Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên trầm ngâm gật đầu.

Sau một trăm năm cận chiến, Tử Vi Tinh đã mất quá nhiều tinh nhuệ.

Và tu vi của một tu sĩ không thể tu luyện trong một hai năm.

Có thể nói tu vi là nguồn tài nguyên không thể tái tạo.

Nếu chết đi một người ở cảnh giới Hợp Đạo thì sẽ mất ít đi một người thuộc cảnh giới Hợp Đạo và sẽ mất rất nhiều năm thì mới có một người khác xuất hiện.

Nếu đảo ngược thời gian và không gian, nếu hắn còn chưa trở về Trái đất, chưa biết nhân tộc sẽ xâm chiếm thế giới Tinh Hà trung tâm của vũ trụ, hắn nhất định sẽ không quan tâm đến thương vong của đại quân, ít nhất hắn sẽ không quan tâm đến cái chết của quân địch.

Nhưng mà khi biết rằng đại quân nhân tộc sẽ xâm chiếm thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ. Tính theo thời gian, thái tử của nhân tộc đã dẫn đầu đại quân nhân tộc đến thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ.

Mặc dù nó sẽ mất nhiều năm nữa mới có để đến nơi.

Nhưng một khi nó đến thì đó là sự bắt đầu của cuộc chiến với nhân tộc.

Và nhân tộc mạnh mẽ đến mức nào, hắn đã từng đến Thiên Địa Tiên Nhân và trong lòng hắn cũng đã rõ ràng.

Tuy hỏa lực của nhân tộc không mạnh bằng thiên binh thiên tướng nhưng lại mạnh hơn rất nhiều so với hỏa lực của quân Bắc Minh Giáo. Vì vậy hắn cần phải giữ lại nhân lực và tài nguyên của thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ và huấn luyện những binh lính này trở thành thiên binh thiên tướng, cho dù tu vi có hạn và luyện không được uy lực như thiên binh thiên tướng nhưng mà ít nhất là tốt hơn đại quân con người.

Và hơn 300 nghìn tỷ quân của thất giáo này hẳn là tinh nhuệ của thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ, nếu những đại quân này bị hắn giết chết thì sẽ có rất ít quân lính để đối phó với nhân tộc. Nếu thật sự như vậy thì người chịu tổn thất chỉ có hắn, không phải là sáu tiên đế kia.

Vì vậy không cần chiến đấu mà còn có thể được thêm quân lính quả thực là một thủ đoạn nên được áp dụng vào lúc này!

“Như vậy...”

Diệp Thiên mở miệng nói: “Ta sợ rằng một, hai năm nữa sẽ không thu thập được một đại quân hơn 200 nghìn tỷ người, hơn nữa còn phải cần thời gian để huấn luyện lại.”

“Gần đây thì bổn tọa đã nghiên cứu một bộ binh pháp, nhất định sẽ tăng thêm hiệu quả chiến đấu của đại quân.”

“Vậy tiếp theo, bổn tọa sẽ truyền lại binh pháp này cho đại quân, trang bị cho 100 nghìn quân này binh pháp mới.”

“Sau đó tùy tiện tìm mấy trăm nghìn tỷ thường dân, mặc áo giáp của đại quân, ngụy trang phía sau đại quân, giả bộ giống đại quân năm sáu nghìn tỷ.”

“Cái này nhất định đánh vỡ dũng khí của đối phương, có thể chiến thắng mà không cần đánh.”

“Ồ!”

Đôi mắt của quân sư sáng lên: “Tôn Thượng đã nghiên cứu ra binh pháp mới rồi à?”

Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Đúng vậy, trang bị binh pháp mới nhất định có thể tăng lực chiến của đại quân lên gấp năm lần, thậm chí nhiều hơn!”

Nghe vậy, quân sư và thuộc hạ của Diệp Thiên đều cảm thấy phấn chấn.

Kết quả là, Diệp Thiên bắt đầu truyền dạy binh pháp cho đại quân.

Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Chu Kình Thiên, Vương Huyền Khôi… được Diệp Thiên cử đi bắt lính.

Chỉ cần đại quân 100 nghìn tỷ này được trang bị binh pháp mới thì sẽ đủ sức khai chiến với đại quân 300 nghìn tỷ của đối phương.

