Hoặc là ăn hết hoặc là bỏ dưới đất sủa tiếng chó!
Những lời này cay nghiệt như sấm nổ bên tại mọi người trong nhà họ Diệp.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Diệp Thiên.
Hắn chỉ là một thành viên nhỏ trong nhà vậy mà dám nói những lời này với thím năm?
Quả là càn rỡi
Khi thím năm nghe thấy vậy, bà ta lập tức bối rồi.
Một trăm năm mươi cân, bỏ vỏ bên ngoài đi ít nhất cũng phải bảy lầm cần. Còn nặng hơn so với cân nặng của bà ta thì làm sao có thể ăn hết được? Gọi Diệp Linh đến ăn giúp cũng không thể ăn hết
Về phần bò dưới đất sủa tiếng chó lại càng không muốn nghĩ đến, sau này mặt mũi của bà ta còn biết để đâu được?
Những suy nghĩ này ông lão vớn trong đầu của thím năm, bà ta lập tức bày ra bộ dạng đau khổ nói: “Nhìn xem, mọi người nhìn xem. Cậu ta chỉ là một thành viên nhỏ mà dám bắt nạt người lớn trong nhà, còn gia giáo ở đầu nữa? Còn là người nữa hay không?
Ngay khi bà ta vừa nói xong thì các bác gái đều đứng ra nói "Diệp Thiên, cháu quá đáng rồi đó. Đó là thỉm năm của cháu, đỡ: một đêm sao có thể ăn hết nhiều óc chó như vậy, cháu muốn thím ấy chết sao?” “Làm người phải biết điểm dừng, đừng bắt nạt người ta quá đáng”. "Tốt nghiệp trường đại học vở vẫn đúng là không có tố chất tốt, trong mắt bọn họ không hề có chút tôn ti trật tự nào cả, bộ dạng này thì tương lai sao có thể sống tốt ở xã hội cho được?”
Đối mặt với sự khiển trách của mấy người bề trên trong gia đình, Diệp Thiên phản kích. "Đừng có ý vào bản thân là bề trên trong gia đình mà chèn ép tôi. Tôi sẽ không trúng kế đầu. Tôi chỉ biết một điều, ai giúp đỡ tôi thì tôi sẽ giúp lại người đó, còn ai dảm chà đạp tôi thì tôi liên chà đạp người đó hàng trăm lần. Tôi không hề nói gì cả nhưng hai mẹ con nhà thim năm lại liên tục nổi tôi nghèo, vậy thì tôi liên lấy óc chó ra để bịt miệng bọn họ". "Một trăm năm mươi cần mà không đủ thì tôi sẽ đưa một nghìn năm trăm cân, nếu một nghìn năm trăm cân mà vẫn không đủ thì tôi sẽ đưa mười lăm nghìn cân, thím có hai lựa chọn ăn hoặc là sủa tiếng chó, không được phép mặc cả
Vừa dứt lời bầu không khí trở nên yên tĩnh chết chóc dường như có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi xuống.
Hoặc là ăn hoặc là sủa tiếng chó! Không được phép mặc cả
Ngông cuồng! Quả ngông cuồng! Cả gia đình nhà họ Diệp đều phẫn nộ
Tất cả đám người nhà họ Diệp đều cho rằng lời nói của Diệp Thiên rất có khả năng chỉ là giả bộ, nhưng vấn đề là hắn thật sự đem một trăm năm mươi cần đến đây rồi, sự thật là thím năm không thể ăn hết, chuyện tát hạn cũng không thể tát được. “Anh ba, chị dâu, hai người nhìn đi. Con trai của hai người bắt nạt người ta như vậy ư?” Thím năm tức giận nói. Diệp Diệu Hà nghiến răng nghiên lợi nói: "Là thim tự minh chuốc lấy, không thể trách con trai được!"
Chuyện đã đến nước này, ông là cha đương nhiên phải đứng ra bảo vệ con trai mình. "Anh... Thím năm tức giận nghiến răng nghiến lợi, lập tức nhìn về phía Diệp Minh Xương cầu xin ông giúp đỡ: "Cha, xin cha hãy làm chủ cho con.
Nhưng không ngờ ông lão cũng hừ lạnh một tiếng và nói: “Tự mình chuốc lấy thì tự gánh hết hậu quả đi! Tất cả đều là do con tự mình làm ra, cha không thể giúp đỡ được".
Ông lão không phải là kẻ ngốc, từ lúc Diệp Thiên và thím năm đọ sức với nhau tinh đến thời điểm này cũng chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, kết quả là hắn vẫn có thể mang đến nhiều quả óc chó đồ chơi như vậy, lại còn được người khác thanh toán hộ. Từ những điểm này ông lão có thể nhận ra rằng phía sau Diệp Thiên nhất định có một thế lực rất lớn.
Vì vậy ông không muốn đứng ra giúp đỡ, hơn nữa bình thường đứa con dâu này đúng thật quả kiêu ngạo, khiến bà ta chịu đựng chút khổ cực cũng tốt.
Thím nằm nghe thấy ông lão nói như vậy liên gào khóc. Bà ta không muốn làm chó, càng không muốn chết. Cũng không có ai giúp đỡ bà ta, ngoài việc khóc ra thì bà ta không biết nên làm gì. “Tất cả là tại mày, tất cả tại mày!” Diệp Linh lập tức nổi điên, quay ra mắng chửi em gái Diệp Đường. Thím năm cũng phản ứng lại, bà ta liền quay sang vừa khóc vừa vỗ mông cô bé Diệp Đường.
Dương Thục Thanh không có con gái, nhìn thấy Diệp Đường bị đánh đến mức khóc òa lên, bà liền đau lòng ôm lấy Diệp Đường chạy đến bên cạnh Diệp Thiên tức giận nói: "Mấy người đủ rồi đó, sao lại đổ tội cho một đứa bé, thật sự vô lý”. "Diệp Đường đừng khóc nữa, để bác bảo anh Diệp Thiên bóc quả óc chó cho cháu ăn có được không?"
Nhưng không ngờ thím năm liền la lối om sòm: “Đó là con gái tôi, liên quan gì đến chị?”
Bà ta chỉ muốn chuyện này ầm ĩ lên, khiến cho ông lão tức giận lên tiếng. Có lẽ bà ta sẽ không cần phải sửa tiếng chó và cũng không cần phải ăn quả óc chó nữa. "Đủ rồi!”
Diệp Đường Vân tức giận hét lên, sau đó bước tới chậm rãi nói với Diệp Thiên: "Diệp Thiên, có thể cho chủ chút thể diện được không, đừng bắt thim năm của cháu ăn nhiều như vậy, ăn bốn năm cân là được rồi”. "Không được." Diệp Thiên không cho phép mặc cả, hắn cứng rắn nói: "Không ăn được thì học tiếng chó sủa đi. Dù là ai thì tôi cũng không cho thể diện”.
Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên. "Quá ngông cuồng! Nhà họ Diệp không thể chấp nhận một đứa ngông cuồng như mày!" "Lại có thể ngông cuồng như vậy, mày nghĩ mày là ai?” "Mua một chút óc chó liền cho rằng có bản lĩnh có phải không, thím năm không ăn cũng không sủa tiếng chó thì mày có thể làm gì?"
Đảm con cháu đồng loạt công kích Diệp Thiên.
Diệp Đường Vân cũng vô cùng khó chịu, quay sang nói với Diệp Minh Xương: "Cha, con trai của chủ ba thật quá quất, cha nhất định phải xử lý chuyện này!”
Ông lão nói: “Là do vợ của con làm sai. Nguyên nhân đều do bản thân làm ra, chuyện khó khăn đến đâu cũng là do mình tự làm ra, có ai bắt nó khinh thường gia đình Diệp Thiên không?" "Muốn cha làm chủ cũng được, vậy thì con hãy thừa nhận gia đình thắng ba là người có quyền thừa kế tài sản nhà họ Diệp di!" "Con..." Diệp Đường Vân không ngờ ông lão sẽ nói như vậy, ông ta lập tức cứng họng. Cả bác gái cả cũng rùng mình, vội thuyết phục: “Em dâu, hay là em cứ sủa một tiếng chó đi, cũng không phải chuyện gì to tát cả gì cả. Thua thì phải có nhận, sẽ không ai chê cười em đâu”. “Đúng vậy em dâu, bọn chị sẽ không cười em đâu". “Chắc chắn là không thể ăn hết rồi, sủa một tiếng là được rồi”.
Bác gái hai và thím bốn cũng nhanh chóng khuyên nhủ, bởi vì không muốn gia đình nhà chủ ba có được quyền thừa kế tài sản nhà họ Diệp. Dù sao thì ông lão cũng không sống được mấy năm nữa.
Thím năm tức giận, các người đều đứng ra nói chuyện mà không thấy nhột ư? Có giỏi thì các người học tiếng chó sủa đi? Bà ta có thể làm được gì khác sao? Diệp Minh Xương đã nói thẳng như vậy rồi, lại còn kéo theo cả chồng bà ta vào nữa, nếu bà ta không sủa tiếng chó thì chồng bà ta nhất định phải lên tiếng. Nếu ông ta không thừa nhận chuyện thừa kế nhà chủ ba vậy thì ông lão sẽ căm ghét ông ta, còn nếu ông ta thừa nhận vậy thì đảm ông anh và chị dâu sẽ căm ghét ông ta.
Để giải vây cho chồng cũng như ngăn chặn gia đình nhà chủ ba có được quyền thừa kế tài sản, trong lúc tuyệt vọng thím năm liền nằm vật ra đất. "Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
Tất cả mọi người đều bật cười, Diệp Đường Vân và Diệp Linh cũng cười đến mức bật khóc.
Ngay cả ông lão cũng tức giận đến mức phải bật cười. Thật sự vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được. “Đã được chưa?" Thím năm thù hãn nói.
Diệp Thiên cười nói: "Nếu thím năm cảm thấy bản thân của không giống lắm, vậy thì cũng có thể sủa thêm vài tiếng nữa”. “Cút!” Bà ta tức giận đứng lên quay đầu chạy đi mất.
Thật là xấu hối "Diệp Thiên! Chúng ta chưa xong chuyện đâu!" Diệp Linh nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Thiên, cô ta tức giận đến mức lồng ngực phập phồng không ngừng.
Lúc này Khổng Ngọc Sơn hỏi: "Cậu Diệp Thiên, còn quả óc chó thì sao?" “Đã mua rồi thì cứ giữ lại đi" Diệp Thiên nói: “Cho Diệp
Đường, Diệp Điềm và gạo nhỏ ăn để bổ não cũng được.” Diệp Minh Xương không khỏi cảm thấy hài lòng khi nghe thấy hàn nói như vậy, không nhịn được mà dùng ánh mắt khác để nhìn Diệp Thiên.
Cảm thấy Diệp Thiên là người rộng lượng thoải mái, có yêu có ghét rất rõ ràng. Còn những người khác nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, tất cả đều nhìn chăm chăm vào hắn.
Mua quả óc chó cho ba cô bé đúng là rất tốt, nhưng mua thứ đồ đắt như vậy mà không nghĩ ngợi gì ư? Mỗi một quả đều đã hàng chục triệu rồi, bọn họ đều cảm thấy có lẽ không phải hắn bỏ tiền ra cho nên mới không thấy xót
Ngay lập tức vợ bác cả liền nháy mắt với đứa con trai thứ hai của mình tên là Diệp Hạo. Diệp Hạo hiểu ý bà ta, cười nói với Diệp Thiên: "Em họ, đừng tức giận chuyện vừa rồi nữa, để anh mời em ra ngoài giải trí chút đi. Mời em uống loại rượu cao cấp nhất được không?"
Vợ bác hai và thím bổn cũng nháy mắt với con trai và con gai của bọn họ.
Ngay sau đó Diệp Toàn cũng đi tới: "Anh họ, đi ra ngoài chơi thôi”. "Đúng thể em họ. Cùng ra ngoài chơi thôi, mấy anh em chúng ta cùng nhau nói chuyện phiếm, bồi đắp tình cảm. "Anh họ cùng nhau ra ngoài chơi đi".
Một nhóm người vây quanh ép buộc Diệp Thiên rời đi. Lẽ nào Diệp Thiên lại không biết suy nghĩ trong đầu của bọn họ? Thôi thì cho đảm bác trai bác gái đó có cơ hội cướp giật óc chó vậy.
Đúng như dự đoán, Diệp Thiên vừa bước ra ngoài thì đảm bác trai bác gái và cô chú đều xúm lại giành giật óc chó Đùa gì chứ? Một quả óc chó đáng giá mấy chục triệu, bọn họ nhất định phải lấy. Ăn nhiều cũng lãng phí thôi, cùng làm thì mua một xe óc chó giá rẻ cho ba con nhóc kia ăn là được rồi. "Lúc nãy thì khinh thường Diệp Thiên, bây giờ lại cướp đoạt óc chó mà Diệp Thiền mua, đáng đời các người làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy”.
Ông lão vứt lại một câu, sau đó gọi vợ chồng Diệp Diệu Hà rời đi.
Lúc này tại nhà họ Vũ, một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô. “Ông nội" Một cô gái cao gần 1,7 mét, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết nở nụ cười bước vào phòng làm việc, ghé vào tại Vũ
Thiên Trường đang luyện thư pháp. “Thiên Linh đến rồi đó hả?” Vũ Thiên Trường mỉm cười sau đó đặt bút lông xuống. “Vâng, ông nội tìm cháu có chuyện gì?” Vũ Thiên Linh hỏi.
Vũ Thiên Trường thở dài nói: "Thiên Linh, cháu nên biết rằng nhà họ Vũ của chúng ta tuy rằng được liệt kê vào trong bốn gia tộc lớn nhưng nhà họ Phan vẫn luôn không cam lòng. Lại thêm chuyện hôn sự của cháu và Sở Hãng âm ĩ như vậy. Bây giờ nhà họ Phan liền chạy về phe nhà họ Sở, đây chính là dấu hiệu cho thấy nhà họ Phan muốn nhà họ Sở giúp họ lật đổ nhà họ Vũ của chúng ta.
Nghe thấy vậy Vũ Thiên Linh rơi vào trầm mặc.
Sau đó cô ấy áy náy nói: "Ông nội, tất cả đều tại Thiên Linh mà ra, nếu không để cháu đi tìm Sở Hằng thương lượng thử xem?" “Cậuu ta nhất quyết muốn cháu gả cho cậu ta, nếu không thì không có chuyện sẽ thương lượng gì hết, vậy cháu tính sao?" Vũ Thiên Trường nói. “Nếu thật sự không còn cách nào khác, vậy cháu cháu liền gả cho cậu ta là được rồi, cháu không thể làm hại nhà họ Vũ của chúng ta được” Vũ Thiên Linh không cam lòng nói.
Nhưng thế lực của nhà họ Sở đứng thứ ba trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, vượt xa nhà họ Vũ đang đứng ở vị trí thứ bốn. Còn thế lực của nhà họ Phan lại yếu hơn nhà họ Vũ một chút, nếu nhà họ Sở giúp đỡ nhà họ Phan lật đổ nhà họ Vũ của bọn họ, vậy thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vũ Thiên Trường đột nhiên bật cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Vũ Thiên Linh và nói: "Thực ra ông vẫn còn một cách khác khiến cháu không cần phải gả cho Sở Hằng. Không những bảo vệ được địa vị của nhà họ Vũ mà còn có thể giảm lên nhà họ Sở, chỉ là mấu chốt của cách đó lại nằm trên người cháu”. “Cách gì a?” Đôi lông mày xinh xắn của Vũ Thiên Linh khẽ nhíu lại: "Ông mau nói đi a
Vũ Thiên Trường cười ha ha, sau đó ghé sát tại Vũ Thiên Linh để nói cho cô ấy nghe. "Diệp Thiên?” Đầu lông mày của Vũ Thiên Linh nhíu lại càng chặt hơn.
Vũ Thiên Trường gật đầu nói: “Đây chính là con rồng trong biển người, ông nội đã gửi số điện thoại của cậu ta cho cháu rồi, nhà họ Vũ có thể bay lên cao được hay không, tất cả đều dựa vào cháu". "Vậy cháu thử xem sao". "He he!"
Trong câu lạc bộ Hoàng gia số một, Diệp Thiên đang được Diệp Hạo và một tá em anh họ của nhà họ Diệp dẫn vào trong sảnh Hoàng Hậu.
Một xe óc chó đó có giá trị lên hàng chục tỷ USD, bỏ ra một chút tiền để mời Diệp Thiên ăn chơi một chút, trò chuyện chăm sóc hàn một chút. Đến khi hắn trở về, cho dù phát hiện ra xe óc chó của mình bị cướp hết thì cũng không thể nói được gì. “Quản lý, mời chị Hoa của các người đến đây” Diệp Hạo hết
Chẳng mấy chốc một cô gái ăn mặc đẹp để trang điểm lộng to. lấy bước vào. “Là cậu chủ Diệp Hạo sao, đã lâu rồi không gặp" Người đẹp yếu điều thướt tha đi về phía Diệp Hạo.
Diệp Hạo hào phóng giới thiệu: "Chị Hoa, đây là em họ Diệp Thiên của tôi. Thất lạc nhiều năm mới nhận lại đó, hôm nay tôi đưa cậu ấy ra ngoài giải khuây một lát, chị mau gọi một tốp chị em qua đây cho tôi, thuận tiện mang thêm mười chai rượu vang tốt nhất đến đây. “Mười chai rượu vang tốt nhất, cậu chủ Diệp Hạo chắc chắn chứ?" Chị Hoa xác nhận lại. “Tôi chắc chắn, uống chút rượu thì có thể tiêu hết bao nhiêu tiền chứ? Chị Hoa mau đi lấy đi” Diệp Hạo nói, không thể mất mặt trước Diệp Thiên được. Anh ta nhớ rằng mười chai rượu vang đắt nhất của câu lạc bộ Hoàng gia có giá khoảng một tỷ sáu mà thôi, không là gì so với một xe quả óc chó, “Được a” chị Hoa dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Diệp Hạo, sau đó mỉm cười quay người rời đi.