Sau một lúc lâu, hồn phách ma quỷ U Minh tỏ vẻ nghi hoặc nói với Diệp Thiên: “Chủ nhân, vì sao bây giờ tôi lại có cảm giác đại quân U Quỷ càng ngày càng cách xa chúng ta hơn vậy? Lúc trước tôi còn có thể cảm nhận được vị trí của bọn chúng cách ta khoảng chừng 50 tỷ cây số, nhưng bây giờ tôi dường như không thể cảm nhận được bọn chúng nữa. Chỉ có một cách có thể giải thích, hoặc là hơi thở của bọn chúng đã được người khác giúp che giấu, hoặc là chính khoảng cách hiện tại của chúng ta đã cách bọn chúng vô cùng xa, xa đến mức tôi không thể cảm nhận nổi!”
Nghe thấy hồn phách ma quỷ U Minh nói vậy, khoé miệng Diệp Thiên không khỏi mím chặt.
May mắn của hắn đúng là kém quá rồi, lần đầu tiên sử dụng con dao găm giết thần để đi đường, vậy mà lại gặp phải loại tình huống này.
Bàn tay hắn vung lên, lại một lần nữa thu hồn phách ma quỷ U Minh vào.
Sau đó lại không nhiều lời mà cắt lên không gian trước mặt đi tiếp.
Thời điểm lần tiếp theo nhóm người Diệp Thiên xuất hiện, lại là một khu vực xa lạ.
Diệp Thiên lại phóng thích hồn phách ma quỷ U Minh ra lần nữa.
“Cảm nhận thử vị trí của đại quân xem, bây giờ đã có thể cảm nhận được chưa?”
“Chủ nhân, có thể cảm nhận được rồi, hiện tại đại quân U Quỷ cách chúng ta khoảng chừng 70 tỷ cây số!”
Diệp Thiên hít sâu một hơi, cầm lấy con dao găm giết thần lại một lần nữa hết sức chém lên không gian trước mặt.
“Chủ nhân, tôi lại không cảm nhận được vị trí của đại quân U Quỷ rồi!”
Diệp Thiên không nói hai lời, tiếp tục hung hăng cắt lên không gian trước mặt thêm lần nữa.
“Chủ nhân, hiện tại chúng ta cách đại quân U Quỷ khoảng chừng hơn 40 tỷ cây số!”
“Lần này có tiến bộ, chúng ta tiếp tục!”
Vì thế Diệp Thiên giống như là không chịu khuất phục, một lần lại một lần cắt vào không gian.
Mà sau mỗi một lần bước ra, khoảng cách giữa bọn họ và vị trí của đại quân U Quỷ đều là mơ hồ không chính xác.
Sau khi cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy chục lần, Hỏa Huyền và Linh Nguyên đã rất nhanh chịu không nổi nữa rồi.
“Chuyện này… Sư phó à, nếu không thì chúng ta cứ đi đường như bình thường đi, thật ra 50 tỷ cây số cũng không xa xôi lắm đâu, chỉ là hơn một năm thôi mà, cắn răng chịu khó thoáng cái là qua!”
“Đúng vậy, Thuỷ Tổ, anh nói xem, thật tình thì chúng ta không cần thiết phải lên đường vội vã như vậy, có đúng không? Hơn nữa thời gian chỉ có một năm thôi, đại quân U Quỷ kia cũng không phát triển nhanh đến thế, cho nên…”
Hỏa Huyền và Linh Nguyên bắt đầu khuyên nhủ Diệp Thiên không cần dùng tiếp con dao găm giết thần kia nữa.
Nhưng lúc này, Diệp Thiên lại ném qua một ánh mắt lạnh băng.
Tuy rằng hắn một câu cũng không nói, nhưng bị ánh mắt của Diệp Thiên quét trúng, Hỏa Huyền và Linh Nguyên lúc này đều không kìm được mà rùng mình một cái.
“Thật ra thì tôi cảm thấy cắt không gian cũng khá tốt…”
“Ha ha, không sai, Thuỷ Tổ, anh tiếp tục đi, tôi cũng thấy khá thú vị đấy…”
Cứ như vậy, với vẻ mặt chua xót của Hỏa Huyền và Linh Nguyên, Diệp Thiên lại tiếp tục cắt lên không gian trên dưới trăm lần nữa.
Cuối cùng, vào lúc cắt lên không gian lần cuối, nơi mà bọn họ xuất hiện rốt cuộc cũng có được bước đột phá to lớn.
“Chủ nhân, tôi cảm nhận được rồi! Bây giờ chúng ta đã cách đại quân U Quỷ rất gần!”
Diệp Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, thu hồi con dao găm giết thần, nói với hồn phách ma quỷ U Minh: “Rất gần là gần đến mức nào? Nói khoảng cách cụ thể đi!”
Hồn phách ma quỷ U Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ước chừng cách chúng ta khoảng một trăm cây số, nếu mà nói cụ thể hơn thì chỉ cần lật ngọn núi phía trước lên, hẳn là có thể nhìn thấy bọn chúng!”
Nghe thấy lời nói của hồn phách ma quỷ U Minh, ba người nhóm Diệp Thiên ngay tức khắc cảm thấy khiếp sợ.
“Sư phó, con dao găm giết thần này của anh đúng là tuyệt thật đấy! Quả nhiên là muốn lên đường đi đánh lén thì phải chuẩn bị vũ khí sắc bén nha!”
“Đúng vậy, Thuỷ Tổ, dù sao thì anh cũng không cần thứ đồ kia, không bằng cho tôi mượn chơi mấy ngày được không?”
Ngay cả một ánh mắt Diệp Thiên cũng chưa liếc đến bọn họ đã thả người một cái, bay lên ngọn núi mà hồn phách ma quỷ U Minh đã chỉ đến kia.
Sau khi bay lên ngọn núi đấy, hiện ra trước mắt Diệp Thiên lại là một khung cảnh trống trải.
Chỉ thấy được phía dưới có một hẻm núi sâu khoảng chừng mấy trăm mét và bề ngang khoảng mấy chục mét.
Nhưng nhìn kỹ thì bên trong lại hoàn toàn trống rỗng.
Không có bất cứ thứ gì, đừng nói là đại quân U Quỷ, ngay cả một con linh thú bọn họ cũng không nhìn thấy.
Lúc này, Hỏa Huyền và Linh Nguyên cũng bay lại đây.
Khi nhìn thấy một hẻm núi trống trải hiện ra trước mắt, trên mặt bọn họ cũng tràn ngập sự ngạc nhiên.
“Sư phó, chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi tên đầu bò kia lừa chúng ta à?”
Diệp Thiên lắc đầu nói: “Nó cũng không có lừa chúng ta gì cả, đại quân U Quỷ kia đúng là ở chỗ này, chẳng qua chúng không ở cùng không gian hiện tại với chúng ta.”
Hỏa Huyền và Linh Nguyên sửng sốt, sau đó nói: “Bọn chúng tự mình mở ra một vùng không gian dùng để nuôi dưỡng đám đại quân U Quỷ đó à?”
Diệp Thiên gật đầu: “Chắc chắn là như vậy rồi, bây giờ chúng ta cần phải tìm được lối vào của không gian đấy, nếu không, dù biết trước mắt chính là đại quân U Quỷ, chúng ta cũng không có cách nào để tiêu diệt bọn chúng.”
“Có thể để cho tên đầu bò vừa rồi ra đây giúp đỡ tìm kiếm lối vào của không gian đấy được không? Không phải là nó có thể cảm nhận được vị trí cụ thể của đại quân U Quỷ hay sao?”
“Không được, tuy là nó có thể cảm nhận được hơi thở của đại quân U Quỷ, nhưng nó lại không am hiểu đường đi trong không gian. Nếu không, nó sẽ không bị nhốt ở trong không gian nhỏ bé trên núi Lư Dương đến một trăm năm như thế.”
“Vậy xem ra chỉ có thể dựa vào chính chúng ta mới có thể tìm được lối vào không gian đấy thôi, nhưng mà như thế thì phải đi đâu tìm đây?”
Diệp Thiên cười nhẹ: “Cứ từ từ tìm, chúng ta cũng không vội gì cả!”
Sau khi bàn bạc xong, Diệp Thiên nhảy khỏi ngọn núi, thả mình rơi xuống khe núi, sau đó thần thức bỗng nhiên tiêu tán. Cẩn thận tìm kiếm từng phần không gian tại nơi này.
Nhìn thấy Diệp Thiên nhảy xuống, Hỏa Huyền và Linh Nguyên cũng thở dài một tiếng, từ trên ngọn núi nhảy xuống theo.
Ba người bọn họ phân ra thành ba hướng khác nhau không ngừng tìm kiếm trong hẻm núi này.
Vài ngày sau, ba người bọn họ lại một lần nữa gặp nhau trên ngọn núi kia.
Diệp Thiên hỏi: “Hai người tìm kiếm thế nào rồi?”
Linh Nguyên lắc đầu nói: “Không thu hoạch được gì cả, ở phía bên kia không cảm nhận được một chút dao động không gian nào, cho nên tôi nghĩ rằng lối vào không gian hẳn là không ở bên đấy.”
Hỏa Huyền cũng mở miệng nói: “Bên phía tôi cũng không có, tôi đã lật từng cục đá lên nhìn cũng không tìm được bất cứ dấu vết nào của lối vào không gian cả!”
Diệp Thiên gật đầu, nói: “Bên phía tôi cũng không có, xem ra lối vào không gian này không ở trong hư không giống như chúng ta đã tưởng tượng.”
Hỏa Huyền và Linh Nguyên tức khắc lộ ra vẻ suy tư.
“Ý của sư phó là, không ở trong hư không mà là ký thác lên món đồ vật nào sao?”
Diệp Thiên gật đầu, lại nói: “Không sai, tuy rằng không chắc chắn lắm, nhưng kế tiếp chúng ta có thể dựa theo phương hướng này để tìm kiếm. Chúng ta vẫn sẽ tìm kiếm khu vực vừa tìm kiếm qua, nhưng trọng điểm lần này chuyển từ hư không sang những món đồ vật cụ thể. Có thể là một thân cây, một cây cỏ, thậm chí là một cục đá, hay là một đống phân chim, chúng ta đều không thể bỏ qua.”
Hỏa Huyền và Linh Nguyên lập tức đáp lại: “Vâng, sư phó (Thuỷ Tổ)!”
Sau đó ba người bọn họ tiếp tục đắm chìm vào công cuộc tìm kiếm lối vào không gian.
Lại qua ba ngày, khi mà ba người bọn họ sắp sửa lại một lần nữa từ bỏ, đột nhiên từ một mặt của hẻm núi truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
“Tôi tìm được rồi!”