Sau đó, đằng sau đại quân 100 nghìn tỷ thì lại có thêm 500 đến 600 nghìn tỷ “diễn viên”, như vậy thì có thể làm quân địch sợ vỡ mật, chủ động đầu hàng.

Khi Diệp Thiên đang khí thế hừng hực huấn luyện cho đại quân thì Tần Chí Thành gọi Bảo Bảo và Lạc Lạc đến phòng ngủ của mình, nghiêm túc nói: “Bảo Bảo, Lạc Lạc các cháu thấy ba các cháu như thế nào? Các cháu có muốn chỉ huy trận chiến và dẫn dắt đại quân như ba mình không?”

Bảo Bảo lắc đầu: “Cháu không thích giết chóc, cháu chỉ muốn hầu hạ ở bên cạnh ba mẹ và làm một đứa con ngoan.”

“Ông ơi, cháu cũng nghĩ vậy đó.” Lạc Lạc phụ họa nói.

Tần Chí Thành trợn mắt suýt nữa ngất đi.

“Bảo Bảo, Lạc Lạc, một người đàn ông nên có tham vọng làm chủ thiên hạ chứ không phải chỉ biết ba mẫu đất nhà mình không. Nếu như vậy thì sẽ không có tiền đồ đó, các cháu có biết không hả?”

“Ba của các cháu đã cho Tư Thần làm thiếu soái, giao cho thằng bé 10 vạn tỷ quân, các cháu không ngưỡng mộ Tư Thần, không muốn làm thiếu soái sao?”

Bảo Bảo nói: “Ngưỡng mộ, cháu cũng muốn làm, nhưng mà lại không biết dẫn binh đánh trận, lại càng sợ đẩy quân của ba vào hố lửa, nên thôi cứ quên đi.”

Lạc Lạc cũng nói: “Giúp ba việc hậu cần thì không sao, nhưng cháu không thể chỉ huy binh lính ra trận được.”

Ầm!

Tần Chí Thành tức giận hung hăng vỗ bàn.

“Hai người các cháu thật sự là không có tiền đồ mà, các cháu không biết mình cứ như vậy thì sẽ để cho ông cố và cho mẹ các cháu rất xấu hổ sao?”

“Mẹ của hai cháu là người vợ mà ba hai cháu cưới hỏi đàng hoàng, là vợ cả, còn những người khác thì đều là vợ lẽ. Hai cháu là con trai cả và con trai thứ của ba hai cháu thì nên là người có tiền đồ nhất mới đúng.”

“Nhưng hai cháu cũng không có tiền đồ như Tư Thần, nếu mà để cho Tư Thần lập công trên chiến trường thì ba của hai cháu sẽ khen ngợi thằng bé hết lời, vậy thì đến lúc đó mẹ hai cháu sẽ để mặt mũi ở đâu?”

“Khi đó Tư Thần và mẹ của thằng bé sẽ vui mừng chết đi được, còn mẹ của hai cháu sẽ buồn bực lắm hai cháu có biết không?”

Bảo Bảo và Lạc Lạc tỏ vẻ mặt oan ức.

Bảo Bảo nói: “Ông cố, cháu cũng muốn cho mẹ cháu nở mày nở mặt, nhưng cháu thực sự không biết làm thế nào để dẫn binh đi đánh giặc. Nếu lỡ như cháu thua trận thì hại chết nhiều quân như vậy không nói, còn có thể làm cho mẹ cháu càng thềm mất mặt, thậm chí hại mẹ thất sủng, vì vậy... tốt hơn là không nên tham gia.”

Lạc Lạc gật đầu: “Cháu cũng sợ không đoạt được tiếng thơm cho mẹ mà trái lại còn làm mẹ xấu hổ nữa.”

Tần Chí Thành lấy ra hai bản binh pháp Tôn Tử rồi để ở trước mặt bọn họ.

“Hãy xem thật kỹ, sau đó suy nghĩ nhiều chiều một chút. Trong ba ngày, hãy học cái tinh túy của nó trước, sau đó đi gặp cấp dưới của ba các cháu để họ dạy các cháu cách chiến đấu, học hỏi thêm và cũng phải thật tự tin. Đừng suy nghĩ là mình không làm được, cùng không dám làm điều đó, hai cháy đã nghe chưa?”

“Bọn cháu biết rồi, ông cố.”

Bảo Bảo và Lạc Lạc bĩu môi, không muốn làm ông cố tức giận.

Tần Chí Thành cười: “Đúng vậy, ông cố rất thương hai cháu và cũng tin tưởng hai cháu nhất định sẽ không thể để cho ông cố thất vọng, càng không để cho mẹ của hai cháu mất mặt!”

“Trở về đi, nhất định phải đọc binh pháp Tôn Tử đến nằm lòng, biết không?”

“Bọn cháu biết rồi, ông cố.”

Bảo Bảo và Lạc Lạc mang theo áp lực rất lớn mà đi ra ngoài.

“Ôi!”

Tần Chí Thành thở dài.

“Thật tuyệt nếu Đóa Đóa là một người đàn ông thì tốt rồi, con bé này gan lớn hơn hai anh trai của mình và thông minh hơn hai anh trai của mình. Thật đáng tiếc con bé là con gái, bất đắc dĩ!”

Cùng lúc đó, Tần Liên Tâm cũng đến phòng của Thần Diệp Hy.

“Chị Liên Tâm, sao mấy ngày nay chị luôn lo lắng như vậy?”

Thần Diệp Hy nắm lấy tay Tần Liên Tâm, mỉm cười hỏi.

Tần Liên Tâm bất lực.

“Thần Diệp Hy, chị thực sự ghen tị với em không có con trai, vì vậy không cần quan tâm gì cả. Mà chị thì… than ôi, chị rất lo lắng.”

Thần Diệp Hy cười nói: “Chị Liên Tâm là vì Tư Thần được chồng phong làm thiếu soái nên chị cảm thấy chồng muốn trọng dụng Tư Thần, còn Bảo Bảo và Lạc Lạc thì bị gạt ra ngoài mà buồn phiền sao?”

Tần Liên Tâm gật đầu.

“Xét cho cùng thì Bảo Bảo và Lạc Lạc cũng là con trai cả và con trai thứ. Cái danh thiếu soái thì hẳn phải là của Bảo Bảo mới đúng, nhưng mà Tư Thần lại được phong thành thiếu soái, có lẽ là trong lòng Bảo Bảo và Lạc Lạc khá thất vọng.”

“Đương nhiên, nguyên nhân chính là vấn đề của bọn họ. Bọn họ không có sự dũng cảm và quyết đoán như Tư Thần và cũng chưa từng dẫn binh ra trận, Diệp Thiên không để ý đến bọn họ là chuyện bình thường.”

“Chỉ là chị lo lắng năng lực của Tư Thần quá mạnh, Bảo Bảo và Lạc Lạc sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Em nghĩ chị nên làm gì đây Diệp Hy?”

Thần Diệp Hy an ủi: “Em biết tâm tư của chị Liên Tâm, chị Liên Tâm cũng phải tin cách nhìn người của chồng mình. Anh ấy đã để Tư Thần dẫn binh đó là vì năng lực quân sự của Tư Thần có thể giúp anh ấy lãnh đạo đại quân và quét sạch mọi kẻ thù trong tương lai.”

“Bảo Bảo và Lạc Lạc không có năng lực quân sự, nhưng mà không có nghĩa là họ không có năng lực chính trị?”

“Giành chính quyền là nhất thời, thống trị thiên hạ mới là một đời người, hai bên này ai khinh ai trọng thì hẳn là chị Liên Tâm biết rõ trong lòng rồi đúng không?”

Khi Tần Liên Tâm nghe thấy vậy thì tinh thần cô lập tức nâng lên.

“Ý của Diệp Hy có phải là Bảo Bảo và Lạc Lạc không cần nhúng tay vào việc quân sự mà chỉ cần học cách cai quản thiên hạ thì khi chiến tranh kết thúc, chồng sẽ để bọn họ trổ tài, hỗ trợ cai quản thiên hạ?”

Thần Diệp Hy gật đầu: “Thất giáo bị tiêu diệt và chồng chúng ta sẽ cai quản thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ mà thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ có rất nhiều tinh cầu, dân số cũng rất đông, làm sao mà có thể dễ dàng quản lý một chòm sao lớn như vậy chứ? Vì lẽ đó phải có người giúp chồng mới được!”

“Hầu như không có người quan văn nào ở Bắc Minh Giáo cả, tất cả họ đều là võ tướng và những tài năng có thể giúp anh ấy cai quản thế giới đang thiếu nghiêm trọng. Bảo Bảo và Lạc Lạc nhân từ mà lấy nhân đức thống trị thiên hạ nhất định sẽ tốt hơn dùng sức mạnh.”

“Vì tất cả lý do trên thì chị Liên Tâm có thể yên tâm, Bảo Bảo và Lạc Lạc vẫn còn có cơ hội thể hiện tài năng. Đến lúc đó thì chị cũng không cần phải lo lắng về việc họ bận đến độ quên ăn quên ngủ.”

Nút thắt trái tim của Tần Liên Tâm lập tức được tháo gỡ.

Cô hiểu ý của Thần Diệp Hy.

Miễn là có thể xử lý tốt chính vụ, có thể làm rõ ràng, có thể quản lý tốt thì tiền đồ tương lai là vô hạn. Mà sau khi kết thúc cuộc chiến, Tư Thần sẽ không có cơ hội để thể hiện tài năng của mình. Miễn là Bảo Bảo và Lạc Lạc thể hiện tốt sau chiến tranh thì sẽ có hy vọng được lên ngôi thái tử.

“Chị biết phải làm sao rồi, Diệp Hy đừng nói chuyện này với chồng nhé.”

Tần Liên Tâm dặn dò.

Thần Diệp Hy cười gật đầu: “Em sẽ không nói cho ai biết.”

“Em gái của chị thật tốt!”

Tần Liên Tâm hôn Thần Diệp Hy và vui vẻ rời đi.

Đi đến phòng của Bảo Bảo.

Huân Nhi đang chăm con còn Bảo Bảo thì đang xem binh pháp của Tôn Tử. Tần Liên Tâm thấy vậy thì giật lấy binh pháp Tôn Tử của con mình.

“Mẹ, sao mẹ lại lại đến đây?”

Bảo Bảo sửng sốt, vì quá tập trung nên đã không thấy mẹ đi tới.

Tần Liên Tâm trừng mắt: “Ai bảo con xem binh pháp Tôn Tử? Con đừng xem cái này nữa, hãy nghĩ đi thỉnh giáo Huyền Cực Tiên Tôn xem sau khi chiến tranh kết thúc thì làm sao giúp ba con cai quản thiên hạ.”

“Mấy cái thứ chiến đấu thứ này thì cần phải luyện tập nhiều năm, con cho rằng có thể ra chiến trường bằng cách nhìn binh pháp Tôn Tử này sao?”

Dứt lời thì cô trực tiếp đốt cháy binh pháp Tôn Tử.

Bảo Bảo bĩu môi: “Là ông cố bảo con và Lạc Lạc học nó.”

Tần Liên Tâm trợn tròn mắt.

Sao ông nội lại nóng lòng như thế chứ!

Sau đó cô lại đến tìm Lạc Lạc và cũng đốt cuốn binh pháp Tôn Tử của Lạc Lạc, rồi cuối cùng là đến chỗ của Tần Chí Thành.

“Liên Tâm, tại sao cháu lại đến đây?”

Tần Chí Thành hỏi.

Tần Liên Tâm rất tức giận: “Ông nội, ông đừng tham gia vào chuyện này được không? Nếu để cho Diệp Thiên biết thì anh ấy nhất định sẽ khó chịu.”

Tần Chí Thành trừng mắt nhìn cô: “Ông không cố gắng để cho hai cháu tốt lên lỡ như Tư Thần trở thành thái tử thì sao? Đến lúc đó vì để ổn định địa vị thì sẽ giết đi Bảo Bảo và Lạc Lạc, cháu hối hận cũng không kịp đâu!”

Tần Liên Tâm che miệng ông lại.

“Ông tuyệt đối không được nói câu này nữa, nếu có người nghe được thì Diệp Thiên sẽ không bỏ qua cho ông đâu. Ông cũng đừng quan tâm đến chuyện của Bảo Bảo và Lạc Lạc nữa, cháu tự có sắp xếp rồi. Cháu sẽ cho bọn họ tìm hiểu thêm về chính vụ, thái tử là phải biết cai trị thế giới chứ không phải để tranh giành thế giới, ba bọn trẻ có thể chiến đấu giành thế giới này rồi, không cần Bảo Bảo và Lạc Lạc chiến đấu. Bọn trẻ chỉ cần biết cách cai trị là được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK