“Tiệt Giáo này thực sự quá độc ác, còn muốn đánh một trận Phong Thần nữa, làm như thể chẳng phải sẽ lại đẩy thiên hạ vào cảnh hỗn loạn sao?”
“Từ khi Thông Thiên Giáo Chủ ra mặt cứu Diệp Thiên, ông đã tuyên bố rằng nếu đệ tử của Ngọc Hư Môn nhúng tay vào việc đối phó với Diệp Thiên, thì ông cũng sẽ không ngần ngại có một trận chiến Phong Thần khác. Mà Diệp Thiên đã bị Phật Tổ Như Lai dùng tay đánh một chưởng sau đó biến mất, không phải do đệ tử của Ngọc Hư Môn đánh, thể mà thầy trò bọn họ lại bí mật phát động chiến tranh. Đúng là một con sâu làm rầu nồi canh, sợ rằng thiên hạ sẽ lại loạn một lần nữa rồi!”
“Tôi thấy là, bọn họ đang lợi dụng lúc Diệp Thiên đang mất tích, còn con gái của Diệp Thiên thì còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nên bọn họ khống chế con gái của Diệp Thiên, lấy danh nghĩa của Diệp Thiên điều khiển chư hầu phát động chiến tranh với Thiên Đình, để báo thù thất bại trong cuộc chiến Phong Thần năm đó!”
“Tàn dư còn sót lại của Tiệt Giáo thực sự là tai họa. Tại sao Thiên Đình không dốc toàn lực đối phó với bọn họ mà lại để bọn họ chạy trốn? Nếu bọn họ có thể điều khiển quân đội ở Nam Chiêm Bộ Châu và phát động chiến tranh chống lại Thiên Đình, thì ngày đó chính là ngày thiên hạ rơi vào cảnh loạn lạc.”
“Chỉ hy vọng bọn họ thức tỉnh, biết quay đầu là bờ, chấp nhận lời chiêu an của Thiên Đình. Nếu ngày nào đó chiến tranh xảy ra, thì tôi sẽ tham gia vào đại quân của Thiên Đình, giúp Thiên Đình chống lại bọn họ!”
“...”
Tất cả những người xem thông báo đều tin nội dung thông báo, đều cho rằng Tiệt Giáo thực sự thông đồng với quân địch, mới bị Thiên Đình bao vây tiêu diệt, nên mới tạo nên thương vong nghiêm trọng như thế.
Nhưng không ai thương cảm cho những người trong Tiệt Giáo đã thiệt mạng, họ đều cho rằng bọn họ xứng đáng bị như vậy. Họ thậm chí còn mắng nhiếc Tiệt Giáo, ghét cay ghét đắng bọn họ, coi bọn họ như một cái gai trong mắt.”
“Ha ha ha!”
Khi biết rằng người trong thiên hạ đều sai khi đọc được thông báo đều chỉ trích Tiệt Giáo, thì Ngọc Đế và những người khác không ngừng cười nghiêng ngả.
“Thái Công, cách này của người thực sự vô cùng tuyệt diệu. Bằng cách này, dư luận đã tấn công Tiệt Giáo, và hoàn toàn đập tan kế hoạch của Thông Thiên Giáo Chủ và Trấn Nguyên Tử, bọn chúng nhất định sẽ thua trong trận này!”
Câu Trần Đại Đế cười nói.
“Đúng vậy, Thái Công thực sự xứng đáng với cái danh mưu sĩ đứng đầu thiên hạ!”
Chúng tiên không ngừng khen ngợi, nịnh hót Khương Tử Nha, khiến cho Khương Tử Nha vô cùng thoải mái.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ đợi phía đối diện phản ứng lại. Một khi bọn họ từ chối lời chiêu an của chúng ta, muốn đánh đến cùng với chúng ta, thì người trong thiên hạ cũng sẽ tập hợp lại và tấn công bọn họ. Đến lúc đó, một bên chỉ huy quân xuống phía nam, một bên chiêu binh mãi mã. Hơn nữa còn có thể chiêu mộ thêm binh lính huấn luyện xong thì có thể đưa đến chiến trường ngay lập tức, như thế có thể nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến này.” Khương Tử Nha nói.
Chúng tiên nghe xong đều tỏ vẻ nó rất hợp lý.
“Không biết thái độ của Trấn Nguyên Tử bây giờ là như thế nào.” Ngọc Đế nói.
Thái độ của Trấn Nguyên Tử vô cùng quan trọng. Một khi Trấn Nguyên Tử sốt ruột, có nghĩa là kế hoạch ban đầu của ông ta đã bị xáo trộn, ông ta sẽ xem Địa Thư, điều đó có nghĩa là mọi thứ sẽ lại đều nằm trong tầm kiểm soát của Trấn Nguyên Tử, như vậy kế hoạch của bọn họ cũng sẽ phải thay đổi.
Khương Tử Nha cũng biết ý nghĩa của việc này, và nói: “Ngọc Đế, hãy cử người đến Ngũ Trang Quán để xem động thái của Trấn Nguyên Tử như thế nào.”
Ngọc Đế ngay lập tức cử Thái Bạch Kim Tinh lên đường.
Khi Thái Bạch Kim Tinh đến Ngũ Trang Quán, ông ta nhìn thấy Trấn Nguyên Tử đang nằm trên một chiếc ghế tựa, đôi mắt hơi nhắm lại, vô cùng thoải mái.
Lục Áp đạo nhân, Chuẩn Đề đạo nhân, và Nữ Oa Nương Nương cũng đang đứng ở một bên theo dõi ông ta.
Thái Bạch Kim Tinh không biết Trấn Nguyên Tử có biết Thiên đình đã bắt đầu xuống tay với Tiệt Giáo hay không, vì vậy ông ta bước tới, ghé sát tai Nữ Oa Nương Nương nói: “Thiên đình đã bắt đầu ra tay với Tiệt Giáo rồi, muốn giết tất cả bọn họ bằng cuộc tấn công chớp nhoáng ngày hôm qua, nhưng họ đã nhận được tin báo, nên không ai trong số các đệ tử cốt cán bị giết và tất cả đều chạy đến Nam Chiêm Bộ Châu. Thiên Đình lo lắng rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Trấn Nguyên Tử, nên đã xáo trộn kế hoạch ban đầu, muốn nhảy ra khỏi tầm kiểm soát của Trấn Nguyên Tử, vì vậy tôi muốn biết liệu từ tối hôm qua đến giờ Trấn Nguyên Tử đã đọc Địa Thư hay chưa.”
Nữ Oa Nương Nương lắc đầu: “Ông ta đã nằm ở đây ba ngày rồi, mắt cung không mở, nên càng không thể coi Địa Thư được.”
Thái Bạch Kim Tinh cau mày.
Rất khó để đoán ra liệu kế hoạch của Trấn Nguyên Tử có bị đảo lộn hay không. Cũng không dễ để đánh giá liệu họ có vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Trấn Nguyên Tử hay không.
“Nữ Oa Nương Nương người hay thử lộ cho ông ta chút tin tức, xem ông ta phản ứng như thế nào.” Thái Bạch Kim Tinh nói.
Nữ Oa Nương Nương gật đầu, đi tới chỗ Trấn Nguyên Tử, nói: “Sư thúc, đệ tử của Tiệt Giáo đi theo địch, Thiên Đình biết được tin đã cho người đi một lưới bắt hết bọn họ.”
“Thật sao?”
Trấn Nguyên Tử không mở mắt, thản thiên hỏi.
“Đúng vậy, sư thúc, Thiên Đình chuẩn bị đưa quân xuống phía nam, đối phó với phản quân ở Nam Chiêm Bộ Châu.” Nữ Oa nói.
Trấn Nguyên Tử lại thản nhiên nói: “Đi thì đi thôi, có liên quan gì ta, tốt nhất cả ba người các ngươi cũng đi. Các ngươi đi rồi thì ta mới có được yên tĩnh, nếu không vì sợ có người ăn trộm quả nhân sâm, ta cũng sẽ không ngại gì mà vào nhà ngủ. Bây giờ chỉ có thể ở sau vườn sau canh không cho các ngươi trộm quả nhân sâm.”
Nghe vậy, Nữ Oa Nương Nương và Thái Bạch Kim Tinh nhìn nhau.
Thái Bạch Kim Tinh vui mừng khôn xiết và dường như hiểu ra điều gì đó, nên ông ta liền rời khỏi Ngũ Trang Quán.
Sau khi trở về, ông ta liền đem mọi chuyện nói cho mọi người biết.
“Tốt lắm!”
Khương Tử Nha nói: “Nói như thế, Trấn Nguyên Tử hy vọng rằng chúng ta sẽ tấn công Nam Chiêm Bộ Châu, mà chuyện ông ta cấp bách hy vọng chúng ta sẽ làm, chúng ta sẽ không làm, để phá vỡ kế hoạch của ông ta và Địa Thư. Bằng cách này, thế chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta.”
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi tấn công chớp nhoáng, sẽ tấn công Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng lúc này hắn ta sẽ không đánh, để dư luận oanh tạc Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu đến lúc đó người ở Nam Chiêm Bộ Châu vẫn không đồng ý chiêu an mà tiếp tục chống lại Thiên đình, lúc đó mới đưa quân về phía nam tấn công Nam Chiêm Bộ Châu thì khả năng thắng sẽ hơn chín phần.
Vì vậy, hắn ta cảm thấy rằng mình đã nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Trấn Nguyên Tử.
Nam Chiêm Bộ Châu, trụ sở chính của liên minh tổng bộ.
“Báo cáo!”
Đóa Đóa đang giám sát việc luyện tập của Diệp Chiến, thì có một bộ hạ vào báo cáo: “Trưởng công chúa, Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh Thánh Mẫu, Triệu Công Minh và nhiều đệ tử cốt cán khác của Tiệt Giáo, đang cưỡi ngựa đến đây!”
Đóa Đóa vừa nghe thì hai mắt đột nhiên sáng lên, hỏi: “Bọn họ đâu?”
“Đang đợi trong Minh Chủ Đại Điên chờ gặp trưởng công chúa và minh chủ.”
“Thật tốt quá!”
Đóa Đóa rất vô cùng vui mừng, liền nói: “Diệp Chiến, kết thúc buổi tập trước, cùng đến gặp Kim Linh Thánh Mẫu và mọi người.”
Diệp Chiến ngừng luyện tập chạy tới: “Chị, có phải là thái công sư phụ - Kim Linh Thánh Mẫu không?”
“Ùm.”
Đóa Đóa lại gật đầu lia lịa.
Diệp Chiến còn nhớ rất rõ khi ở trên đàn tràng, ông của cậu ta bị giết, cũng nhờ có Thái công sư phụ đến trút giận cho ông, vì vậy cậu ta rất có cảm tình với Kim Linh Thánh Mẫu.
Vì thể cậu ta vô cùng vui vẻ cùng Đóa Đóa đi đến Minh Chủ Đại Điện.
“Minh chủ đến rồi!”
Âm thành trong đại điện truyền ra.
Các đệ tử cốt cán của Kim Linh Thánh Mẫu và những đệ tử khác đều quay đầu lại, nhìn thấy Đóa Đóa và Diệp Chiến đi vào, các vị tiên chắp tay hành lễ: “Bái kiến minh chủ và trưởng công chúa.”
Là con trai và con gái của Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế nên bọn họ được chúng tiên cúi đầu hành lễ.
“Không được, không được!”
Diệp Chiến được hành lễ vừa vui nhưng cũng vừa lo, nhanh chóng nói: “Các vị đều là trưởng lão của tôi, nhưng đừng như vậy, tôi không nhận nổi.”
Mọi người bật cười ha hả, Tôn Ngộ Không nói: “Ngọc Đế lão nhân tuy rằng còn là hậu bối, nhưng được nhiều trưởng lão tôn sùng, có thể nhận được, ngươi cũng nhận được.”
Diệp Chiến gãi gãi đầu: “Tôi không phải Ngọc Đế, tôi chỉ là một minh chủ nhỏ, đây đều là thái công, là bậc cha chú, sư phụ của tôi , nên tôi không nhận hành lễ của mọi người được, phải để ta hành lễ với mọi người mới đúng.”
Dứt lời, Diệp Chiến đã cúi xuống hành lễ: “Vãn bối Diệp Chiến, bái kiến các vị sư thúc, sư tổ.”
“Không được, không được!”
Lần này đến lượt Kim Linh Thánh Mẫu và những người khác sốt ruột, vội vàng đỡ Diệp Chiến dậy, Triệu Công Minh nói: “Diệp minh chủ, chúng ta tới đây lần này chính là giúp người xưng đế, giương cao ngọn cờ phản Thiên, bắt đầu một trận Phong Thần Chiến khác!”
“Cái gì!”
Diệp Chiến và Đóa Đóa đều bị sốc.
“Mọi người muốn tôi xưng đế?” Diệp Chiến không thể tin vào tai mình.
“Đúng vậy.” Kim Linh Thánh Mẫu nói: “Thiên đình ngang nhiên phát động cuộc tấn công chớp nhoáng, muốn tiêu diệt Tiệt Giáo bọn ta. Bây giờ bọn họ đã mất đi lòng dân. Lúc này xưng đế, giương cao ngọn cờ phản Thiên nhất định sẽ thu hút một lượng lớn những nhân sĩ trong dân gian muốn phản Thiên gia nhập, do đó nhân cơ hội này để tăng cường thực lực, đối đầu với thiên đình!”
Ngay khi giọng nói của cô ấy rơi xuống, một giọng nói đột ngột vang lên.
“Đúng là làm việc ngu xuẩn, không thể xưng đế lúc này. Một khi xưng đế, chẳng những không thu hút nhân sĩ trong dân gian, mà còn bị họ tấn công, như thế toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu sẽ bị thu nhỏ lại thành một căn cứ của phản tặc, chuyện bị nghiền nát cũng là chuyện sớm muộn!”
Lời vừa nói ra, mọi người vừa nhìn liền thấy một đạo nhân với một bộ râu dê hiên ngang xông vào.