Diệp Thiên nghe vậy, cười ha ha: "Đồ nhi, ngươi chẳng lẽ cho rằng, sư phụ chỉ có như vậy?"
Ác Nguyên cười cười: "Đệ tử đương nhiên biết thủ đoạn của sư phụ không chỉ có như vậy. Nhưng là đệ tử thủ đoạn, cũng không chỉ như thế, sau khi sư phụ qua đời, đệ tử sửa lại ma đạo, cũng ngộ ra được mấy môn công pháp. Nếu sư phụ nhất định muốn thử, vậy chúng ta thử một chút, xem đến cùng là sư phụ tuyệt chiêu của sư phụ lợi hại, hay là đệ tử tuyệt chiêu càng lợi hại!"
"Ai!"
Diệp Thiên thở dài.
"Đồ nhi, nếu ngươi vẫn tiếp tục chấp mê bất ngộ, như vậy vi sư chỉ có thể thật sự ra tay với ngươi."
Thực lực Diệp Thiên vẫn chưa nâng cao tới mức tối đa.
Nhưng là, hắn nhiều pháp bảo, lại thêm công pháp của hắn cũng nhiều, huống chi còn có đạo cốt gia thân, Ác Nguyên muốn giết hắn là không thể nào.
Đương nhiên, hắn cũng biết, mình chưa hẳn giết được Ác Nguyên.
Nhưng tự tin đánh bại Ác Nguyên vẫn phải có.
"Vậy thì tới đi!"
Ác Nguyên đột nhiên thi triển ma pháp.
"Vạn Ma Đồ Tiên Trận!"
Dứt lời từng sợi ma khí người hắn bắn ra, giống như từng tia quang mang, nhanh chóng vây Diệp Thiên và chính hắn ở bên trong mảnh không gian này.
Diệp Thiên cũng không có né tránh, để mặc cho Ác Nguyên vận dụng công pháp.
Làm sư phụ, nếu là ngay cả công pháp của đồ đệ đều sợ, vậy chẳng phải là quá kém cỏi rồi hay sao?
Rất nhanh, Diệp Thiên cùng Ác Nguyên bị nhốt vào bên trong một không gian xa lạ.
Bên trong không gian này, tối tăm mờ mịt, khắp nơi đều là tiếng quỷ khóc sói gào, khiến người nghe phải mà rùng mình.
"Ha ha!"
Tiếng cười của Ác Nguyên vang vọng bên trong vùng không gian này.
"Sư phụ, người ngoan ngoãn ở trong đó đi, đệ tử xin ra ngoài trước để giết tên Hỗn Nguyên kia. Chờ sau khi người phá trận ra, Hỗn Nguyên nhất định đã thân chết hồn tan! Xem ra sau khi sống lại sư phụ cũng không có thông minh như trước, không ngờ người còn trúng bẫy của đệ tử."
"Đệ tử đương nhiên biết sư phụ có đạo cốt trên người, lấy đệ tử thực lực, cùng lắm là đánh thắng được sư phụ, không để sư phụ đánh chết hay đả thương đệ tử mà thôi. Còn chuyện đánh chết đả thương sư phụ là không thể nào, đệ tử chỉ lừa sư phụ một chút, sư phụ liền nhẩy vào cái bẫy đệ tử."
"Lần này đệ tử xuất trận giết Hỗn Nguyên, xem sư phụ sẽ giúp Hỗn Nguyên bằng cách nào đây? Sư phụ cũng đừng nghĩ dùng nhất niệm để phá trận, chỉ cần trong mười cái chớp mắt sư phụ không phá được trận, đệ tử hoàn toàn có thể giết chết Hỗn Nguyên!"
"Ha ha ha! ! !"
Hắn cười vô cùng vui vẻ cũng cực kỳ cuồng vọng.
"Sư phụ cứ đợi ở trong đó đi, đệ tử đi đây!"
Nói xong, Ác Nguyên hóa thành một tia sáng biến mất không thấy bóng dáng.
Diệp Thiên không hề hoảng hốt, chỉ âm thầm lắc đầu.
Mấy giây về sau, Ác Nguyên trở về.
Hắn nhìn Diệp Thiên với vẻ vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Trận ngoài này là sư phụ bày?"
"Đúng."
Diệp Thiên gật đầu. Ác Nguyên mày nhăn lại.
"Sư phụ đặt trận pháp này từ bao giờ?"
Diệp Thiên chậm rãi trả lời: "Ngay lúc ngươi hô Vạn Ma Đồ Tiên Trận thời điểm, vi sư liền thả ra ngoài một sợi thần niệm, lúc ngươi ở ngoài trận ta liền đặt thêm một trận pháp nữa."
"Nếu không ngươi cho rằng vi sư sẽ ngốc nghếch vào trong trận của ngươi để ngươi có cơ hội giết Hỗn Nguyên?"
Ác Nguyên nghe vậy, khóe mắt co rúm lại.
Vốn cho mình thông minh, không nghĩ tới trước mặt lão già này, mình vẫn còn non lắm.
Đồng thời ông ta cũng nhận ra lần này không dễ dàng chút nào.
Nếu như có thể sử dụng Vạn Ma Đồ Tiên Trận đánh bại sư phụ còn tốt, nếu là dùng Vạn Ma Đồ Tiên Trận cũng đánh không bại sư phụ, ngược lại bị sư phụ đánh bại. Đến lúc đó bị pháp trận của sư phụ vây khốn không thể ra ngoài, vậy chẳng khác nào con chó bị nhốt chỉ có thể chờ người tới đánh.
"Xem ra sư phụ muốn bức đệ tử trở mặt với người. Đã như vậy, đệ tử xin đắc tội!"
Nói đến đây, Ác Nguyên thi triển quyết pháp, hét lớn một tiếng: "Khởi trận!"
Ông ta vừa dứt lời.
Bên trong trận pháp vốn đang yên tĩnh lập tức loé lên hàng vạn điểm sáng.
Sau đó, những điểm sáng này càng ngày càng phóng to.
Ngay sau đó, có tiếng dã thú phi nước đại vang vọng vào hai tai Diệp Thiên.
Rõ ràng mọi phương hướng xung quang đều có một đống dã thú đang phi nước đại lao đến tận công Diệp Thiên.
Những con dã thú này, đầu vô cùng to, trên cơ thể cuồn cuộn ma khí. Hắn chưa bao giờ thấy qua những yêu thú này nhưngkhông khó đoán ra, đây hẳn là những giống loài màÁc Nguyên tự mình sáng tạo ra.
Cảnh giới Phiêu Miểu có thể sáng tạo giống loài là chuyện rất bình thường.
Bởi chỉ cần trên cảnh giới Đại Đạo cảnh đã có thể sáng tạo giống loài rồi.
Giống như Nữ Oa có tu vi ở cảnh giới Đại Đạo nên có thể sáng tạo ra giống loài nhân loại, khiến cho trên trời dưới đất đều là nhân loại. Thậm chí nhân loại còn trở thành chúa tể của trời đất.
Cho nên, Ác Nguyên có tư cách sáng tạo ra giống loài mới.
Bình thường mà nói, người tu tiên không thích đem thời gian cùng tinh lực hao tốn vào việc vô vị như sáng giống loài tạo mới mà chỉ dành thời gian tu luyện là bởi vì mới tạo ra giống loài mới, cũng không thể mang đến cái gì tốt cho người tu tiên. Bình thường mà nói, người tu tiên đều là những người lười đi sáng tạo giống loài mới.
Nhưng Nữ Oa là ngoại lệ.
Đó là do sau khi Thần Ma đại chiến Thái Nhất lên tiếng, muốn khiến thế gian khôi phục lại sinh cơ sau trời. Mặc dù hắn không có chuyên môn điểm Nữ Oa, nhưng Nữ Oa đem lời Thái Nhất nói để vào trong lòng, vì để Thiên Giới khôi phục sinh cơ, nàng khổ nào thật lâu, cuối cùng sáng tạo ra nhân loại.
"Sư phụ, ngươi đối phó đám ma thú này cho tốt nhé, đệ tử đi trước thử xem có thể phá được trận pháp người thiết lập bên ngoài hau không. Nếu như có thể, vậy người chờ đến khi Hỗn Nguyên bị đệ tử giết chết đi, ha ha!"
Dứt lời, Ác Nguyên lại biến mất.
Mà bên ngoài.
Hỗn Nguyên Lão Tổ, lạnh lùng nhìn về phía Hồng Quân, nói: "Hồng Quân, nghịch đồ nhà ngươi, vi sư cũng nên tính sổ với ngươi."