Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chiến Nhi, để bố nhìn nào.”

Diệp Thiên ngồi dưới đất, ôm Chiến Nhi vào trong lòng, cởi quần áo bị máu tươi nhuộm đỏ của Chiến Nhi ra, thấy ngực Chiến Nhi không có vết thương xuyên qua, Diệp Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Bố ơi, vừa nãy Chiến Nhi đau quá, tưởng rằng sẽ phải chết. Chị biến thành Phượng Hoàng, chữa vết thương của Chiến Nhi thật tốt nên Chiến Nhi mới không có chuyện gì.” Chiến Nhi nói.

“Ừ.”

Diệp Thiên gật đầu, cũng ôm Đóa Đóa vào trong lòng, trong lòng vẫn còn sự kinh hãi, có chút suy nghĩ vô cùng đáng sợ, nếu như không có Đóa Đóa lúc đó hóa thành Huyền Điểu, đúng lúc cứu Chiến Nhi, Chiến Nhi cũng mất, sau này lúc xuống dưới gặp lại Tuyết Tâm, hắn cũng không biết phải đối mặt với Tuyết Tâm như thế nào.

Cho nên, nội tâm hắn lúc này có chút vui mừng.

Con gái bảo bối của hắn vậy mà giúp cho mình một việc lớn!

Nếu không dù cho bản thân độ kiếp thành công cũng không có năng lực đánh Câu Trần Đại Đế chạy đi.

“Đóa Đóa, sao cô lại biến thành Huyền Điểu, còn lợi hại như vậy, Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế đều bị cô đánh cho chạy?” Tôn Ngộ Không đã chạy tới hỏi.

Đóa Đóa nói: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ là tôi thấy em trai bị người ta đâm thủng ngực, tôi vô cùng khổ sở. Tôi muốn kêu lên nhưng không kêu được, bị một lực lượng vô hình bao vây, giống như bị quỷ đè lên giường vậy, không kêu được, dù giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi lực lượng thần bí trói buộc mình.”

“Tôi vô cùng đau khổ, liều mạng giãy dụa, tôi muốn cứu em trai mình, tới tận khi Câu Trần buông em trai ra, muốn chém chết em trai thì lòng tôi vô cùng nôn nóng, đột nhiên tỉnh lại giống như quỷ đè giường, còn thoát khỏi trói buộc, sau đó trên người tất cả đều là lửa cháy cuồn cuộn, tôi bay lên muốn đi đón em trai, lại biến thành Huyền Điểu.”

Tôn Ngộ Không nghe như lọt vào trong sương mù, lại hỏi: “Coi như là cô phát huy ra tiềm năng thì cũng không thể lợi hại như vậy chứ, có phải bố cô mỗi lần mở ra tế đàn thì cô cũng có được ký ức gì đó đúng không?”

Đóa Đóa lắc đầu: “Tôi không nhận được bất kỳ ký ức nào sau tế đàn, mỗi lần tế đàn mở ra, tôi chưa từng có bất kỳ cảm giác khác thường nào, chắc là không có được cơ duyên gì.”

“Nhưng cũng không loại trừ có điều thần bí bên trong người tôi hay không, nhưng tôi phát hiện không có khả năng, nói chung rất kỳ diệu.”

Diệp Thiên vui mừng nói: “Bất kể là nguyên nhân gì, dù sao đứa con gái bảo bối này của tôi không bình thường, coi như thất khiếu lung linh tâm đã từng giúp tôi rất nhiều việc vội.”

Đóa Đóa hì hì cười, đầu tựa vào trong lòng bố, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai.

Tôn Ngộ Không lại nói: “Đóa Đóa, cô còn có thể biến thành Huyền Điểu hay không, nếu có thể, có Huyền Điểu cô mở đường, giết cũng có thể giết quay về Nam Chiêm Bộ Châu.”

Đóa Đóa vừa nghe, bật người đứng lên: “Tôi thử xem.”

Dứt lời, cô nhảy nhảy lên, bay lại bay, sử dụng tất cả bản lĩnh nhưng cũng không biến thân ra Huyền Điểu nữa, không thể làm gì khác hơn là duỗi tay rồi bất đắc dĩ nói: “Hiện tại không biết nên biến thành Huyền Điểu thế nào.”

“Ha. . .” Tôn Ngộ Không nhức đầu, cười ha ha nói: “Có thể gặp phải người xấu, cô một lòng gấp gáp. Muốn biến thành Huyền Điểu nữa cũng không phải là không thể được, dù sao cũng từng có một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.”

“Ừ.”

Đóa Đóa gật đầu.

Sau khi trêu chọc một lúc, mọi người cũng quên đi nỗi buồn.

Trước kia nhóm tám người một thú. Hiện tại chỉ còn lại có bốn người một thú, Văn Tuyết Tâm, Triệu Quân Thành, Vương Khôi, Khâu Phi, tất cả đều hóa thành huyết vụ táng thân nơi này.

“Tuyết Tâm. . .”

Nhìn mặt đất bị máu nhuộm đỏ, lòng Diệp Thiên đau như dao cắt, nước mắt tuôn xối xả như mưa, quỳ gối xuống mặt đất đẫm máu, cầm một nắm đất máu lên, trong lòng có bao nhiêu đau khổ chỉ có chính hắn rõ ràng nhất.

Người phụ nữ ngốc này, dũng cảm quên mình bỏ trốn cùng hắn, dọc theo đường đi gặp phải bao nhiêu gian nan hiểm trở cô cũng chưa từng oán giận, cũng chưa từng hối hận, vẫn bồi bạn bên hắn, gắn bó như keo như sơn, không rời không bỏ hắn.

Vì thế, ông của cô đã mất. Nhà của cô cũng bị cách chức từ Tam Thập Nhất Trọng Thiên xuống Nhất Trọng Thiên, nhưng cho dù phải trả giá đắt như vậy, cô vẫn không trách cứ hắn, cũng không vì vậy mà giận hắn, càng chưa từng oán giận hắn một lần, vẫn như cũ ở bên cạnh hắn, không rời không bỏ bồi bạn cùng hắn trải qua gian khổ.

Cuối cùng, cô lại vì cứu hắn mà rơi vào kết cục chết không toàn thây.

Mà khi cô rời đi, tim của hắn cũng tan nát, vỡ thành vô số khối và tình cảm của hắn cũng đi theo cô, cùng táng thân nơi này.

Hắn biết, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không còn động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào nữa.

Nếu không phải muốn báo thù, nếu không phải muốn chăm sóc hai đứa nhỏ, hắn cũng đi theo người phụ nữ khổ mệnh này, cùng làm bạn với cô trên đường tới hoàng tuyền, nhưng hắn phải báo thù, phải chăm sóc hai đứa nhỏ, cho nên chỉ có thể dùng tình cảm đi tuẫn táng theo cô, để cho cô không cô đơn trên đường tới hoàng tuyền.

Sau đó, Diệp Thiên dùng tiên pháp tạo nên một ngọn núi nhỏ trên mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ, mai táng cho Văn Tuyết Tâm, Triệu Quân Thành, Vương Khôi, Khâu Phi, hơn nữa lập bia còn cho bọn họ.

“Mẹ ơi, chờ Chiến Nhi trưởng thành, nhất định sẽ cùng bố và chị báo thù cho mẹ, đến lúc đó Chiến Nhi muốn xây một ngôi nhà ở đây, mỗi ngày đều đến nói chuyện với mẹ, không để cho mẹ cô đơn.”

Chiến Nhi nói, dập đầu ba cái về phía mộ của mẹ, sau đó nói với Diệp Thiên rằng: “Bố ơi, Chiến Nhi cũng muốn tu luyện, phải trở nên mạnh mẽ hơn, đến lúc đó cùng với bố còn có chị giết chết toàn bộ người xấu đã hại chết mẹ, còn có hại chết cụ ông!”

Đôi mắt cậu bé hiện lên vẻ kiên định.

Mầm mống cừu hận đã mọc rễ nảy mầm trong lòng Chiến Nhi.

“Được.”

Diệp Thiên gật đầu: “Bố sẽ dạy Chiến Nhi tu luyện, dạy Chiến Nhi trở nên vô cùng lợi hại. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau báo thù cho mẹ.”

Tuổi của Chiến Nhi đã có thể tu luyện, nếu không phải đang chạy trốn khắp nơi, Diệp Thiên đã sớm dạy bé tu luyện.

“Vâng.”

Chiến Nhi nặng nề gật đầu.

“Bố. Vậy tiếp theo, chúng ta có tiếp tục tới Tây Ngưu Hạ Châu mở ra hai tòa tế đàn còn lại không?” Đóa Đóa hỏi.

Sau khi Diệp Thiên suy nghĩ một chút nói rằng: “Câu Trần đã tính đường đi của chúng ta, biết chúng ta muốn mở tế đàn, chắc chắn bây giờ ông ta rời đi, ắt sẽ khiến Ngọc Đế phái đại đội nhân mã mai phục tại hai tòa thần sơn ở Tây Ngưu Hạ Châu chờ chúng ta tiến vào.”

“Thiên Đình có một đường tắt tới Tây Ngưu Hạ Châu, cho nên chờ chúng ta đến Tây Ngưu Hạ Châu, bọn họ đã sớm tới, sau đó muốn mở những tế đàn còn lại nhất định sẽ rất khó.”

“Cho nên hiện tại chúng ta phải dương đông kích tây, làm ra vẻ muốn đi núi Tu Di, dẫn cao thủ Tây Ngưu Hạ Châu đi tới núi Tu Di, sau đó sẽ thay đổi tuyến đường tới Tây Ngưu Hạ Châu, mở ra hai tòa tế đàn còn lại.”

“Chỉ cần có thể mở được một, thực lực của bố ít nhất có thể lên tới Thái Thượng Kính bát cửu trọng, khi đó tứ ngự cũng không thành vấn đề, nếu muốn ngăn cản bố mở ra tế đàn thì nhất định khó khăn, đồng thời cũng có thể làm thịt hai lão tặc Câu Trần và Chân Võ, báo thù cho bọn Tuyết Tâm.”

Tôn Ngộ Không gật đầu: “Rất có lý, bọn họ nhất định sẽ cho rằng chúng ta muốn qua sông Tây Hải, đi mở ở Tây Ngưu Hạ Châu với núi Cầm Biên phía Bắc, cho nên nhất định sẽ có số lượng lớn cao thủ ở mai phục núi Cầm Biên, chỉ cần chúng ta xuôi nam tới núi Tu Di, mạng lưới tin tức của Bắc Hải Long Vương sẽ truyền hành tung của chúng ta đi, đến lúc đó lượng lớn cao thủ phía núi Cầm Biên chắc chắn sẽ lên đường chạy tới núi Tu Di, đến lúc đó chúng ta làm loạn Bắc Hải một trận long trời lở đất, sau đó quay về Bắc Câu Lô Châu, lại đi qua sông Tây Hải tới Tây Ngưu Hạ Châu, lập tức có thể lợi dụng lỗ hổng đi vào, mở ra tế đàn ở núi Cầm Biên.”

Diệp Thiên nghĩ rất có lý, vì vậy bắt đầu hành động theo phương án này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK