Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo chủ Thông Thiên là vui mừng phát ra từ trong tâm, vốn bởi vì lần này sắp gặp nạn rồi, lột da cũng khó mà tránh được, nhưng ở thời khắc mấu chốt, Trấn Nguyên Tử ra tay giúp ông ta.

Đừng xem thường địa thư này, phòng ngự cực kỳ khủng bố, lại phối hợp với tu vi của ông ta mà củng cố phòng ngự, Nguyên Thủy và Thái Thượng dùng hết khí lực từ khi uống sữa đến giờ cũng đừng nghĩ có thể công phá được phòng ngự của địa thư.

Trừ phi hai người bọn họ có công kích của thiên thư mới phá vỡ được phòng ngự của địa thư, nếu không ngàn vạn lần không thể phá ra được, cộng thêm Nữ Oa và Lục Áp, cũng đừng nghĩ sẽ phá vỡ được phòng ngự của địa thư.

Đương nhiên, phòng ngự của địa thư là gặp mạnh thì sẽ mạnh, phòng ngự càng cao, phối hợp với phòng ngự như vậy của phòng ngự địa thư lại càng cao, ngược lại thì sẽ càng thấp.

Thực lực của Thông Thiên và Nguyên Thủy Thái Thượng cùng cảnh giới, phối hợp với phòng ngự như vậy của phòng ngự địa thư sẽ đạt tới sự cường đại chưa từng có, có thể nói có sự phòng ngự này có thể không cố kỵ tất cả công kích.

Trừ phi Hồng Quân Lão Tổ rời núi, nhưng Hồng Quân Lão Tổ đã không rời núi trong mười lăm năm rồi, thiên thư lại ở chỗ Hồng Quân Lão Tổ, Nguyên Thủy Thái Thượng không có thiên thư, lại không có Hồng Quân Lão Tổ trợ giúp, Thông Thiên ông ta còn sợ cái rắm, đấu đá lung tung là xong rồi.

Rầm.

Lúc này, Bàn Cổ Phiên của Nguyên Thủy Thiên Tôn đang đánh lên trên lớp phòng ngự của địa thư.

Bởi vì trong nháy mắt khi phòng ngự của địa thư gia tăng kia, Thông Thiên đã dùng tu vi của mình tăng cường phòng ngự, khiến cho phòng ngự đạt tới sự cường đại chưa từng có. Một kích này không đánh vỡ phòng ngự được, mà làm cho Nguyên Thủy Thiên Tôn đều bị chấn động cho lui về phía sau hai ba bước, tay cũng bị chấn động mà run lên.

Thái Thượng Lão Quân động linh cơ một cái, bàn tay to vươn ra, muốn phóng thích cách không thủ vật, muốn hút địa thư vào trong tay.

Giáo chủ Thông Thiên phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt khi Thái Thượng Lão Quân ra tay ông ta đã thu địa thư vào trong tay rồi, cất vào trên người mình, không cho địa thư bị đoạt đi.

"Hừ, địa thư của Trấn Nguyên lão huynh ngươi cũng muốn giành, không sợ anh ta đi ra hỗ trợ sao? Ta nói cho ngươi biết, đối với Trấn Nguyên lão huynh mà nói, địa thư quan trọng đến mức có thể sánh bằng nhân sâm đấy. Cướp địa thư của anh ta đi, nhân sâm anh ta cũng không cần mà phải nhảy ra xử lý ngươi."

Giáo chủ Thông Thiên cực kỳ đắc ý nói.

Đương nhiên, địa thư bị ông ta cất trên người, Nguyên Thủy Thái Thượng không thể nào cướp đi được nữa. Bởi vì nếu như bọn họ bắt đầu tranh đoạt, ông ta sẽ phóng thích phòng ngự ra, ngăn trở tay của hai người bọn họ, tách rời thần niệm của hai người bọn họ, khiến cho bọn họ không thể dùng cách không thủ vật lên trên người ông ta, địa thư sẽ không chạy mất.

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý kia của Thông Thiên, sắc mặt của Nguyên Thủy Thái Thượng âm trầm đến cực điểm.

"Đại sư huynh, để cho Thông Thiên sở hữu phòng ngự của địa thư, lần này hai người chúng ta đừng nghĩ đến việc xử lý ông ta nữa rồi." Nguyên Thủy Thiên Tôn nhất thời tuyệt vọng.

Cho dù giáo chủ Thông Thiên có được địa thư cũng không đánh lại được hai người bọn họ, bởi vì địa thư chỉ gia tăng phòng ngự chứ không gia tăng công kích, với công kích của Thông Thiên là không đủ để đánh bại được hai người bọn họ.

Nhưng hai người bọn họ cũng không đánh bại được Thông Thiên, hai bên cứ giằng co như vậy mãi, như vậy thì hai người bọn họ sẽ không có cách nào đi trợ giúp cho đại quân của Thiên Đình rồi, một khi đại quân của Thiên Đình bị nuốt chửng, đối với bọn họ mà nói thì sẽ cực kỳ bất lợi.

"Đúng vậy, lần này trở nên khó giải quyết hơn rồi." Thái Thượng Lão Quân cũng đau đầu muốn chết.

Dường như giáo chủ Thông Thiên không để cho hai người bọn họ có cơ hội nghĩ cách, ông ta không nói hai lời mà bay về phía Tây Ngưu Hạ Châu.

"Ngăn ông ta lại, đừng để ông ta đi phá hủy núi Cầm Biên." Thái Thượng Lão Quân nói.

Rất nhanh hai người bọn họ lập tức ngăn đường đi của Thông Thiên lại, bắt đầu đánh nhau với Thông Thiên, ngăn cản Thông Thiên đi phá hủy núi Cầm Biên.

"Con mẹ nó, lần này phải làm gì mới được đây?"

Hạo Thiên nôn nóng đến mức tựa kiến bò trên chảo nóng, ông ta không biết phải làm thế nào, chỉ đành phải quay về.

Không bao lâu sau, ông ta đến lều lớn của chủ soái, báo lại tình hình cho Khương Tử Nha nghe, để cho Khương Tử Nha nghĩ cách.

Khương Tử Nha trầm tư thật lâu sau rồi mưới nói: "Lúc này có ba con đường có thể đi."

"Một, cứ để cho ba người bọn họ kéo dài như vậy mãi, điều hai trăm vạn triệu đại quân ở núi Cầm Biên qua đây, cứ như vậy, hỏa lực của chúng ta sẽ có thể vượt qua quân địch, đánh cho bọn họ một kích đau đớn. Một khi Diệp Thiên thừa dịp núi Cầm Biền trống rỗng mà mở tế đàn ở núi Cầm Biên ra, Nguyên Thủy Thái Thượng có thể tùy tiện rút một người, thông qua mạng lưới truyền âm mà tập trung về phía vị trí của hắn ta, đánh một kích tiêu diệt hắn ta luôn."

"Hai, Nguyên Thủy Thiên Tôn thoát thân để cho Thái Thượng Lão Quân đánh với giáo chủ Thông Thiên, Thông Thiên chạy đến núi Cầm Biên, Thái Thượng Lão Quân phải chạy đến núi Cầm Biênluôn, phối hợp với hai trăm vạn triệu đại quân cùng với Tiếp Dẫn, ngăn cản Thông Thiên mở tế đàn ra. Bên này chúng ta có Nguyên Thủy Thiên Tôn trợ giúp, có thể xoay chuyển được thế yếu lúc này."

"Ba, mặc kệ Thông Thiên, Nguyên Thủy Thái Thượng đều đến bên này hết, để cho Thông Thiên đi mở núi Cầm Biên ra, thuận tiện để cho Tiếp Dẫn rút qua bên này, chính là hoàn toàn mặc kệ núi Cầm Biên luôn. Chỉ cần nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, chặn cho hắn ta đi đến núi Cầm Biên, hắn ta không đi thì mặc kệ, như vậy thì cho dù hắn ta có đi hay không đi, bên này chúng ta tổng hợp lại thực lực cũng có thể nghiền áp được kẻ địch."

"Ba biện pháp này, bất kể là cái nào cũng đều được, các người cảm thấy cái nào tốt hơn một chút, bàn luận rồi đưa ra kết quả."

Nghe thấy ba con đường mà Khương Tử Nha nói này, tất cả mọi người đều cảm thấy bất kể là con đường này cũng là đường tốt, vì thế không biết nên chọn cái nào nữa.

"Đường thứ nhất không thể được, bởi vì Tam Thanh đại chiến ở trên biển, hủy diệt mạng lưới truyền âm trên biển rất là nghiêm trọng, cho nên nếu như Diệp Thiên len lén chạy đến núi Cầm Biên, lỡ đâu mạng lưới truyền âm bị hủy hoại mà không thể truyền tin tức ra ngoài được. Chờ tới lúc truyền ra được rồi thì có lẽ núi Cầm Biên đã bị hắn ta mở ra rồi. Bởi vậy nhằm mục đích an toàn, con đường thứ nhất bị loại bỏ trước." Hạo Thiên Đại Đế nói.

Ông ta đã đích thân chạy tới hiện trường, biết Tam Thanh khai chiến đã có tính hủy diệt có bao nhiêu khủng bố đối với mạng lưới truyền âm trên biển. Nguyên nhân chính là vì mạng lưới truyền âm bị phá hủy rất nghiêm trọng, ông ta mới tự mình trở về, nếu không thì sẽ không cần phải tự mình trở về mà trực tiếp thông qua mạng lưới truyền âm truyền tin tức về cho Khương Tử Nha để cho ông ta nghĩ cách trước rồi.

Khương Tử Nha gật đầu: "Theo như lời ông nói vậy, con đường thứ nhất quả thật là không thể đi, tính nguy hiểm rất cao. Vậy còn lại con đường thứ hai và con đường thứ ba, các người xem xem con đường nào được."

"Chọn con đường thứ hai đi."

Thiên Hà Lão Tổ vừa công kích Côn Bằng Lão Tổ, vừa trả lời một câu.

"Bổn soái cũng thấy con đường thứ hai khá được."

Hạo Thiên Đại Đế nói: "Chọn con đường thứ hai, bất kể là núi Cầm Biên, hay là chúng ta bên này đều có thể bảo vệ được, có kết quả có lợi nhất đối với chúng ta."

Khương Tử Nha hơi gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy con đường thứ hai tốt hơn một chút, vậy quyết định như vậy đi?"

"Cứ quyết định như vậy đi."

Hạo Thiên làm đại soái, do ông ta đập bàn quyết định, bởi vì mạng lưới truyền âm đã bị phá hủy, truyền âm không thể truyền đến chỗ Nguyên Thủy Thái Thượng ở bên kia được. Rơi vào đường cùng, vị đại soái Hạo Thiên này phải tự mình đảm đương chức vị lính liên lạc, lại rời khỏi lều lớn của chủ soái một lần nữa, đi thẳng đến hiện trường Tam Thanh chiến đấu.

Về phần Diệp Thiên ở bên kia, không có mạng lưỡi truyền âm, cho nên đối với tin tức Tam Thanh xuất động anh hoàn toàn không biết gì cả, ít nhất bây giờ còn không biết Tam Thanh đã ra tay rồi.

Không bao lâu sau.

Hạo Thiên Đại Đế đuổi tới hiện trường giao chiến của Tam Thanh, ở nơi xa xa hô lên: "Nguyên Thủy đạo hữu, để cho Thái Thượng đạo hữu chơi đùa với Thông Thiên đi, ông đừng chơi với hắn ta nữa, mau cùng tôi đi trợ giúp cho đại quân của Thiên Đình đi. Nếu không các người cứ đánh tiếp như vậy, đại quân của chúng ta bên kia sớm muộn gì cũng sẽ hao tổn. Một khi đại quân ở bên kia tổn thất, núi Tu Di sẽ không giữ được nữa, vậy các người đánh vô dụng một trận rồi."

Lời vừa nói ra, giáo chủ Thông Thiên quay phắt đầu lại, đánh một chưởng về phía Hạo Thiên Đại Đế.

Mẹ nó chứ, đây không phải là quấy rối sao?

Thái Thượng Lão Quân lập tức tung vòng kim cang, đánh nát chưởng ảnh của giáo chủ Thông Thiên rồi nói: "Nguyên Thủy sư đệ, nhanh đi tiếp viện đi, Thông Thiên giao cho tôi là được rồi."

"Được."

Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời một tiếng “được” rồi lập tức thoát ra rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK