Ở Độc Long Lĩnh có cây cối um tùm, tất cả đều là những cây to che trời, dây leo dày đặc như mạng nhện, tiếng gọi của nhiều loại yêu quái cũng văng vẳng trong Độc Long Lĩnh.
Bên trong đó không thể nhìn thấy mặt trời, mặt trăng, các tinh thần và không có ánh sáng mặt trời chiếu vào. Ánh sáng bên trong đều xuất phát từ ánh sáng của chính thảm thực vật bên trong, chiếu sáng toàn bộ không gian bằng màu xanh.
Không có đường.
Vì chưa có ai đi vào, mà dù có người vào thì cũng rất ít người. Trung bình một năm không có ai vào, mà cộng thêm số người vào và chỉ có một hoặc hai trong số 10.000 người có thể đi ra. Vì lý do này nên không tạo ra lối đi an toàn được.
“Ngọn núi Độc Long Lĩnh này thực sự xứng đáng với danh tiếng của nó, dừng lại ở đây thì đều có cảm giác như thể bị hàng tỷ Độc Long đang trừng mắt, thật khiến người ta rùng mình.” Đóa Đóa không nhịn được cảm thán.
Mặc dù cô đã ở trong hỗn độn, nhưng cô chưa bao giờ bước vào núi Độc Long Lĩnh.
Cho dù là đại năng xuất hiện lớp lớp trong hỗn độn nhưng mà cũng không có mấy người dám tiến vào Độc Long Lĩnh. Đóa Đóa tự nhiên cũng không dám vào cho nên bây giờ tiến vào Độc Long Lĩnh cũng là lần đầu tiên.
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười nói: “Độc Long Lĩnh này quả thực rất nguy hiểm, khắp nơi ẩn hiện sát cơ, một khi đi nhầm chỗ sẽ bị nát bét. Hồi đó chính là được sư phụ dẫn đường cho nên ba mới dám đi vào, nếu không một mình ba cũng không dám vào.”
“Sau nhiều năm như vậy, ba thật sự quên mất nên đi như thế nào, May mà kiếp này con có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, có thể phá vỡ tất cả tiên pháp thần thông cùng sức mạnh của thiên nhiên.”
“Độc Long Lĩnh này được hình thành bởi sức mạnh của tự nhiên, có bẫy ở khắp mọi nơi. Những người khác không thể ra vào nhưng mà bé con có thể vượt qua mà không bị cản trở.”
Nói đến đây, Diệp Thiên chỉ về hướng đông: “Đi, chúng ta đi bên này. Năm đó ba ở phía đông của Độc Long Lĩnh, tu luyện thành Thanh Mộc Ất Cương.”
Sau đó, Diệp Thiên kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm và trực tiếp đi về phía đông dựa theo hào quang.
Không mượn ánh hào quang của Đóa Đóa thì hắn còn phải suy nghĩ xem nên đi như thế nào, sau đó còn phải mất rất nhiều thời gian để tìm lại nơi mình đã từng ở. Mấu chốt là hắn có còn sống hay không vẫn là một ẩn số.
Kết quả là hai ba con Diệp Thiên đi về phía đông.
Trên đường đi thì những sợi dây leo thành tinh đó trở nên linh hoạt giống như móng vuốt bạch tuộc muốn trói chặt hai ba con Diệp Thiên, nhưng mà khi nó gặp hào quang thì dây leo như bị điện giật rút trở lại.
Sau đó đi ngang qua một số nơi thì có một trận mưa axit ăn mòn rơi xuống, cũng bị hào quang cản lại, bão tố có thể xé nát Kim Tiên đánh tới nhưng mà cũng không thể xuyên qua hào quang được.
Hai ba con đi suốt chặng đường, gặp không ít nguy hiểm nhưng đều bị ánh hào quang cản trở.
Cũng không biết đã mất bao nhiêu thời gian thì hai ba con cũng đã đến một nơi có dạng vật chất màu xanh lá cây như hạt ngọc bao phủ dày đặc, giống như những con đom đóm bay trong rừng.
“Chính là chỗ này!”
Diệp Thiên cảm nhận được khí tức nơi này, nói: “Năm đó sư phụ đã mang ba tới nơi này để tu luyện Thanh Mộc Ất Cương.”
“Vậy thì con có thể tu luyện được không ba?” Đóa Đóa tò mò hỏi.
Diệp Thiên nói: “Sư phụ đã nói ba chính là do Thanh Mộc Chi Tinh biến thành vì lý do này nên có thể luyện Thanh Mộc Ất Cương. Mà Bàn Cổ, Hồng Quân, Trấn Nguyên Tử lại không luyện được, vì lẽ đó nên con hẳn là cũng không được.”
“Ba tu luyện xong thì sẽ dạy con xem con có thể tu luyện được không. Nếu có thể là tốt nhất còn nếu không được cũng không sao.”
“Dạ.” Đóa Đóa gật đầu.
“Ba ở đó tu luyện, con đi dạo.”
Diệp Thiên nói được, cũng không lo lắng cho sự an toàn của Đóa Đóa.
Ở trong trường hợp này thì người khác đi chơi chính là tìm đến cái chết, nhưng mà Đóa Đóa có thể chơi mà không bị cản trở. Vì vậy, Diệp Thiên ngồi xếp bằng và bắt đầu tu luyện Thanh Mộc Ất Cương.
Mà Đóa Đóa thì bắt chéo hai tay sau lưng lang thang trong Độc Long Lĩnh.
Ở ngoài.
Vì diện tích của Độc Long Lĩnh rất lớn, ít nhất cũng phải tới 10.000 quả núi nên để ngăn chặn hai người Diệp Thiên chạy ra khỏi Độc Long Lĩnh thì năm ma vương đã huy động một đại quân 50 nghìn tỷ quân bao vây Độc Long Lĩnh mấy tầng.
Đại quân dàn hàng ngang, chỉ cần Diệp Thiên và con gái đi ra thì họ sẽ hạ lệnh giết hai cha con.
“Lão đại, đã hơn một ngày trôi qua rồi, hai tên đạo tặc của tiên tộc vẫn chưa bước ra khỏi Độc Long Lĩnh, rất có thể họ đã chết ở Độc Long Lĩnh rồi.” Lục Ma Vương nói.
“Ừm.”
Đại Ma Vương gật đầu: “Độc Long Lĩnh này cực kỳ nguy hiểm, ngay cả ma hoàng bệ hạ cũng không dám tùy tiện đi vào. Một khi vào trong đó thì sẽ vạn kiếp không ra được. Theo lời của thế hệ trước thì dù Đại La Kim Tiên đi vào đi nữa nhưng mà nếu không biết đi thì cũng sẽ chết!”
“Phòng ngự của nữ đạo tặc của tiên tộc rất mạnh, nhưng mà tuyệt đối không thể mạnh hơn cả phòng ngự của Đại La Kim Tiên được.”
“Cho nên, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì hai ba con họ nhất định chết ở trong đó.”
“Sau đó, chúng ta có thể cử mọi người đến Độc Long Lĩnh, tìm kiếm tung tích của họ và nhặt thần binh của họ.”
Nói đến đây, ông ta hét lên: “Đem tất cả tù binh đến nơi này cho bổn vương!”
Rất nhanh sau đó thì hàng trăm nghìn tù binh đã được đưa đến.
Đại Ma Vương nói: “Các ngươi đều là tử tù, sớm muộn gì cũng sẽ chết. Bây giờ bổn vương cho các ngươi một cơ hội. Chỉ cần các ngươi vào Độc Long Lĩnh và nhặt một thần binh có khả năng phòng vệ siêu cao về thì bổn vương sẽ cầu xin ma hoàng ân xá tội chết cho các ngươi, thậm chí là còn có thể sắc phong hầu tước.”
“Nếu các người đã qua Độc Long Lĩnh mà không tìm thấy thần binh, thì có thể được miễn hình phạt tử hình và sống lại cuộc đời tự do của mình.”
“Vì vậy, các người cũng không cần phải khiếp sợ, cứ đi vào hết đi. Đây là cơ hội sống sót duy nhất của các người, nếu các người bỏ lỡ thì sẽ không có lần sau.”
Ông ta vừa dứt lời thì hàng trăm nghìn tù binh vùi đầu vào Độc Long Lĩnh.
Năm ma vương, cùng nhau uống rượu kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Cùng lúc đó, tin tức về việc hai Kim Tiên chạy vào núi Độc Long Lĩnh cũng lan truyền khắp ma tộc, gây ra rất nhiều cuộc thảo luận giữa mấy người ma tộc.
Ngay cả những cung nữ và thái giám trong cung cũng đang thảo luận về vấn đề này.
Ngày hôm sau, trong dinh thự của công chúa.
“Hai tên đạo tặc của tiên tộc đã ở Độc Long Lĩnh được hai ngày mà chúng vẫn chưa ra ngoài, chắc chúng đã chết rồi.”
“Đại Ma Vương và những người khác đã đưa hàng trăm nghìn tù binh có án tử hình vào đó, có một số ít đi ra. Nhưng mà tất cả họ đều nói rằng họ không nhìn thấy hai tên đạo tặc của tiên tộc nào ở bên trong, vì vậy họ có lẽ đã thực sự chết ở bên trong.”
“Họ chết thì tốt rồi, dám chạy tới ma tộc của chúng ta gây sự tuyệt không bao giờ để cho bọn họ sống sót trở về!”
“Không biết liệu có thể tìm thấy pháp bảo có sức phòng ngự siêu cao hay không. Nếu tôi không tìm thấy nó thì thật đáng tiếc!” Một số gia nhân và nha hoàn đã tụ tập lại với nhau và bàn luận sôi nổi.
“Pháp bảo có khả năng phòng ngự siêu cao là gì?” Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau họ.
Những nha hoàn quay đầu lại nhìn, thân hình chấn động, vội vàng chào.
“Tham kiến công chúa.”
“Miễn lễ hết đi.” Công chúa xua tay hỏi: “Vừa rồi bổn cung nghe các ngươi nói về pháp bảo hai tên đạo tặc của tiên tộc, có chuyện gì vậy?”
Một người nha hoàn nói: “Thưa công chúa, trong mấy ngày mà công chúa đi tu luyện thì đã có hai tên đạo tặc của tiên tộc từ biên giới ma tộc và tiên tộc xông vào. Chúng rất mạnh, các ma vương đã đuổi theo và chặn đánh hai tên đạo tặc của tiên tộc này nhưng mà có một nữ đạo tặc của tiên tộc mà không biết trên người cô ta có pháp bảo gì, tính phòng ngự rất cao. Ngay cả một Đại Ma Vương cũng không thể dùng một đòn toàn lực xuyên thủng phòng ngự của nữ đạo tặc của tiên tộc đó.”
“Cuối cùng, hai tên đạo tặc của tiên tộc đã bị ép đi vào Độc Long Lĩnh. Đại Ma Vương nghĩ rằng hai tên đạo tặc của tiên tộc này nhất định sẽ chết, vì vậy họ đã đưa các tù binh bị kết án tử vào Độc Long Lĩnh để nhặt pháp bảo phòng thủ đó. Nhưng mà đến nay thì vẫn chưa tìm thấy nó.”
Khi công chúa nghe thấy những lời này, cô ta trở nên tò mò.
“Trên đời này còn có pháp bảo có sức phòng ngự cao như vậy sao? Ngay cả Đại Ma Vương cũng không đánh bại được à?”
“Vâng, thưa công chúa.” Một người hầu nam nói: “Mọi người đều rất tò mò không biết đó là pháp bảo gì. Người nữ đạo tặc của tiên tộc đó rõ ràng là thực lực rất yếu nhưng mà sức phòng ngự lại khủng bố đến đáng sợ. Đại Ma Vương dùng hết sức đánh cô ta, nhưng mà đều bị đẩy lùi trở lại.”
“Đúng vậy!” Một người nha hoàn nói thêm: “Hai đạo tặc của tiên tộc không thể đánh chết mấy người Đại Ma Vương nên đã lừa gạt Đại Ma Vương, hai người đó nói rằng bọn họ biết công chúa!”
“Cái gì?” Công chúa vô cùng chấn động.
Có hai người tiên tộc, một nam một nữ, bọn họ biết cô ta, chẳng lẽ là ba con Diệp Thiên và Đóa Đóa?
“Hẳn là bọn họ!” Công chúa đánh mạnh vào trán.
“Đóa Đóa có Thất Khiếu Linh Lung Tâm và hào quang do nó phát ra có thể phòng ngự tất cả các pháp lực công kích. Nếu không, một người có tu vi thấp mà sức phòng thủ cao như vậy còn chưa xuất hiện trong đại lục Thiên Thánh.”
“Vì lẽ đó nên nhất định là hai người bọn họ!” Những nha hoàn nhìn nhau.
“Công chúa thực sự biết họ?” Một người nha hoàn hỏi.
“Họ có phải là hai ba con không?” Công chúa hỏi.
“Chính xác.” Những nha hoàn đều gật đầu.
Điều này càng khiến công chúa tin rằng hai tên đạo tặc của tiên tộc kia chắc chắn là Diệp Thiên và con gái của hắn!
Xác nhận điều này thì công chúa lo lắng giậm chân.
“Sao các ngươi không thông báo cho bổn cung sớm hơn! Bây giờ thì hay rồi bọn họ đã đi vào Độc Long Lĩnh! Ở đó nguy hiểm như thế nào chẳng lẽ các ngươi không biết, hai người bạn trong bổn cung sắp chết trong đó rồi! Thật sự là bị các người làm tức chết mà!”
Những nha hoàn sợ hãi quỳ trên mặt đất.
Công chúa giậm chân và hướng về Độc Long Lĩnh một cách giận dữ.
Chẳng bao lâu, công chúa đến Độc Long Lĩnh.
“Ồ, công chúa tại sao lại đến đây?” Ngũ Ma Vương cười hỏi.
“Các người...”
Công chúa phồng má dậm chân nói: “Hai người đạo tặc của tiên tộc mà các người nói chính là bạn của bổn cung, tại sao các người lại đẩy bọn họ vào núi Độc Long Lĩnh rôi! Bây giờ thì hay rồi, bạn của bổn cung đã bị các người giết chết!”
“Cái gì!” Các ma vương nhìn nhau.
“Công chúa, cô làm sao quen biết tên đạo tặc của tiên tộc kia?” Lục Ma Vương yếu ớt hỏi.
Công chúa giận dữ nói: “Bổn cung gặp khi đi đến thần tộc! Khi quay về thì bổn cung cũng đã kể cho phụ hoàng về những việc làm của chúng tôi, khi nghe xong thì phụ hoàng tôi đã rất thưởng thức anh Tần và đề nghị anh Tần làm phò mã nữa!”
“Anh Tần mang con gái của mình đến ma tộc thì chắc chắn là đang muốn thuần phục ma tộc. Nhưng mà hai ba con họ đã bị các ngươi ép vào Độc Long Lĩnh, giờ thì họ cũng đã chết trong đó rồi! Bây giờ bổn cung cũng đã mất đi phò mà rồi, các người có biết không!”
Nói đến đây thì cô ta ngồi bệt xuống đất và bật khóc.
“Điều này này này...”
Các ma vương không biết phải làm sao.
“Công chúa, trước tiên cô đừng khóc, tôi sẽ phái một số người vào tìm kiếm xem có thể tìm được phò mã không.”
Đại Ma Vương an ủi, lập tức truyền lệnh: “Đem tất cả tù binh ở các thành phụ cận đến đây càng nhiều càng tốt, nhanh lên!”
Nửa tháng trôi qua.
Trong Độc Long Lĩnh.
Diệp Thiên đột nhiên mở mắt ra, hai luồng sáng xanh bắn ra, phát ra hai tiếng động lớn.
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười nói: “Đã luyện thành rồi! Cuối cùng cũng có thể tu luyện thành Thanh Mộc Ất Cương! Ha ha ha!”
Trong khi cười hắn cũng sử dụng thử Thanh Mộc Ất Cương, những dây leo dày đặc bao phủ phía sau hắn, cảm thấy rằng sức mạnh của hắn đang tăng vọt.
Xác định đã luyện hóa thành Thanh Mộc Ất Cương, Diệp Thiên nhìn xung quanh.
“Đóa Đóa, con ở đâu?”