Chỉ thấy con quái vật khổng lồ kia, thân thể cực lớn đến mức vừa nhìn thôi đã thấy ghê người, trong hoàn cảnh này người ta không khỏi nhìn thôi đã thấy sợ.
Chỉ ở chỗ vây cá phập phồng hai bên của nó, chiều dài đã vượt qua năm nghìn mét, vây cá ở hai bên, tựa như cánh của đại bàng, mở ra độ rộng dài hơn bảy tám kilomet.
Giờ này khắc này, nó ngửa mặt lên trời giương cái mồm to như bồn máu, sau khi cắn nuốt Lâm Cảnh Hiên, thân thể của nó, đã lấy tốc độ mỗi giây vài trăm thước trồi lên mặt nước.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong tròng mắt trừng lớn của họ, tất cả toàn là những cảm giác phức tạp như vừa kinh ngạc vừa cảm thấy nổi da gà, sợ hãi, đủ các thể loại sợ hãi.
Sau mười mấy giây!
Cái cơ thể to vật vã của con quái vật này, đã hoàn toàn trồi lên mặt nước, toàn bộ cánh đã đạt chiều dài lên tới mười một mười hai kilomet.
"Ôi mẹ ơi! Cái kích cỡ của con cá Côn này, đã đạt tới kích cỡ của loài cá Côn cực phẩm đấy!"
"Khủng bố! Quá khủng bố! Cá Côn chính là vua của vạn loài, cá Côn cực phẩm, còn khủng bố hơn cả yêu thú tuyệt phẩm đó!"
"Nghe nói một bữa của cá Côn có thể sẽ phải cắn nuốt mấy trăm nghìn người thì mới no, nó nó nó... có thể chạy tới cắn nuốt chúng ta hay không?"
"......"
Sau khi cá Côn hoàn toàn trồi lên mặt, mấy trăm vạn tu sĩ chung quanh khu vực chiến đấu, tất cả đều vì nó mà sợ hãi, ai cũng thấp thỏm lo âu.
Ngay cả những giám khảo ngồi trên ghế giám khảo, tất cả mọi người ai cũng đều thay đổi sắc mặt.
Chỉ có Diệp Thiên, còn có thể vẫn giữ được bình tĩnh hơn chút.
Nhưng mày cũng hơi hơi nhíu lại.
"Ba ba ba ba, con cá voi lớn quá nhỉ!"
Đoá Đoá giơ tay chỉ về phía nó, vẻ mặt nhỏ nhắn vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt kêu thét chói tai.
Con bé nhỏ chưa từng nhìn thấy Côn, nhưng khi bé ở Trái Đất, đã từng xem chương trình "Thế giới động vật". Bé đã từng thấy, mà cá voi và Côn có chút giống nhau, chỉ là hình thể của nó còn lớn hơn cá voi gấp ngàn lần vạn lần, cho nên bé cho rằng đây là một con cá voi siêu lớn.
"Đây không phải cá voi, đây là Côn." Diệp Thiên cười nói.
"Côn?"
Đoá Đoá gãi cái đầu nhỏ, vẻ mặt mờ mịt.
Đột nhiên!
Con bé dường như nhớ tới gì đó, hỏi: "Ba ba, lúc trước khi cụ cố dạy Đoá Đoá đọc sách, đã dạy cho con một đoạn văn, mở đầu là Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn, Côn to lớn, không biết nó dài mấy ngàn dặm. Cái con Côn này, có phải chính là Côn trong đoạn văn không?"
"Đúng vậy, chính là con Côn này." Diệp Thiên gật gật đầu.
"Nhưng mà nó cũng không dài mấy ngàn dặm mà?" Đoá Đoá khó hiểu hỏi.
Diệp Thiên cười dạy thêm tri thức cho Đoá Đoá: "Côn cũng phân phẩm cấp, phẩm cấp càng cao, thân hình càng lớn. Bắc Minh trong câu Bắc Minh có cá, chính là biển phía Bắc chân chính trong Tiên giới, Côn ở nơi đó cấp bậc cao, cao nhất là tôn phẩm, thân hình rất lớn đến mức trải dài không biết mấy ngàn dặm."
"Mà con Côn này, chính là Côn loại cực phẩm, cho nên chỉ có mười mấy dặm, không đạt được độ dài dài đến không biết mấy ngàn dặm."
Diệp Thiên đã từng ở trong Tử Vi Tinh, tinh cầu lớn nhất trong giới ngân hà, nơi trung tâm của vũ trụ. Biển phương Bắc được gọi là Bắc Minh, anh đã được sinh chính là sinh ra với trong một làng chài ở Bắc Minh, bởi vì sinh vào giờ Thìn, ba anh đã đặt tên cho anh là Thần. Cũng nhân là họ Diệp, lại được gọi là Diệp Thiên, cũng được gọi là Diệp Bắc Minh.
Nhưng mà anh cũng không biết, câu văn ở Trái Đất nói là Bắc Minh có cá, có phải là đang nói về nơi Bắc Minh kia ở Tử Vi Tinh không. Nếu mà thật đúng là vậy, vậy thì có nghĩa là nơi ở của tác giả, có khả năng đến từ Tử Vi Tinh.
"Dạ, Đoá Đoá hiểu rồi."
Nhóc con gật gật đầu, lúc này mới nhớ tới Lâm Cảnh Hiên, vội vàng cả kinh, hoảng hốt nói: "Ba ba, vậy thì anh Cảnh Hiên bị Côn ăn, có thể bị nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
"Tạm thời là không. Khi Côn ăn người thì không nhai nuốt, chỉ có nuốt trong bụng, cần có thời gian đề tiêu hóa. Anh trai Cảnh Hiên của con, bây giờ còn đang du lịch trong bụng Côn đấy. Ít ra còn sống tốt hơn ở bên ngoài, ít nhất cũng không bị đánh nữa." Diệp Thiên cười nói.
Anh không hề lo lắng Lâm Cảnh Hiên sẽ có việc gì, bởi vì tiêu hoá thì không nhanh như vậy, phải đợi Côn ăn no thì mới bắt đầu tiêu hóa, mà con Côn này hiển nhiên còn chưa có ăn no, cho nên anh có rất nhiều thời gian để cứu Lâm Cảnh Hiên.
"Vậy là tốt rồi."
Đoá Đoá gật gật đầu.
Bởi vì có ba ba ở đây, bé cũng không cần phải lo lắng anh Cảnh Hiên của bé sẽ có việc gì.
"Anh biết cũng nhiều đầy."
Dương Tử Hi bên cạnh không nhịn được nhìn về phía Diệp Thiên, sau đó nghiêm túc nói: "Lâm Cảnh Hiên bây giờ đúng là không có việc gì. Nhưng anh phải biết rõ, Côn loại cực phẩm rất là hung hãn. Những người ở đây không ai có thể cứu anh ta, Linh Bảo Tông tuy có người có thể cứu, nhưng nếu không kịp cứu viện, sau khi Côn quay trở lại nước, muốn lại cứu Lâm Cảnh Hiên nữa thì khó như lên trời."
"Nguyên do chính là Côn hung hãn, phải cho nó ăn no mới có cơ hội cứu. Bây giờ nó đang bị đói, qua đi cứu rất nguy hiểm, cho nên không cần vội vàng." Diệp Thiên ung dung thản nhiên nói.
Giống như vào lúc con sói con hổ đang đói, ngay cả voi chúng nó cũng dám nhào lên ăn thịt. Côn cũng như vậy, vào lúc đói còn hung hãn hơn nhiều so với lúc no. Nếu mà đến đó vào bây giờ, anh cũng không chắc chắn lắm có thể cứu được Lâm Cảnh Hiên.
Dương Tử Hi đang định nói gì gì.
"Rống!"
Đột nhiên một tiếng hét rống lên điên cuồng vang lên.
Rõ ràng là Côn, nó đang đổi hướng, quay phần đầu chỗ mặt về phía nơi chiến đấu, nó vừa đi tới, vừa mở to cái mồm to như bồn máu.
"A!!!"
Tức khắc rất nhiều tu sĩ đang vây xem, cứ như là hạt vụn sắt bị nam châm hấp thụ vậy, cứ bay từng đám về phía trong miệng Côn.
Lực hút khủng bố như vậy, khiến cho nhóm thiên kiêu như Dương Tử Hi đứng cũng đứng không vững. Nhưng mà tu vi của bọn họ cao, còn chưa đến mức bị cuốn vào vòng xoáy bị hút, nhưng cũng phải dùng thần binh cắm đất mới có thể đứng vững.
