Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này tất cả mọi người đều chết lặng.

Họ đều nhìn về bóng người đi ra từ cây quả nhân sâm, ngạc nhiên, sốc, bối rối, lo sợ, thần sắc phức tạp khó tin.

Trong lòng tất cả mọi người đều xuất hiện một nỗi nghi vấn.

”Linh hồn cuối cùng còn sót lại của Thái Nhất. Không ở bàn thờ trên núi Tu Di, mà lại ở trong cây quả nhân sâm của Trấn Nguyên Tử sao?”

Nhất thời, Hạo Thiên, Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Thiên Hà và những người khác, chỉ cảm thấy hoang mang muốn ngất xỉu cho rồi.

Công tình mà bọn họ hao tâm tổn trí, cuối cùng lại đổi thành đến núi Tu Di để canh giữ một ngọn núi trống không và không có linh hồn, chuyến này coi như công cốc sao?

Quá khó để chấp nhận rồi!

Kết quả này thật không thể chấp nhận được mà!

Chả trách sao Trấn Nguyên Tử không dám tới, hóa ra là ông ta giữ lại thần hồn cuối cùng của Thái Nhất!

”Ha ha! Ha ha ha!”

Lúc Diệp Thiên, Thông Thiên, Hoàng Thiên Quân và tất cả các tướng thổ nhìn thấy thần hồn cuối cùng của Thái Nhất từ trong thân cây quả nhân sâm đi ra, thì tất cả đều khó giấu được sự phấn khích trong lòng mà bật cười thành tiếng.

Bây giờ cuối cùng thì bọn họ cũng có thể nở nụ cười rồi.

Thiên Đình bảo vệ nghiêm ngặt núi Tu Di, một ngọn núi trống rỗng chỉ có đạo cốt, không hề có thần hồn, cuối cùng thì thần hồn lại ở trong cây quả nhân sâm. Chứ không hề ở trên núi Tu Di!

Thế mới hiểu được rằng, tại sao lửa cháy tới chân mày rồi cầu Trấn Nguyên Tử đến dập lửa, thì ông ta lại không đến, hóa ra là thân hồn ở trong tay ông ta, núi Tu Di là một ngọn núi trống, vậy thì giúp làm cái rắm gì, hoàn toàn không cần giúp gì cả!

”Trấn Nguyên lão huynh. Sao ông lại không nói cho tôi biết thần hồn cuối cùng của Thái Nhất ở trong cây quả nhân sâm kia chứ, nếu như nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ không phải lo lắng đến như vậy!”

Thông Thiên Giáo Chủ cao hứng hỏi.

Trấn Nguyên Tử nói: “Thiên hạ không có bức tường nào không thấm nước, nói cho ông biết, cho dù ông có không nói ra, ông không liều mạng đánh chiếm núi Tu Di, thì sẽ khiến cho đối phương hoài nghi.”

”Tất cả mọi việc, không nói thì sẽ không thay đổi kết quả, nói ra lại thay đổi kết quả!”

”Ha ha!”

Thiên Thông Giáo chủ cười lớn: “Ông nói như vậy cũng đúng, nếu nói ra, ta biết núi Tu Di là ngọn núi trống không, thì ta mới không liều mạng như vậy, cũng không vội vàng muốn khởi động Tế Đàn, chúng ta không lo lắng, thì bọn họ sẽ nghi ngờ, một khi bọn họ nghi ngờ. Cố ý để mất núi Tu Di, phát hiện ra Thái Nhất vẫn chứ có được thần hồn, thì họ sẽ thảo luận xem cuối cùng thần hồn đang ở đâu, thảo luận qua thảo luận lại, thì nhất định sự hoài nghi sẽ chĩa mũi về Trấn Nguyên Tử huynh, tất cả sẽ đến Ngũ Trang Quán tìm Trấn Nguyên Tử ông, vậy thì loạn hết!”

“Ha ha!”

Trấn Nguyên Tử nghe xong thì cười lớn.

Và khuôn mặt của Hồng Quân đã trở nên ảm đạm đen như mực tàu.

Ông ta đã nhận ra được mình bị Trấn Nguyên Tử chơi một vố, thật là thảm hại!

Lập tức thúc giục Thiên Thư tấn công, đánh vào thần hồn của Thái Nhất đang ở sau gốc cây quả nhân sâm.

Trấn Nguyên Tử nhanh tay nhanh mắt, nắm lấy cánh tay của Đóa Đóa rồi hất ra, Thiên Thư tấn công trúng trên hà quang của Đóa Đóa, nháy mắt liền bị chấn động.

Và Thiên hồn của Thái Nhất đã không nhập vào được trong cơ thể của Diệp Thiên.

Trong chốc lát.

Trên người Diệp Thiên liền tỏa ra Cửu Thải Thần Quang, lao lên bầu trời, xuyên thấu cả đại đạo pháp tắc.

Đồng thời, Diệp thiên cũng cảm nhận được kí ức của mình, hiện về như đài phun nước, từng chuỗi từng chuỗi kí ức hòa vào nhau. Mỗi một khung cảnh, mỗi một chuyện, một dáng người, đều hiện lại càng lúc càng rõ nét hoàn chỉnh. Càng ngày càng rõ ràng.

Sức mạnh tăng vọt lên.

Tháp cảnh giới trong tâm trí từ đại đạo cảnh giới lục trọng, một mạch tiến lên. Đến thất trọng, đến bát trọng, đến cửu trọng, rồi đến nửa cửu trọng, rồi đến gần tu vi Hồng Quân.

”Thôi toang rồi toang thật rồi!”

Nhìn thấy trên người Diệp Thiên phóng ra Cửu Thải Thần Quang, xuyên thấu tận đại đạo pháp tắc, một mạch phóng ra mạnh mẽ, trong mắt Nguyên Thủy và những người khác đều là một màu xám xịt, tâm can càng như rơi xuống vực sâu không đáy, tất cả mọi người đều không ổn rồi.

Bởi vì thông qua Cửu Thải Thần Quang duy nhất này, bọn họ đã biết được tu vi của Diệp Thiên đã đạt tới cảnh giới Cửu Trùng rồi.

Cho dù là Cửu Trùng, chưa tới nửa Cửu Trùng, thì lão tổ tông Hồng Quân cũng khó mà đối phó với hắn.

Thái Nhất có Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.

Một khi lão tổ tông Hồng Quân bị kẹt trong đó thì sẽ chết mà không biết lý do!

Bị nhốt vào trong thì muốn giết Thái Nhất đã khó nay còn khó hơn.

Thái Nhất và Hồng Quân đánh nhau, Trấn Nguyên Tử và Thông Thiên Côn Bằng sẽ đến để đối phó với bọn họ, vậy thì quá tốt rồi, không thể để bị từng người từng người đánh được?

Rắc rắc rắc!

Hồng Quân nắm chặt cổ tay, mặt nổi đầy gân xanh, thần sắc vô cùng tức giận!

”Trấn Nguyên Tử, mày khiến tao thảm hại, tao tính sổ với mày, tao chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó tao sẽ rơi vào tay mày, sớm biết vậy thì tao đã sớm giết chết mày rồi!”

Ruột của ông ta bị bóp nát.

Một núi không thể có hai chúa sơn lâm.

Thái Nhất phóng thẳng lên đại đạo cửu trùng, điều đó có ý nghĩa gì. Ông ta đều biết rất rõ.

Chưa nói đến việc có đánh bại được Thái Nhất hay không, cho dù đánh bại, thì muốn giết Thái Nhất cũng là một việc vô cùng khó, ngược lại Thái Nhất chỉ cần nhốt ông ta vào Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, thì đã có thể dễ dàng giết chết ông ta.

Cho nên, hiện tại rất bất lợi đối với ông ta.

Không cần nghĩ cũng biết, vị trí hàng đầu trong Tam Giới, ông ta không ngồi lên được. Cho dù là có ngồi lên đi chăng nữa, thì những gì ông ta có thể kiểm soát, cũng chỉ là một nửa trong Tam Giới thôi, chứ không phải là kiểm soát được toàn bộ tam Giới.

Và tất cả những điều này, đều phải cảm ơn Trấn Nguyên Tử, ông ta có thể không hận sao?

”Huynh sai rồi nhị sư huynh.”

Trấn Nguyên tử nói: “Huynh không phải ngã trong tay ta, mà là ngã trong tay của sư phụ, huynh mưu hại sư huynh, đem người đồ đệ mà sư phụ coi trọng nhất giết chết, lẽ nào sư phụ không thể phục sinh sư huynh sao?”

”Mặc dù sư phụ có ý muốn phục sinh cho sư huynh, và cũng đang thực hiện, lập bàn Tế Đàn để tập hợp linh hồn và đạo cốt cho sư huynh, sắp xếp cho đại sư huynh đi đầu thai, cũng phải mất trăm ngàn kiếp luân hồi mới có thể thay đổi hoàn toàn số phận, để đến Thiên Giới, lập Tế Đàn, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của sư phụ.”

Nói trắng ra là, sư phụ muốn đại sư huynh hoàn toàn phục hồi, chuyện này huynh có thể ngăn cản được sao?”

”Hơn nữa đệ chẳng qua cũng chỉ là đang làm việc cho sư phụ, cho nên không cần phải hận đệ, muốn trách thì trách huynh đã giết đại sư huynh, đã mạo phạm đến giới hạn của sư phụ.”

”Trong Tam Giới Chí Tôn. Huynh đã có hơn mười lăm triệu năm rồi, nó đã đủ cho huynh, huynh đừng trách này trách kia nữa, ngoan ngoãn để đại sư huynh nhốt vào trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết đi. Cũng để giết huynh một lần, coi như là công bằng, hoặc là sư phụ cũng có thể thu thập linh hồn của huynh, để huynh mười triệu năm phục hồi.”

”Nếu như huynh tiếp tục chấp mê bất ngộ, chống lại để đại sư huynh giết huynh một lần, chống lại ý định ban đầu của sư phụ, phá hủy sự hòa hợp giữa huynh đệ thì nói không chừng có lẽ sư phụ sẽ miễn cưỡng cắt đứt quan hệ, để tên nghịch đồ như huynh muôn kiếp không thể trở lại, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

”Cho nên huynh hãy cân nhắc cho kĩ tiếp theo sẽ làm gì, đừng than trời trách đất nữa.”

Trấn Nguyên Tử là một người rất chính nghĩa, cho Hồng Quân một tia sáng, người bên đây của Hoàng Thiên Quân nghe vậy thì kêu một tiếng thoải mái.

Đã đến lúc Hồng Quân nếm trải nỗi đau luân hồi rồi!

Nhưng Nữ Oa, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Hạo Thiên và những người khác nghe thấy lời của Trấn Nguyên Tử thì nét mặt liền trở nên nghiêm trọng!

Nếu như Trấn Nguyên Tử phụ trách hết tất cả những việc này thì họ không sợ, nhưng nếu Hỗn Nguyên lão tổ đứng đầu thì bọn họ không thể không sợ.

Bởi vì nếu nói như vậy, thắng lợi của Hồng Quân coi như mù tịt, với tư cách là một đệ tử của Hồng Quân, tham gia giết Thái Nhất, thì tội lỗi này quá lớn, bọn họ cũng sẽ phải chết, Hồng Quân còn có người thu thập linh hồn, còn bọn họ có sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK