Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời vừa nói ra, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, cùng bảy vị đệ tử của Hồng Quân, toàn bộ mừng rỡ.

Bọn họ tiếp xúc nhiều với Hồng Quân, nghe giọng nói liền biết là Hồng Quân đã tới.

Lúc này nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Quả nhiên, liền thấy ở nơi xa, một mảng Cửu Thải Thần Quang kéo ra một cái đuôi dài phóng tới, Hồng Quân đây là người chưa tới tiếng tới trước, chỉ là trong giây phút mọi người nhìn qua, Hồng Quân cũng đã dừng lại trong hư không.

Chỉ thấy ông ta mang một thân đạo phục màu trắng, với mái tóc dài trắng như dải ngân hà. Thân thể phát tán Cửu Thải Thần Quang, đỉnh đầu là một mảnh ảnh lửa rực rỡ. Toàn bộ nhìn qua, uy không thể nói.

"Ha ha!"

Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn kích động nở nụ cười.

"Sư tôn tới! Sư tôn của chúng ta đã tới! Lần này Thái Nhất, Thông Thiên, Côn Bằng phải xong đời!"

Bởi vì cái gọi là có người vui thì có người buồn.

Khoảnh khắc khi thấy Hồng Quân đến kia.

Phù phù!

Hai chân Thân Công Báo mềm nhũn, cả người đều ngồi liệt trên mặt đất, như cha chết mẹ chết.

"Tại sao sớm không tới trễ không tới, hết lần này tới lần khác lại đến lúc này, uổng công kích động một trận, lần này thật sự đều hỏng rồi!"

Thân Công Báo khóc đến mức nước mắt chảy ào ào.

Thêm một Hồng Quân gia nhập vào, cái này còn chiến thế nào còn đánh thế nào được?

Đến cả chết cũng không biết chết như thế nào!

"Tham kiến Hồng Quân lão tổ!"

Mấy người Chuẩn Đề quỳ xuống lạy.

"Không tốt!"

Mắt thấy cột sáng chuẩn bị nhắm vào biển, sắc mặt Thông Thiên, Côn Bằng và Diệp Thiên đều vì vậy mà đột nhiên thay đổi kịch liệt.

Lúc này Hồng Quân đến, quả thực quá xấu chuyện!

"Đứng lên đi."

Hồng Quân đã thấy Diệp Thiên, Thông Thiên và Côn Bằng, sau khi để cho đám người Chuẩn Đề đứng dậy, ông ta liền nhìn xuống ba người Diệp Thiên cười nói: "Ba người các ngươi ngay tại dưới mí mắt ta, còn muốn chuẩn bị tiếp tục giãy giụa sao?"

Nghe thấy lời ấy, Thông Thiên dẫn đầu tuyệt vọng.

"Thái Nhất đạo huynh. Ngày tận thế của chúng ta đã đến, việc đã đến nước này, cũng đừng có vùng vẫy, không có bất kỳ hi vọng gì nữa đâu."

Diệp Thiên gật gật đầu.

Một giây sau.

Ba người bọn họ vọt đến một bên, cột sáng xông lên chín tầng trời mây.

Sau đó Nguyên Thủy, Thái Thượng từ trên mặt biển phóng ra.

"Ha ha!"

Khoảnh khắc nhìn thấy Hồng Quân lão tổ kia, Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức kích động nở nụ cười, lúc này cúi đầu hành lễ: "Cung nghênh Hồng Quân lão tổ xuất quan."

Thái Thượng lão giả cũng thi lễ.

"Nguyên Thủy, Thái Thượng miễn lễ."

Hồng Quân khoát tay.

Hai người đứng thẳng lên, lập tức liền bay đến hai bên trái phải Hồng Quân lão tổ.

Âm thanh hỏa lực oanh tạc dừng lại.

Mấy người Chuẩn Đề Tiếp Dẫn cũng đều nhao nhao bay đến bên cạnh Hồng Quân lão tổ.

"Khởi bẩm sư tôn, hai vị sư đệ Thanh Dật, Thanh Phàm đã bị Thái Nhất tàn nhẫn sát hại." Có người đệ tử nói.

Hồng Quân gật gật đầu, trong mắt một mảnh đạm mạc.

Nếu để cho Thái Nhất đạt được thần hồn trong tòa tế đàn cuối cùng, thì khi biết được tin tức này, ông ta chắc chắn sẽ rất phẫn nộ, nhưng thần hồn trong tòa tế đàn cuối cùng không bị Thái Nhất đạt được, chết hai người đệ tử cũng không sao.

Chiến tranh cuối cùng cũng sẽ có hi sinh, cho nên chết hai người đệ tử cũng là hợp tình hợp lý, chỉ cần cuối cùng có thể giành được thắng lợi, một chút hi sinh ấy ông ta vẫn có thể chịu đựng nổi.

Thế là ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, thản nhiên nói: "Sư huynh, nếu như đã qua đời như vậy thì cần gì phải chấp nhất với việc sống lại? Giữ lại uy danh truyền đến muôn đời không tốt sao, lại nhất định phải thất bại một lần, ảnh hưởng đến danh dự của mình?"

"Hừ!"

Diệp Thiên khẽ nói: "Ngươi là được tiện nghi còn khoe mẽ, đương nhiên không hi vọng trẫm trở lại tìm ngươi trả thù, nhưng trẫm không thể chết vô ích, thù này tất báo, ngươi cùng đệ tử của ngươi. Đều phải vì hành vi năm đó mà trả giá đắt!"

Mặc dù ký ức của hắn không có hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng đã khôi phục đến chín mươi phần trăm, rất nhiều chuyện đều nhớ, khuôn mặt Hồng Quân cũng quen thuộc, cũng lập tức dùng tư thái sư huynh đối thoại với Hồng Quân.

"Ha ha."

Hồng Quân lão tổ cười cười: "Ngươi cảm thấy ngươi còn có hi vọng báo thù sao?"

Đoạn đối thoại này vừa kết thúc, Nguyên Thủy, Thái Thượng lập tức ngăn chặn lối vào tế đàn, không cho Thái Nhất có cơ hội đi vào thu hoạch được một mảnh tàn hồn cuối cùng.

Chỉ cần Thái Nhất không chiếm được một mảnh tàn hồn cuối cùng, vậy hắn sẽ đánh không lại Hồng Quân, vậy hắn hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ, chỉ cần hắn vừa chết tam giới cũng sẽ được thái bình.

"Sư tôn vì trẫm tụ hồn, ông ấy sẽ không làm chuyện công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước, trẫm mà chết, công sức của sư tôn năm đó coi như mất toi, sư tôn là đại đạo, Hồng Quân ngươi còn đang ở dưới đại đạo, ngươi cho rằng ngươi còn vượt qua sư tôn sao?"

"Mặc dù bây giờ nhìn như đối với ngươi có lợi, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi, thời điểm vừa đến, Hồng Quân ngươi tất bại!"

"Có tin hay không là tùy ngươi, dù sao trẫm tin tưởng sư tôn tuyệt sẽ không uổng công bận rộn!"

Diệp Thiên chỉ có thể an ủi mình như thế này.

Mà Hồng Quân nghe vậy thì lâm vào trong trầm tư.

Không cần nghĩ cũng biết, chín tòa tế đàn này khẳng định là do sư tôn Hỗn Nguyên Lão Tổ của bọn họ thiết lập vì để tụ hồn cho Thái Nhất. Chắn chắn là sư tôn Hỗn Nguyên Lão Tổ của bọn họ, ngoại trừ ông ấy, không ai có thể vì Thái Nhất đã hồn phi phách tán, hoàn toàn chết đi mà thực hiện tụ hồn.

Cho dù là đá phục sinh, cũng không thể để phục sinh cho người đã hoàn toàn chết đi.

Mà khiến cho một người hoàn toàn chết đi phải là người trên Thiên Đạo mới có thể làm được, Hồng Quân ông có thể làm được, Trấn Nguyên Tử có thể làm được, còn những người còn lại không ai có thể làm được.

Đây là cho dù trận chiến Phong Thần có đánh khốc liệt đến đâu, có chết nhiều người hơn nữa chỉ cần chịu tốn thời gian đi phục sinh, đều có thể dùng đá phục sinh để biến bọn họ sống lại.

Duy chỉ có người đã hoàn toàn chết đi là không thể, chí ít dùng đá phục sinh là không thể, Hồng Quân ông cũng không thể, chỉ có hóa thân của đại đạo là Hỗn Nguyên Lão Tổ mới có thể.

Mà Hỗn Nguyên Lão Tổ dùng trăm phương ngàn kế, giấu trời qua biển, bày ra chín tòa tế đàn này để vì tụ hồn cho Thái Nhất, lại thần không biết quỷ không hay sắp xếp cho Thái Nhất đầu thai chuyển thế, vô luận là tụ hồn cho Thái Nhất, hoặc để cho Thái Nhất đầu thai, ông ta cũng không biết, vẫn luôn mơ mơ màng màng.

Ông ta không ngốc mà ngược lại rất thông minh, biết được Hỗn Nguyên Lão Tổ bất mãn với ông ta, muốn để Thái Nhất phục sinh đến báo thù ông.

Cho nên nghe lời này của Diệp Thiên, ông ta hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút chột dạ.

Bởi vì ông ta cũng sợ hãi bị Hỗn Nguyên Lão Tổ chơi đùa ở trong lòng bàn tay.

"Nói đến, sư tôn vẫn là thiên vị ngươi."

Hồng Quân yếu ớt thở dài.

Hiện tại ông ta sợ nhất chính là Hỗn Nguyên Lão Tổ tự mình ra mặt, giúp Thái Nhất giải vây, khiến cho ông ta giết không được Thái Nhất, sợ hơn nữa là khi giải vây đồng thời còn giúp Thái Nhất đạt được một sợi tàn hồn cuối cùng, để Thái Nhất cùng ông ta cắn xé, vậy ông ta vĩnh viễn không có ngày yên bình.

Chỉ là ông ta cảm thấy khả năng này rất nhỏ.

Bởi vì đại đạo tôn trọng đạo pháp tự nhiên, Hỗn Nguyên Lão Tổ ra mặt giúp Thái Nhất, đó chính là vi phạm với phép tắc của tự nhiên.

Cho dù có vi phạm đi chăng nữa thì Hồng Quân ông lại có thể làm gì?

Quy củ là do Hỗn Nguyên Lão Tổ định ra, và quyền giải thích cuối cùng tất cả đều thuộc về Hỗn Nguyên Lão Tổ, Hồng Quân ông lại có thể làm sao.

"Sư tôn không hề thiên vị vì ai, nếu thật là thiên vị vì trẫm, năm đó sư tôn sẽ xuất hiện ngăn cản ngươi giết trẫm, ngươi có thể tiếp tực chưởng quản tam giới hơn ngàn vạn năm sao? Cho nên đừng có dùng bụng dạ tiểu nhân của ngươi đi do lòng sư tôn, ngươi không xứng!" Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Hồng Quân nghe xong, một mảnh vui mừng trong mắt lặng yên hiện lên.

"Cũng đúng. Sư tôn nếu thật sự muốn thiên vị ngươi, vậy ngươi cũng không chết được, ta cũng không thể chưởng quản tam giới hơn ngàn vạn năm, trên tổng thể sư tôn vẫn là tương đối công bằng."

"Nếu sư tôn đã không thiên vị với ai, vậy ta thì sợ gì sư tôn sẽ xuất hiện giúp ngươi?"

"Sư tôn không xuất hiện, đừng nói là ngươi, cho dù tăng thêm Thông Thiên, Côn Bằng, Trấn Nguyên Tử, ta thì có gì mà sợ?"

Nói đến đây, cùng quát: "Thông Thiên, ngươi có biết tội của ngươi không?"

"Con..."

Thông Thiên Giáo Chủ vẫn rất sợ Hồng Quân lão tổ. Dù là không ai bì nổi, không để Nguyên Thủy, Thái Thượng vào trong mắt ông ta, tại trước mặt Hồng Quân lão tổ lại tựa như một bé ngoan bị người lớn trách cứ đến mức không dám nói chuyện.

"Ngươi không biết tội sao?"

Sắc mặt Hồng Quân có chút giận dữ.

"Không phải Hồng Quân lão tổ."

Thông Thiên Giáo Chủ hoảng loạn nói: "Con biết con làm như vậy. Quả thật có chút có lỗi với ngài, thế nhưng là do ngài bất công, Nguyên Thủy có Thái Thượng giúp đỡ chèn ép con, có mấy người đệ tử của ngài Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Nữ Oa hỗ trợ, con đã đủ uất ức, đủ khó khăn, ngài còn đứng về phía Nguyên Thủy bên kia, giúp đỡ hắn cùng nhau chèn ép con, suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là ngài bị Hỗn Nguyên Lão Tổ chèn ép, giúp Thái Nhất, Bàn Cổ, Trấn Nguyên Tử cùng nhau chèn ép ngài, ngài sẽ có cảm nhận gì, nếu cơ hội tìm tới, ngài có thể bỏ qua Hỗn Nguyên Lão Tổ sao?"

"Thông Thiên to gan!"

Nguyên Thủy Thiên Tôn quát: "Ý của ngươi là, Thái Nhất chính là cơ hội của ngươi, muốn đưa Hồng Quân lão tổ vào chỗ chết phải không?"