Bởi vì tu sĩ quan chiến tại đây có mấy trăm vạn, một cái há miệng này của Côn, rất nhanh đã cắn nuốt mười mấy vạn tu sĩ, lúc này mới thỏa mãn nhắm cái miệng rộng lại.
"Cứu người! Mau cứu người!"
Vị chấp sự họ Triệu kia của Linh Bảo Tông Tông, cũng biết Côn phải ăn no mới dễ đối phó. Cho nên ở trong khoảnh khắc Côn ngậm miệng lại, ông ta đã hô lên.
"Côn loại cực phẩm thế này ông bảo chúng tôi đi cứu như thế nào? Qua đó chịu chết à?"
Có giám khảo bất mãn nói.
"Phải đấy, Côn loại tinh phẩm thì cần phải có tu sĩ ở cảnh giới đỉnh Nguyên Anh mới có khả năng giết được, mười mấy người chúng ta cùng hợp tác, cũng không đủ để Côn nuốt một miếng." Lại một vị giám khảo không vui nói.
"Nhưng mà chắc chắn không thể trơ mắt nhìn nhiều người như vậy bị Côn cắn nuốt mà không cứu chứ?" Chấp sự họ Triệu vội la lên.
"Đừng có mà giả vờ khóc thuê. Nếu Thần Tử của phái ông không bị Côn cắn nuốt, ông làm gì mà nói lời này, tôi đoán là ông chỉ ước gì Côn nhanh lên lẻn vào trong nước ý." Chấp sự phái Vô Cực cười lạnh nói.
Chấp sự Triệu: "......"
"Ha ha ha!!!"
Lúc này, bọn thiên kiêu Mạc Thiên Trần và Tô Tử Mặc, thấy Côn dịch cái thân mình cao lớn của nó chuẩn bị trở lại sông, tất cả đều thoải mái cười phá lên.
"Cho mày lấy vị trí đừng đầu thì có làm sao cơ chứ, còn chẳng phải trở thành miếng mồi ngon trong miệng Côn à?"
"Khốn khổ thật đó. Mới vừa lấy được vị trí đệ nhất, còn chưa kịp chúc mừng và đi khoe khoang, đã bị Côn bóp chết hết, Lâm Cảnh Hiên đúng là khốn khổ thật!"
"Tao đoán là tại cái thằng này cứ chém gió phần phật, khiến Côn cũng không nghe nỗi nữa, cho nên mới không kiềm chế được trồi lên mặt nước nuốt cái thằng này đi, để xem sau khi nó hoá thành phân rồi thì còn chém gió như thế nào nữa!"
"Ha ha ha!!!"
Nhóm thiên kiêu lại vui vẻ đến mức cười loạn lên.
Mà lúc này, Diệp Thiên vẫn luôn thờ ơ, thấy cá Côn chuẩn bị quay trở về sông, rốt cuộc đã có hành động.
Chỉ thấy anh thả Đoá Đoá xuống, nói với Dương Tử Hi: "Giúp tôi chăm sóc con gái của tôi một chút, một lát nữa là tôi quay về ngay."
"Đi đâu?" Dương Tử Hi hỏi.
"Cứu đứa học trò của tôi chứ còn gì nữa." Diệp Thiên nói.
Dương Tử Hi: "......"
"Đoá Đoá, không được chạy loạn đâu đấy, ba ba đi một chút sẽ về." Diệp Thiên sờ sờ cái đầu nhỏ của Đoá Đoá.
"Vâng, ba ba, con sẽ ở cùng chỗ này với chị gái áo tím, chỗ nào cũng không đi." Đoá Đoá gật đầu nói.
"Ngoan lắm."
Diệp Thiên cười cười, đứng dậy, đang chuẩn bị đi cứu Lâm Cảnh Thiên.
Đúng lúc này, một đám thiên kiêu do Tô Tử Mặc cầm đầu, đứng đồng loạt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.
"Thằng nhãi này, ba nhịn mày lâu lắm rồi đấy. Bây giờ Lâm Cảnh Thiên táng thân trong bụng Côn, tao xem còn có ai chống lưng cho mày. Tao cũng không tin, Lâm Cảnh Thiên thật đúng là do một tên người của Long tộc như mày dạy ra!" Mạc Thiên Trần dẫn đầu chỉ vào Diệp Thiên hung tợn nói.
"Nếu mà tôi không đoán sai, tên này chắc chắn là đã được đến một cái truyền thừa gì đó. Chính gã không thể tu luyện, truyền thụ cho Lâm Cảnh Thiên, cho nên Lâm Cảnh Thiên mới trở nên lợi hại như vậy. Bằng không thì làm sao mà trên người gã chả có khí chất của tu sĩ gì cả?" Thần Tử của Thần Đạo Tông Tây Môn Trạch suy đoán nói.
"Đúng vậy! Nếu mà tên này rất lợi hại thì khi Lâm Cảnh Hiên bị chúng ta đánh hội đồng, làm sao mà một cái người làm sư phụ như hắn lại cũng không ra tay giúp Lâm Cảnh Hiên?" Thần Tử Lạc Nhật Tông Sở Vũ Thần cười lạnh nói.
Rồi sau đó, anh ta lại phẫn hận chỉ vào Diệp Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều tại mày, cái đồ người Long Tộc đáng chết này, làm hại bọn tao bị Lâm Cảnh Hiên dẫm đạp đến mất hết mặt mũi. Bây giờ mày chết chắc rồi!"
"Tôi khuyên các người tốt hơn hết vẫn là tránh ra. Đừng có mà đi trêu chọc anh ta!" Dương Tử Hi đột nhiên buột miệng thốt ra. Cô có một loại dự cảm, cái tên sư phụ này của Lâm Cảnh Hiên, chắc chắn không phải người trong Long tộc mà cô tưởng tượng.
Anh ta quá bình tĩnh.
Hơn nữa lại còn hiểu được nhiều thứ.
Mấu chốt nhất chính là, mọi người ai cũng không dám đi cứu Lâm Cảnh Hiên, anh ta lại dám đi.
Trong vô thức, cô lại suy nghĩ về mối tương quan giữa anh ta và cao đồ(học trò giỏi) của Bắc Hàn Thượng Tiên Diệp Thiên.
Nếu người này thật đúng là cái tên Diệp Thiên kia, đừng nói các thiên kiêu kia, cho dù có thêm tất cả các giám khảo, cũng không phải đối thủ của anh ta.
"Như thế nào, chẳng nhẽ cô thích gã đó, không cho bọn tôi làm gì gã à?" Mặt của Mạc Thiên Trần tối sầm lại nhìn về phía Dương Tử Hi. Tức khắc ai cũng nhận ra mùi vị cay cú trong câu nói đó.
Dương Tử Hi cả giận nói: "Đừng có mà dùng cái lòng dạ hẹp hòi của anh mà đi đoán mò tôi. Như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng thêm khinh thường anh!"
"Tôi lòng dạ hẹp hòi?"
Mạc Thiên Trần cười lạnh, rồi sau đó quát: "Nếu mà cô không thích gã, vì sao mà gã ta ôm cô, ôm cô vào trong lòng ngực, còn vuốt vai cô, cô cũng không tức giận với gã. Trái lại tôi chỉ chạm vào tay cô một chút, cô cũng tức giận với tôi. Thế này còn chưa đủ cho thấy cô thích gã à?"
"Anh thật đúng là không thể nói lý!"
Dương Tử Hi bị chọc tức đến mức bộ ngực suýt nữa nổ tung.
"Ha ha!!!"
Điều này khiến cho cả đám thiên kiêu cười to một trần.
Lúc này, Diệp Thiên thấy cá Côn đã hoàn toàn chuyển hướng cơ thể to lớn, không khỏi lạnh lùng phun ra hai chữ:
"Cút ngay!"
"Làm sao vậy, không có Lâm Cảnh Hiên, mày còn dám tức giận với bọn tao?" Tô Tử Mặc cười lạnh, rồi sau đó quát: "Là mày làm hại tao mất hết mặt mũi. Hôm nay tao chắc chắn phải lấy máu của mày, để rửa sạch nỗi sỉ nhục mà Lâm Cảnh Hiên gây ra cho tao!"
"Đúng vậy! Hôm nay mày chắc chắn phải chết!"
Cả đám thiên kiêu đồng loạt gân cổ lên ồn ào.
"Xem ra không thể nghi ngờ gì nữa, hôm nay cái tên sư phụ này của Lâm Cảnh Hiên chắc chắn phải chết!"
Tất cả những người vây xem đều suy nghĩ như vậy.
"Có phải cô vẫn luôn tò mò, tôi một người trong Long tộc, làm sao mà lại có thể dạy Lâm Cảnh Hiên trở nên lợi hại như vậy đúng không?"
Diệp Thiên đột nhiên nhìn về phía Dương Tử Hi bình thản hỏi.
"Đúng!"
Dương Tử Hi gật đầu lia lịa. "Đưa kiếm cho tôi."
Diệp Thiên vươn tay.
Dương Tử Hi sửng sốt một chút, đưa thanh kiếm cho Diệp Thiên.
"Chú ý vào."
Diệp Thiên đón lấy kiếm, nói: "Đạo của kiếm, biến đổi khôn lường. Nhưng chủ yếu quan trọng nhất là uy lực. Chỉ cần có đủ uy lực, cho dù có nhiều đối thủ hơn nữa, cũng có thể dùng vẻ ngoài hoa lệ để nghiền nát trong một chiêu!"
Dứt lời, anh vứt thanh kiếm mảnh trong tay lên.
Chỉ một thoáng, thanh kiếm mảnh rơi trên không huyễn hóa ra ngàn thanh kiếm mỏng, trôi nổi trên đỉnh đầu của gần một trăm thiên kiêu.
"Trời ơi! Anh thế mà lại học được chiêu Thiên Nữ Tán Hoa của tôi?"
Dương Tử Hi không dám tin tưởng che miệng lại.
"Nguy rồi! Đây không phải là một tên người Long tộc bình thường!"
Sắc mặt của Tô Tử Mặc thay đổi rõ rệt, kinh ngạc hét lên: "Mau ngăn cản gã!"
Lại không ngờ anh ta vừa mới dứt lời,điệp Thần khẽ quát một tiếng:
"Giết!"
Kiếm theo lời anh, như mưa rơi xuống, đâm xuống về phía bọn thiên kiêu.
Ầm ầm ầm bùm!!!
Mưa kiếm dừng ở trên đầu toán thiên kiêu. Chỉ trong một khoảnh khắc, pháp bảo phòng ngự mà các thiên kiêu đã mang theo trên người, toàn bộ đều đã bị đánh cho dập nát. Chúng nổ tung khiến bọn họ quần áo lam lũ, chật vật không thể nào chịu được.
Ngay sau đó.
Vút vút vút!
Gần trăm thiên kiêu tất cả đã bị kiếm xuyên qua đỉnh đầu, mũi kiếm theo phần đầu của bọn họ, xuyên thấu từ cằm của bọn họ cằm.
Tức khắc máu màu vàng kim tứa ra như mưa, chảy ào ào xuống từ cằm của bọn họ. Mùi máu tươi gay mũi tức khắc lan toả khắp không gian.
Chỉ một thoáng, toàn trường lặng ngắt như tờ!
Mọi người hóa thành pho tượng, hoảng sợ muốn chết nhìn một màn này, trong mắt tất cả toàn là những vẻ như khiếp sợ, chấn động, bị khủng bố tinh thần, kinh ngạc đến nổi da gà.
Đặc biệt là Dương Tử Hi, che miệng, mắt đẹp thiếu chút nữa đã trừng to như muốn rớt ra ngoài muốn.
Thế này cũng lợi hại quá đó!
Một chiêu nháy mắt hạ gục gần trăm thiên kiểu đấy!
Anh ta quả thực quá không phải người!
Trong lòng cô ầm ầm nổi lên sóng gió động trời.
Giờ khắc này, cô mới biết được, hành vi xem thường anh ta lúc trước của mình, quả đúng là hết sức buồn cười!
"Còn dám làm cản trước mặt tôi nữa không?" Diệp Thiên hững hờ hỏi.
Tất cả những thiên kiêu ở đây đều cúi đầu
Không còn ai dám nói một chữ.
Chỉ cảm thấy cái tên người Long tộc này quá khủng bố!
Khủng bố đến mức khủng khiếp như vậy!
Rồi sau đó, Diệp Thiên giơ tay, kiếm của Dương Tử Hi bị anh thu vào trên tay.
Giây tiếp theo!
Anh hóa thành một tia sáng, bay về phía con Côn khổng lồ sắp vào nước.