Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần hoàng rất tức giận.

Đùa à, ông ta là thần hoàng của thần tộc, là người có quyền lực tối cao của thần tộc, là sự tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh.

Kể từ khi lên ngôi đã hàng triệu năm, ông ta đã đưa ra vô số quyết định, mỗi quyết định đều đưa thần tộc đến với sức mạnh và vinh quang, có thể nói chưa bao giờ ông ta có quyết định sai lầm.

Người dân thần tộc cũng tin tưởng và đặt niềm tin vào ông ta.

Bất kỳ quyết định nào của ông ta cũng sẽ được người dân ủng hộ và chưa một ai đặt câu hỏi về quyết định của ông ta một cách công khai.

Tuy nhiên, lần này ai đó đã công khai chất vấn quyết định của ông ta và nói rằng quyết định của ông ta sẽ gây hại cho thần tộc và đưa thần tộc đến chỗ diệt vong. Hơn nữa còn đi rất nhiều nơi để nói, truyền cho tất cả mọi người thần tộc đều biết và làm cho rất nhiều người hưởng ứn. Đây có thể nói là làm cho thần hoàng như ông ta mất hết thể diện, mất sạch tôn nghiêm, uy nghiêm của ông ta cũng bị xâm phạm, nói không căm tức là giả!

“Bệ hạ, những người này quá xảo quyệt. Đi đến quận này một chút rồi đi đến thị trấn kia một chút, mà trong các quận thành thì không có Thái Ất Cảnh. Hơn nữa trên người thằng nhóc kia còn có giấu một đại thần dân gian Thái Ất Cảnh, tất cả các người ở quận, thị trấn đều không thể đánh thắng hắn, cũng không có cách nào ngăn cản hắn làm loạn, vì thế nên mới làm chuyện này lớn như vậy.” Một đại thần cho biết.

Vị Tiên hoàng giận dữ nói: “Kể từ khi trẫm đăng cơ cho đến nay cũng đã hơn ba triệu năm, làm cho thần tộc từ tộc đứng thứ hai trong lục địa Thiên Thánh trở thành số một trong lục địa Thiên Thánh. Điều này khiến tiên tộc, nhân tộc, ma tộc và quỷ tộc hít bụi theo không kịp, hoàn toàn không dám khiêu khích thần tộc của trẫm.”

“Vậy mà những kẻ hạ đẳng này thậm chí còn dám chất vấn trẫm, quyết định của trẫm có gì không đúng sao?”

“Không sai, theo tình huống hiện tại thì thần tộc của chúng ta thực sự bị mất tài nguyên nghiêm trọng, nhưng mà chúng ta đã làm cho tiên tộc và nhân tộc sợ hãi, để cho chúng cống nạp cho thần tộc của chúng ta. Lần đầu tiên thì số lượng cống phẩm ít hơn, nhưng mà uy cho cùng thì cũng chỉ mới là bắt đầu. Trẫm đã thấy được sự rụt rè, thấy sự sợ hãi của họ, trong năm tới thì chúng ta đã có thể giở trò công phu sư tử ngoạm, từng chút từng chút tăng lên để giảm bớt nguồn tài nguyên chảy ra ngoài.”

“Bằng cách này, nhân tộc và tiên tộc chắc chắn sẽ tăng cường cuộc chiến chống lại yêu tộc và ma tộc. Họ sẽ cố hết sức đánh tan yêu tộc và ma tộc càng sớm càng tốt để trở mặt đối phó với thần tộc của chúng ta, khiến cho thần tộc không yêu cầu cống nạp nữa.”

“Nhưng mà trẫm không ngốc, trẫm rất tỉnh táo. Chỉ cần nhân tộ và tiên tộc cùng yêu tộc và ma tộc mở rộng chiến dịch, đánh đến hai bên tổn hại thì trẫm sẽ ra lệnh đi đánh tiên tộc, sau đó lại đi đánh hạ nhân tộc. Chúng ta chinh phục hai gia tộc này xong thì tất cả tài nguyên mà họ thu thập được sẽ thuộc về thần tộc của chúng ta.”

“Không phải trẫm không muốn giết bọn họ càng sớm càng tốt, mà là trẫm đang nuôi chúng, giống như nuôi lợn, chờ vỗ béo rồi giết thịt. Nhưng mà những kẻ ngu dốt không hiểu trẫm nghĩ gì, thần tộc sẽ bị đánh bại bởi nhân tộc và tiên tộc? Làm sao điều này có thể xảy ra được?”

“Tài nguyên là thứ tốt, không sai. Nhưng mà dùng tài nguyên để luyện quân thì không thể trong một hai năm là có thể luyện hóa được, phải cần rất nhiều năm. Nhân tộc và tiên tộc kia dám chủ động tấn công thần tộc của chúng ta trong vòng ba năm sao?” “Điều đó hoàn toàn không thể! Họ không có gan đó, nếu họ có gan đó thì trẫm cũng có thể để yêu tộc và ma tộc giúp chinh phạt nhân tộc và tiên tộc rồi chia đều của cải và lãnh thổ cho họ.”

“Nói tóm lại, quyền chủ động nằm trong tay trẫm, trẫm có thể làm bất cứ điều gì trẫm muốn.”

“Tức chết trẫm, thật sự là tức chết mà!” Thần hoàng cảm thấy khá là phiền muộn vì bị hiểu lầm khi đang làm việc tốt.

“Thần hoàng nguôi giận.”

Một đại thần nói: “Chỉ cần văn võ bá quan trong triều, hầu hết mọi người trên thế giới đều tin rằng quyết định của bệ hạ là đúng là được, một số ít người nghi ngờ cũng không đáng kể gì cả. Đối với những tên hề đó thì cũng chẳng làm được sóng gió lớn gì đâu, bọn họ muốn gây chuyện thì để họ làm đi. Họ làm đến cuối cùng thấy mọi chuyện đều vô ích thì sẽ kết thúc thôi.”

“Không được!”

Thần hoàng thần giận dữ nói: “Bắt! Lại cử thêm nhiều Thái Ất Kim Thần Vương đi bắt họ cho trẫm. Nhất định phải bắt được nhóm cẩu tặc này, trẫm sẽ xử tử công khai người làm cho người trong thiên hạ chất vấn trẫm!”

“Vâng, thần hoàng!”

Lại nói về nhóm người của Diệp Thiên.

Chạy từ quận này sang quận khác.

Hiện tại họ đang kết thúc diễn thuyết của mình, trên đường đến quận tiếp theo.

“Anh Tần, đại thần trong cơ thể anh thật là cường đại, đi đâu cũng gọi ông ta ra ngoài, không ai dám ngăn cản chúng ta nói nữa. Có thể gặp được người đầu óc sáng suốt, còn có đại thần trợ giúp như vậy thật sự là quá vinh hạnh rồi!” Công chúa cười và huyên thuyên không dứt.

Sau đó, cô ta hỏi: “Anh Tần, nghe nói thần hoàng phái người đi khắp nơi để bắt chúng ta. Người ta có câu nói rằng đi dạo bên sông thì không thể không ướt giày, nếu cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ bị người của thần hoàng bắt được.”

“Hơn nữa, anh đã hoàn toàn xúc phạm thần hoàng của thần tộc, thần tộc này đã không có chỗ cho anh nữa.”

“Nếu không anh hãy đến ma tộc với tôi và gia nhập vào ma tộc, làm thành viên của ma tộc chúng tôi, anh nghĩ thế nào?”

“Tôi nghĩ phụ hoàng tôi nhất định sẽ trọng dụng anh.”

Diệp Thiên mỉm cười: “Gia nhập ma tộc của cô thì thôi đi, tôi vẫn là thành viên của thần tộc. Tôi phải để thần tộc xuất binh đánh với nhân tộc và tiên tộc càng sớm càng tốt để ngăn chặn thần tộc suy tàn hoặc diệt vong.”

“Giờ đây, người dân của thần tộc đều bị mê hoặc bởi vinh quang trước đây của họ. Ta phải đánh thức họ và khiến họ nhận thức được nguy cơ đang đến gần và hy vọng rằng điều này sẽ giúp thần tộc có thể bắt đầu cuộc chiến chống lại nhân tộc và tiên tộc càng sớm càng tốt.”

Lý do tại sao hắn gấp rút muốn cho thần tộc khai chiến với nhân tộc và tiên tộc là vì thời gian không còn nhiều. Sau một năm nữa thì những người được nhân tộc cử đến Tử Vi Tinh thăm dò sẽ trở lại. Sau đó, khi người đó về nói với hoàng đế của con người, làm cho hoàng đế của con người phát hiện ra rằng đại quân trăm nghìn tỷ của mình đã không còn thì họ nhất định tấn công Tử Vi Tinh với một đại quân lớn hơn.

Nếu trong vòng một năm, thần tộc có thể bị xúi giục và phát động chiến tranh chống lại nhân tộc và tiên tộc. Khi đó thì dù hoàng đế của con người có biết được tin tức thì cũng không thể huy động đại quân để tấn công Tử Vi Tinh và Tử Vi Tinh chắc chắn sẽ không còn được bình an vô sự.

Công chúa nói: “Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị thần hoàng giết chết.”

Diệp Thiên cười cười: “Nếu ta không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục? Vì có thể thức tỉnh thần tộc, ta xuống địa ngục cũng không sao!”

Sau khi nghe lời này, công chúa đột nhiên khâm phục Diệp Thiên và cô ta cũng thưởng thức Diệp Thiên hơn nữa.

Nếu một tài năng như vậy có thể được ma tộc của cô ta sử dụng điều đó thật tuyệt!

Chẳng bao lâu, họ đến một thị trấn khác, đánh chiêng và trống tập hợp dân chúng và bắt đầu nói.

“Anh Tần, anh không cần nói nữa, chúng tôi đã sớm biết anh định nói gì, cho nên chúng tôi muốn hỏi anh, nếu anh làm như vậy thì anh không sợ mình bị giết sao?” Có người đánh gãy lời nói của Diệp Thiên và hỏi.

Diệp Thiên nói: “Muốn đánh thức các người đi hoàng thành thuyết phục thần hoàng xuất binh thì cho dù chết ta cũng không hối hận, nếu không thì sớm muộn gì thần tộc cũng sẽ bị tiêu diệt trong hòa bình.” 

Nghe những gì Diệp Thiên nói, một số người rất cảm động, cũng cảm thấy được Diệp Thiên thật sự đang nghĩ cho thần tộc.

Nhưng mà một số người vì chuyện này mà tức giận, mắng nhiếc Diệp Thiên, cho rằng hắn đang đầu độc lòng người.

Vừa nói xong một chút, chuẩn bị đi đến thành phố tiếp theo thì đột nhiên, có một giọng nói từ trên trời rơi xuống.

“Thằng nhóc họ Tần kia, rốt cuộc cũng để cho bổn vương bắt được ngươi, lần này chạy không được đâu!”

Vừa dứt lời, mọi người tìm kiếm theo tiếng nói liền thấy một vị thần vương uy nghiêm đứng trên hư không, tay cầm đại đao.

Thoạt nhìn, nhất thời đã khiến toàn trường náo động.

“Là Thần Vương Thiên Thạc! Đó là thần vương xếp hạng thứ mười hai về sức mạnh trong thần tộc chúng ta, những người này lần này chạy không được rồi!”

“Mong ngóng từng ngày rằng cái tên đi khắp nơi đầu độc lòng dân này sẽ bị bắt. Chờ ngày này qua ngày khác, hắn vẫn chưa bị bắt, hôm nay rốt cục có thể nhìn thấy hắn bị bắt!”

“Cuối cùng giết hắn tại chỗ! Ngươi thật quá đáng hận, làm con dân của thần tộc mà dám công khai chất vấn quyết định của thần hoàng, tội thật đáng muôn chết!”

Nhiều người đã mắng to và nóng lòng nhìn Diệp Thiên chết. Nhưng mà cũng có rất nhiều lau một giọt mồ hôi cho Diệp Thiên.

“Anh Tần này con thật đoan chính, hiếu nghĩa, biết lo lắng cho tộc và con con dân, giết đi thì thật đáng tiếc.”

“Toàn bộ thần tộc này thì anh ta là người duy nhất dám lên tiếng, nếu anh ta bị giết thì thần tộc sẽ bị tiêu diệt.”

“Thật sự hy vọng anh Tần có thể thoát khỏi tai ương này, nhưng mà xem ra không có hy vọng gì. Thần Vương Thiên Thạc này uy lực như vậy, anh Tần đánh không lại là cái chắc, mà đại thần trong người anh ta cũng không thể đánh bại!”

Dưới âm thanh nghị luận dồn dập, Thần Vương Thiên Thạc nhìn xuống Diệp Thiên quát: “Đồ khốn kiếp, còn không mau bó tay chịu trói!”

“Không được rồi!”

Công chúa sắc mặt đại biến: “Đây là một thần vương, thực lực của ông ta hẳn là rất mạnh, đại thần trên người anh có thể đã đánh thắng ông ta sao?”

“Mạnh như thế nào?” Diệp Thiên hỏi.

Có thể thấy vị thần vương này khá mạnh, nhưng mà không thể biết được ông ta có thực lực bao nhiêu.

Công chúa lắc đầu: “Không biết ông ta mạnh cỡ nào.”

“Vậy thì ta sẽ cố gắng.” Dứt lời thì hắn đã xuất ra nguyên thần.

Chẳng mấy chốc, nguyên thần của hắn lơ lửng trên không trung và dừng lại trước mặt thần vương.

“Tên của ngươi là gì?” Thần Vương Thiên Thạc nhìn về phía linh hồn của Diệp Thiên hỏi.

Diệp Thiên trả lời: “Ngươi không cần biết, ông chỉ cần biết ông không thể bắt ta là được.”

“Ha ha!” Thần Vương Thiên Thạc cười.

“Bổn vương muốn xem cái tên bại hoại của thần tộc như ngươi có phải là đối thủ của bổn vương không!”

Dứt lời thì đại đao trong tay ông ta loáng một cái. Một luồng cực quang lập tức bắn về phía nguyên thần của Diệp Thiên.

Nguyên thần thúc giục tiên pháp, trong hư không xuất hiện một cái bát quái.

Giây tiếp theo!

Cực quang đánh mạnh vào bátq quái và đâm thủng bát quái ngay lập tức.

“Không tốt!”

Sắc mặt nguyên thần thay đổi, chợt lóe. Nhưng hắn vẫn bị đánh trúng, lồng ngực bị xuyên thủng, toàn bộ linh hồn lùi lại phía sau mấy bước.

“Ha ha!”

Thần Vương Thiên Thạc cười rộ lên nói: “Chỉ bằng chút bản lĩnh này của người mà còn dám nói khoác không biết ngượng trước mặt bổn vương, hiện tại đã biết sự lợi hại của bổn vương rồi đúng không?”

“Giết hắn!”

“Thần Vương Thiên Thạc giết hắn!” Nhiều người hét lên.

Công chúa mặt đen lại.

“Xong rồi, xong rồi, đại thần trên người của anh trước mặt thần vương này sao lại nhu nhược như vậy, chúng ta bây giờ chết chắc rồi!”

Lúc này, Thần Vương Thiên Thạc nói: “Thần hoàng quý trọng nhân tài, tuy rằng ngươi giúp cái tên ngu ngốc này khiến thần hoàng rất tức giận, nhưng mà thần hoàng nói chỉ cần ngươi nguyện ý làm việc cho thần hoàng thì ngươi có thể miễn tội chết. Nếu không thì ngươi và tên nhóc này đều phải chết, tự mình nghĩ đi.”

“Suy nghĩ cái rắm.”

Nguyên thần nói: “Ông thực sự nghĩ rằng ông đã đánh bại ta?”

Sau đó, nguyên thần trở lại người Diệp Thiên.

Sau đó, Diệp Thiên âm thầm lấy ra một vấn đạo tiên quả và ném nó vào miệng của mình.

Giây tiếp theo!

Hắn cảm thấy năng lượng trong cơ thể đang trào dâng, cả người như sắp nổ tung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK