Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Trấn Nguyên Tử từ bên trong đi ra.

Văn Trọng lúc này đi đến chào hỏi, vừa đi vừa nói: "Trấn Nguyên Tử đại tiên, ngươi mau..."

"Suỵt!" Trấn Nguyên Tử làm ra hiệu im lặng, sau đó nhíu mày, nhìn về phía bầu trời phía sau Văn Trọng. Văn Trọng không quay đầu lại, thần niệm quét qua, liền thấy ở phía sau mấy đám mây trên trời có Thuận Phong Nhĩ đang nghe lén. Nhất thời, sắc mặt ông ta liền biến sắc. Có sự ngạc nhiên, cũng có sự tức giận. Đây có phải là Ngọc Hoàng phái đến theo dõi ông ta không?

Thật là quá đáng mà!

“Ha ha!”

Trấn Nguyên Tử cười nói: "Lôi Chủ, ngươi đừng lo lắng, người trẻ phạm tội nên bị trừng phạt, ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì? Giống như ta hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng theo đuổi đạo trường sinh tốt biết bao?”

Văn Trọng nóng nảy. Nhưng lại không dám nói.

Thuận Phong Nhĩ đang nghe lén, một khi nói, truyền đến tai Ngọc Hoàng, vậy thì phiền toái.

Nhưng Trấn Nguyên Tử lại làm bộ như không sao cả, thật sự là làm ông gấp đến không chờ được, dù sao cũng là cháu gái của ông, hơn nữa Ngọc Hoàng phái hai triệu Thiên binh, Thiên tướng đi tấn công, nếu bị bắt được, còn không phải rất thảm sao?

Nếu như bọn chúng không diệt hơn ba mươi vạn Thiên binh, Thiên tướng thì còn tốt, có lẽ ông còn có thể cầu xin. Nhưng đằng này hơn ba mươi vạn Thiên binh, Thiên tướng vị đánh bại, điều này là xúc phạm đến thiên uy, Ngọc Hoàng sao có thể tha cho bọn họ? Cho nên ông tin tưởng, lần này hai ngàn vạn đại quân xuất hành, một khi Diệp Thiên và Tuyết Tâm bị bắt, hai đứa chúng nhất định sẽ bị chém đầu.

"Thanh Phong, Minh Nguyệt, pha trà!”

Trấn Nguyên Tử phân phó một tiếng, cùng Văn Trọng ngồi xuống một gian nhà mát mẻ.

Trên thực tế, ông ta có thể hình thành các rào cản âm thanh để Thuận Phong Nhĩ không còn nghe thấy gì. Nhưng làm như vậy, Thuận Phong Nhĩ không nghe được gì, trở về báo cáo với Ngọc Hoàng, Ngọc Hoàng sẽ hoài nghi ông cùng Văn Trọng âm thầm trợ giúp bọn Diệp Thiên, sẽ gây khó khăn cho ông ta.

Vì thế liền ra vẻ tức giận nói: "Diệp Thiên cùng Tôn Ngộ Không, lá gan cũng quá lớn, làm sao có thể liên thủ với đám cướp, mang cho Thiên binh, Thiên tướng số lượng thương vong lớn như vậy, đây không phải là muốn chết sao?”

"Cho nên, đừng quản, việc này không phải việc chúng ta có thể quản, bọn họ có thể tránh được kiếp nạn này hay không, toàn bộ dựa vào tạo hóa của bọn họ, chúng ta quản tốt chính mình là được."

Nói xong, hắn len lén lấy ra địa thư, liếc mắt nhìn Văn Trọng một cái.

Vừa nhìn, Văn Trọng liền mừng rỡ, cùng Trấn Nguyên Tử như hát song ca nói "Đúng vậy, có chuyện có thể nói có chuyện thì không, bọn chúng làm sao có thể tiêu diệt ba mươi vạn Thiên binh, Thiên tướng như thế được? Đây không phải là tội chết sao?”

"Chẳng thế thì sao?” Trấn Nguyên Tử ra vẻ ảo não: "Chỉnh đốn như vậy, không phải muốn ép Ngọc Hoàng đến thu thập bọn chúng mới là lạ, dù sao ta không có biện pháp giúp bọn họ, là chết thì không sống, là sống thì không chết, tất cả nghe lệnh trời rồi.”

"Ai!" Văn Trọng thở dài: "Đại tiên nói đúng, việc này chúng ta chính là gấp gáp hơn nữa, cũng không có cách nào giúp bọn chúng, cứ nghe theo lệnh trời đi!”

Nói xong, ông ta đứng dậy hành lễ: "Vậy ta sẽ không quấy rầy Đại Tiên tu luyện nữa, trước tiên trở về Thần Tiêu Ngọc phủ.”

Trấn Nguyên Tử đứng dậy trả lời một lịch sự: "Lôi Chủ đi chậm rãi, nếu sự tình đã như vậy, liền thoải mái một chút, đừng nghĩ nhiều.”

"Được, Đại Tiên." Văn Trọng gật đầu, sau đó rời đi.

Thuận Phong Nhĩ cũng len lén rời đi, đi tới Lăng Tiêu Bảo điện, đem chuyện hắn nghe lén đều nói cho Ngọc Hoàng. "Hai người bọn họ thật sự nói như vậy sao?"

Ngọc Hoàng mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Đúng vậy Ngọc Hoàng, thật sự nói như vậy." Thuận Phong Nhĩ rất khẳng định gật đầu.

"Kỳ quái."

Ngọc Hoàng cảm thấy rất nghi ngờ, nên đã sai người đến nhìn canh chừng Thân Tiêu Ngọc Phủ và Ngũ Trang Quán để xem Trấn Nguyên Tử và Văn Trọng có hành động bí mật gì hay không, để còn xử lý bọn họ.

Ngày hôm sau. Thác Tháp Lý thiên vương, chỉ huy 20 triệu Thiên binh, Thiên tướng, cùng với Đại La kim tiên, Dương Tiễn, Na Tra và Tứ đại thiên vương, đã đến Hắc Phong trại.

...

Đồng thời, lúc này tại bộ tộc Long Vũ, Nam Chiêm bộ châu.

Một quân nhân mặc giáp đen, chỉ huy một đội quân 500 triệu người, hành quân hùng hậu.

Long Nha trại, Kim Sơn trại, Phi Hổ trại, ba vị Đại đương gia, cùng với Chu tướng quân đi trước.

"Lần này, đội quân 500 triệu người do Long Phi chỉ huy sẽ đến Hắc Phong trại. Hắn chắc chắn sẽ rửa được nỗi hổ thẹn, đánh tan được Hắc Phong trại, bắt được Diệp Thiên, bắt hắn ta huấn luyện quân đội cho bộ lạc Long Vũ!"

Đại đương gia của Long Nha trại tự hào nói.

Đại đương gia của Kim Sơn trại cũng tâng bốc: "Long Phi Nguyên soái là đệ nhất Đại La kim tiên. Tôn Ngộ Không đứng trước mặt ngại cũng chỉ như một con châu chấu, chỉ cần một chân cũng có thể bị đè chết hắn, hơn nữa lấy tu vi của ngài mà nói chỉ cần một chiêu là có thể đem toàn bộ người của Hắc Phong trại san bằng.”

“Đó là điều tất nhiên” Ba vị đại đương gia hết sức lấy lòng mà nói.

Ah!"

Tướng quân đang mặc chiếc áo giáp màu đen rất tự hào: "Thủ lĩnh lần này lo lắng cho nên cho ta mang theo đến 500 triệu quân, trên thực tế, nếu cho các người chỉ huy 50 triệu người, không cần đến tôi các người cũng có thể nghiền ép Hắc Phong trại!"

"Đúng vậy đúng vậy."

Ba đại đương gia không ngừng nịnh hót.

...

Tại bộ tộc Thiên Thánh.

“Báo cáo!”

Một tên thuộc hạ từ bên ngoài chạy vào.

"Báo cáo thủ lĩnh, vừa mới có được thông tin. Thủ lĩnh Long Phi trấn thủ phía đông bộ lạc Long Vũ, dẫn theo 500 triệu đại quân đi hướng Hắc Phong trại. Hiện tại thực lực phía đông bộ tộc Long Vũ đã yếu, hậu vệ phía trước nói với thuộc hạ để báo cáo liệu thủ lĩnh có muốn tấn công vào phía đông của bộ lạc Long Vũ hay không?"

Ngay khi những lời này được nói ra, các quan chức cấp cao của bộ tộc Thiên Thánh đã vui mừng khôn xiết.

"Đây là một cơ hội tốt. Một khi đã nhận được thông tin, chúng ta có thể trả thù cho số anh em đã chết!"

"Chúng ta phải nhân lúc bọn họ suy yếu mà tấn công!"

"Đúng vậy! Trong đời chỉ có một lần chúng ta không thể bỏ lỡ nó!" Một vị tướng cũng đứng lên và nói với vẻ tự mãn: "Đây quả thực là một cơ hội tốt. 500 triệu người rời đi, ở đó hiện giờ thậm chí ngay cả tướng quân trấn thủ cũng không có. Nếu bị tấn công tại chúng nhất định sẽ bị đánh bại, đợi đến khi chúng dẫn quân đến giúp, chúng ta ít nhất cũng có thể hạ được một vài tên trong số chúng!" Những lãnh đạo cấp cao đều đồng ý.

Lúc này, một người cầm quạt trong tay nói: "Thủ lĩnh, thuộc hạ cho rằng trong chuyện này nhất định có gì đó không ổn, bộ lạc Long Vũ không thể nào có chuyện không có phòng bị, một khi tấn công nhất định chúng ta sẽ bị trúng kế."

"Thế ý của quân sư thế nào?” Thủ lĩnh hỏi.

Quân sư nói: "Thực ra chúng ta không cần quan tâm đến chuyện được và mất của một thành, hiện tại nên dẫn quân ăn thịt 500 triệu quân của bộ tộc Long Vũ trên đường bọn chúng đến tấn công Hắc Phong trại."

"Quân đội Hắc Phong trại cho có 30 triệu., lại có thể đánh bại 50 triệu quân của bộ lạc Long Vũ, ngoài Tôn Ngộ Không ra, nhất đinh bọn họ sẽ có một chuyên gia hướng dẫn, chúng ta có thể giúp bọn họ thoát khỏi sự nguy hiểm, sau đó chúng ta có thể liên thủ với bọn họ đánh lại bộ lạc Long Vũ, đây chính là ý tưởng tuyệt nhất"!

Thủ lĩnh gật đầu: “Những lời quân sư nói hợp lý, theo ý kiến của quân sư, ngươi thấy nên cử ai đi và cử bao nhiêu quân là đủ?”

Quân sư nghiêm túc nói: "Thủ lĩnh người nên đích thân dần theo một tỷ quân đến đó. Sẽ cho bọn họ thấy chúng ta có thành ý hơn. Khi đến thời điểm, chúng ta sẽ cùng bọn họ uống máu ăn thề, cùng nhau làm thịt bộ lạc Long Vũ, hoặc ít nhất có thể làm cho bộ lạc Long Vũ thương vong vô số kể từ nay không bao giờ dám động đến chúng ta nữa.”

Sau một số cuộc tranh luận.

Thủ lĩnh đưa ra lời tuyên bố: "Theo ý của quân sư, ta sẽ tự mình dẫn quân, còn bộ tộc Thiên Thánh tạm thời sẽ do thiếu chủ giám sát."

"Vâng! Thủ lĩnh."

Không bao nữa.

Thủ lĩnh của bộ tộc Thiên Thánh dẫn đầu một tỷ quân, đi về hướng Hắc Phong trại.

...

Ngày hôm sau.

Tại Hắc Phong trại.

“Báo cáo!”

Một tên cướp chạy vào báo cáo: “Thủ lĩnh, không hay rồi, 500 triệu đại quân của bộ tộc Long Vũ đã đến gần Hắc Phong trại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK