Thánh Nhân cảnh giới Đại Đạo không dám không cho bọn hắn cưỡi, nếu dám sẽ bị giết chết. Nô lệ không có tôn nghiêm cũng chẳng có địa vị, chỉ có thể phục tùng chủ nhân Minh đạo, nếu không phục tùng đón chờ bọn họn chỉ có cái chết.”
Cạch cạch! ! !
Diệp Thiên siết chặt nắm đấm lại.