"Đánh rắm!" Thông Thiên Giáo Chủ quát: "Ta có nói như vậy sao?"

"Ngươi chính là ý tứ này!"

Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Hạo Thiên đều nhao nhao chỉ tay về hướng Thông Thiên.

Thông Thiên Giáo Chủ rất khó chịu: "Hồng Quân lão tổ ngài nhìn xem, bọn họ tổ chức thành một nhóm để đối phó với con thêm một lần nữa, đây là bức con đứng ở mặt đối lập với bọn họ, người con muốn đối phó chính là bọn họ. Không phải ông cụ ngài, ngài hẳn là hiểu rõ tâm tình của con."

Hồng Quân lão tổ thản nhiên nói: "Nhưng ngươi giúp Thái Nhất, chính là đang đưa ta vào chỗ chết, đến bây giờ ngươi còn không biết tội, vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Đến ngươi cũng dọn dẹp một thể."

Đoạn đối thoại vừa dứt, ông ta chậm rãi đưa tay, hướng lòng bàn tay nhắm ngay mấy người Diệp Thiên, bỗng nhiên gợi lên đạo pháp.

Chỉ một thoáng, một lưới lớn dày đặc phù văn. Từ trong lòng bàn tay ông ta bắn ra, nhanh như quỷ mị bao phủ tới đám người Diệp Thiên.

"Không ổn! Thiên la địa võng!"

Sắc mặt Thông Thiên Giáo Chủ đột nhiên thay đổi kịch liệt, hét lên một tiếng chạy mau, ba người Diệp Thiên lập tức hướng về phía đại quân chạy tới.

Thế nhưng lúc cách đại quân còn rất xa, lưới lớn kia lập tức bao phủ lại bọn họ, hình thành một cái lồng sắt hình lập phương, vây bọn họ ở chính giữa, sau đó co lồng giam lại đến khi ba người chặt chẽ kề cùng một chỗ mới thôi.

Mặc cho ba người cố gắng thế nào, cũng không xé nổi thiên la địa võng này.

"Ha ha ha!"

Thấy cảnh này, đám người Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Hạo Thiên tất cả đều cười to.

"Thông Thiên, ngươi không phải rất ngông cuồng sao, lại cuồng một cái ta xem một chút!"

"Thái Nhất, ngươi chung quy vẫn đấu không lại Hồng Quân lão tổ, hôm nay ngươi chết chắc!"

"Côn Bằng, kêu ngươi đừng giúp Thái Nhất, ngươi nhất định bỏ lòng tự trọng đi giúp tình địch, lần này thì tốt rồi, đến mạng cũng bị mất!"

Mọi người đều không ngừng châm chọc khiêu khích.

"Đưa Thiên Thư cho ta." Hồng Quân vươn tay.

Thái Thượng Lão Quân lập tức cung kính đưa Thiên Thư đặt ở trên lòng bàn tay của Hồng Quân.

Hồng Quân tiếp nhận Thiên Thư, dùng Thiên Thư nhắm ngay ba người Diệp Thiên.

"Đừng mà! Hồng Quân lão tổ đừng mà! Đệ tử biết sai rồi! Hồng Quân lão tổ đừng mà!" Thông Thiên gấp gáp kêu to.

Lực tấn công của Thiên Tử vốn dĩ mạnh mẽ, phối hợp với dòn tấn công mãnh liệt của Hồng Quân lão tổ, chỉ cần một đòn đánh tới, lập tức có thể đánh nổ ba người bọn họ thành một màn sương máu.

Cho nên tính mạng đang treo trên một sợi chỉ, nói Thông Thiên không sợ là giả.

"Chậm rồi Thông Thiên."

Hồng Quân lão tổ hờ hững nói, khỏi động tiên pháp.

Vút!

Một vòng kim quang cực nhanh bắn về phía ba người Diệp Thiên.

"Ha ha ha!"

Thấy thế, đám người Nguyên Thủy cười to liên tục.

Phảng phất một giây sau, mấy người Diệp Thiên lập tức sẽ bị đánh nổ.

Ba người Diệp Thiên cũng đều tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng vào lúc này một đạo ánh sáng từ mặt biển bắn ra, rõ ràng là một cái quan tài đồng đang chặn trước mặt ba người Diệp Thiên.

Oanh!

Đòn tấn công của Thiên Thư đánh vào bên trên quan tài đồng, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, chấn tất cả mọi người liên tục lùi nhanh, đến cả Hồng Quân cũng lùi nhanh hai bước.

Mà quan tài đồng lại bất động như núi nằm ngang ở bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK