Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hử?”

Giọng nói đột ngột vang lên này thực sự khiến Diệp Thiên và đại tướng Thành Quyền cùng hai vị thần tướng cảm thấy khiếp sợ. Có thể xác định được là giọng nói này không truyền xuống từ phía trên, mà là truyền ra từ trong giếng mỏ này.

Bọn họ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hàng phục được con yêu thú kia rồi vào đến đây.

Như vậy thì, là ai lại lợi hại như vậy, từ sớm đã ở sẵn bên trong giếng mỏ này?

Mang theo nghi vấn này, đám người Diệp Thiên lập tức đi tìm nơi phát ra giọng nói. Chỉ thấy không xa đằng sau, một bóng người màu trắng đang ngồi xếp bằng hiện ra từ trong hư không.

Đó là một ông lão đầu tóc bạc trắng dung mạo trẻ trung, mái tóc dài trắng tinh mượt mà chia ngôi giữa, rũ xuống hai bên.

Lúc này, ánh mắt ông ta dừng ở trên người Diệp Thiên, như cười như không mà nhìn hắn.

Thấy ông lão đột ngột xuất hiện này, nhóm người Diệp Thiên chỉ cảm thấy khiếp sợ sâu sắc, đặc biệt là đại tướng Thành Quyền và hai vị thần tướng đã sợ tới mức đột nhiên giật mình, lùi về phía sau vài bước, trong ánh mắt chỉ toàn là thần sắc kinh hoảng.

Bọn họ có thể cảm ứng được rằng khí tràng trên người ông lão này vô cùng mạnh mẽ, cảm giác như chỉ cần búng một nhẹ một ngón tay thôi cũng có thể giết chết bọn họ ở ngay chỗ này.

Đương nhiên Diệp Thiên cũng cảm ứng được khí tràng của ông lão, không khó đoán ra được rằng khí tràng của người này kinh khủng như vậy, chắc chắn đã vượt Kỳ đầu hoặc Kỳ trung của Thái Hư viên mãn.

Điều này có nghĩa là gì?

Điều này có nghĩa vị này là một sự tồn tại vô cùng khủng bố!

Sự tồn tại mà có thể hạ gục hắn trong nháy mắt!

“Ông là ai?”

Diệp Thiên cũng lớn gan, không bị doạ đến vỡ mật mà là không vui mà hỏi lại.

Nói hắn là người không may mắn, hắn có thể vui vẻ được sao?

“Ha ha.”

Ông lão kia cười rồi nói: “Tôi chính là Đạo, Đạo cũng là tôi.”

“Ông ta là Đạo?”

Câu này thực sự doạ sợ đại tướng Thành Quyền và hai vị thần tướng, Đạo quá mức kinh khủng , đó không phải là sự tồn tại kinh khủng mà có thể giết người chỉ bằng một ý niệm sao?

Bọn họ đều biết rằng mỗi một tinh cầu có sự tồn tại của nền văn minh tu luyện thì đều có một Hoá thân của Đạo, thực lực của Hoá thân của Đạo này được quyết định bởi người mạnh nhất tinh cầu này mạnh tới mức nào thì hắn ta còn phải mạnh hơn một ít.

Ví dụ như người mạnh nhất của Thiên Quyền Tinh là Tà Hoàng đã đến Kỳ trung của Thái Hư Đại Thành, vậy thì Hoá thân của Đạo nhất định phải mạnh hơn Tà Hoàng, thực lực ít nhất cũng phải hơn Thái Hư viên mãn.

Tóm lại là người mạnh nhất tinh cầu càng mạnh thì Hoá thân của Đạo lại càng mạnh, ngược lại càng yếu.

“Thì ra là Đại Đạo.”

Lúc bấy giờ Diệp Thiên mới biết được lai lịch của ông lão này, hắn vốn tưởng rằng là một kẻ thù nào đó, như vậy thì phiền phức to rồi.

Còn hoá thân của đạo sẽ chỉ ở trong một khu vực nào đó của tinh cầu mà không hề đi ra khỏi đó.

Nói một câu khó nghe chút thì là cho dù hắn bị giết thì Hoá thân của Đạo cũng sẽ không chạy ra ngoài giết vợ con hắn, nhưng kẻ thù thì không như vậy, kẻ thù có thế nào cũng phải diệt chín tộc của hắn.

“Ha ha.”

Hoá thân của Đạo cười: “Tất cả việc đã xảy ra ở tinh cầu này đều nằm trong sự khống chế của bổn đạo. Vì để diệt trừ kẻ xui xẻo là cậu, bổn đạo đã dẫn người đến đây tìm quặng, phát hiện ra mỏ quặng này, lấy lý do không thể cho nổ để dụ cậu vào đây, quả nhiên cậu bị bổn đạo khống chế, thực sự vào đến đây.”

“Có cái rắm ấy!”

Diệp Thiên cả giận mà nói: “Sao bổn tọa lại là kẻ xui xẻo?”

Hoá thân của Đạo cũng không nổi giận mà cười nói: “Cậu muốn làm điều gì bổn đạo đều biết cả. Giúp Thái tử của đế quốc Long Tượng bức vua thoái vị, để đế quốc Long Tượng thay cậu chiêu mộ đại quân, ủ mưu ngày sau phản công Tử Vi Tinh của Trung Tâm Vũ Trụ.”

“Mà hết thảy những việc cậu làm đều là đang hại người hại mình. Từ khoảnh khắc cậu giúp Thái tử đế quốc Long Tượng thượng vị, toàn bộ người ở trên tinh cầu này đều sẽ ở vào trạng thái đếm ngược tới cái chết, một ngày nào đó tinh cầu này sẽ có một nửa người dân phải chết vì cậu.”

“Không chỉ như vậy, còn sẽ có càng nhiều càng nhiều chúng sinh phải chết vì cậu, ngay cả người thân của cậu cũng sẽ phải chết vì cậu.”

“Vậy nên cậu là một kẻ xui xẻo, tôi chỉ có giết chết cậu tại đây mới cứu được hàng trăm triệu trăm triệu chúng sinh của thiên hạ.”

Lời này nói ra, Diệp Thiên tức khắc sửng sốt. Đạo có thể thấy được tương lai, điều này không phải nghi ngờ, hơn nữa quân sư từng thăm dò thiên cơ cũng nói ra kết quả như vậy.

“Lẽ nào đây là ý trời, bổn toạ không thể kháng lại sao?”

Trong lòng Diệp Thiên ngũ vị tạp trần.

“Là thật hay giả vậy? Một nửa số người của Thiên Quyền Tinh sẽ bị hắn hại chết?”

“Trời ạ! Nếu việc này là thật thì thật là quá mức kinh khủng!”

Hai vị thần tướng của đế quốc Thiên Sư hai mặt nhìn nhau, đều sợ tới kinh hồn táng đảm, không dám lại gần nhân vật nguy hiểm là Diệp Thiên nữa.

Đại tướng Thành Quyền im lặng không nói.

Đương nhiên ông ta biết, phần thắng của Diệp Thiên khi phản công Thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ là vô cùng vô cùng nhỏ bé. Thất đại Tiên Đế, Thất đại giáo không phải dễ đối phó như vậy. Diệp Bắc Minh dẫu có mạnh mẽ hơn nữa cũng chỉ là một người, khó mà địch lại nhiều kẻ địch như vậy.

Năm đó cũng chính vì Thất đại Tiên Đế e dè thực lực của Diệp Bắc Minh, sợ cùng hắn trở mặt sẽ tạo ra thương vong to lớn, có thể bản thân mình cũng phải chết trong tay Diệp Bắc Minh nên mới trơ mắt nhìn Bắc Minh Giáo lừng lẫy mà không quản, chỉ là âm thầm khiến Bắc Minh giáo không thể lớn mạnh hơn nữa mà thôi. Cho đến khi Diệp Bắc Minh độ kiếp thì Thất đại Tiên Đế mới tìm được cơ hội để xuống tay với Bắc Minh Giáo, một công diệt đi cả Diệp Bắc Minh lẫn Bắc Minh Giáo.

Nếu lúc ấy hắn chọn bừa một giáo bất kỳ trong Thất Đại Giáo thì đều sẽ bị công kích tập thể, tuyệt đối không có phần thắng, huống chi là hiện tại. Nếu Thất đại Tiên Đế biết được hắn không chết, vì sợ hắn trả thù mà sẽ dốc hết toàn lực trừ khử hắn, làm sao hắn còn cơ hội phản công Tử Vi tinh nữa?

Chon nên đại tướng Thành Quyền là kẻ hiểu câu này của Hoá thân của Đạo nhất.

"Im miệng!"

Diệp Thiên quát lên: “Đạo pháp tự nhiên, ông thân là Hoá thân của Đạo, không thể nào không hiểu đạo lý này, dám cả gan vi phạm pháp tắc của Đại Đạo mà giết chết bổn toạ, đây là hành vi nghịch lại với Đạo. Bổn toạ có thể bị bất luận kẻ nào giết chết, nhưng một đạo hoá là ông không có tư cách giết chết bổn toạ. Đạo thuận theo tự nhiên, bất luận ngày mai sẽ xảy ra việc gì, cho dù là trời sập đất nứt, Đại Đạo cũng sẽ không ngăn cản, tất cả đều thuận theo tự nhiên mà phát triển.”

Mà giết chết Diệp Bắc Minh hắn là vi phạm nguyên tắc thuận theo tự nhiên, đây là hành động đi nghịch lại đạo. Như vậy thì tên đạo hoá mày nhất định sẽ bị Đại Đạo giết chết rồi lại tạo ra một cái Hoá thân khác toạ trấn tinh vực này.

“Bổn đạo không giết cậu.” Hoá thân của Đạo nói: “Nếu bổn đạo giết chết cậu thì bổn đạo cũng sẽ chết, nhưng bổn đạo có thể giam cậu ở đây, không để cậu ra ngoài, sau đó thả ba người kia ra ngoài đi đến Tử Vi tinh báo tin. Bảy vị tiên đế nhất định sẽ phái người tới đây giết chết cậu, vậy thì trăm triệu trăm triệu chúng sinh cũng sẽ không bị cậu liên luỵ hại chết.”

Diệp Thiên nghe vậy, sắc mặt tức khắc kinh ngạc mà biến đổi.

Thật hay cho một chiêu mượn dao giết người!

Nếu thực sự để ông ta thực hiện được, vậy Diệp Bắc Minh hắn nhất định phải chết!

“Xem ra bổn toạ phải diệt khẩu ba người này mới có thể phòng ngừa được mọi việc bại lộ.”

Nghĩ như vậy, Diệp Thiên lập tức khởi Huyết Sát Tử Chú định giết đại tướng Thành Quyền.

Nhưng mà!

Hắn kinh hãi mà phát hiện ra sát chú thế nhưng không dùng được

"Ha ha."

Hoá thân của Đạo cười một tiếng: “Cậu nghĩ cái gì bổn đạo đều biết, bổn đạo đã cắt đứt chú sát của cậu, vậy nên chú sát của cậu không thể giết được ông ta.”

Lời ấy vừa thốt ra đại tướng Thành Quyền đã run lập cập, mồ hôi lạnh lập tức chảy khắp người.

Diệp Bắc Minh thật quá tàn nhẫn!

Thế nhưng muốn giết mình diệt khẩu!

Nguy hiểm quá đi mất!

Ông ta thầm thấy hết sức may mắn.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Thiên lại tức tới nổ tung, triệu ra kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, xoay người ra một chiêu quét bay ngàn quân, quét về phía đại tướng Thành Quyền và hai người kia.

Chú không giết được, vậy thì tự mình giết.

Nhưng kiếm khi quét ra, trước mặt ba người họ lại xuất hiện một lá chắn phòng ngự siêu mạnh mẽ, kiếm khí đụng vào đó lập tức bị đánh tan tác.

“Mẹ ơi!”

Hai vị thần tướng của đế quốc Thiên Sư sợ tới mức xụi lơ, thật sự không hiểu vì sao Diệp Thiên phải xuống tay với bọn họ, không phải là nên xuống tay với Hoá thân của Đạo ư?

“Ông thật sự muốn làm chuyện đối nghịch với Đại Đạo ư?”

“Diệp Thiên nhìn đạo hoá, trong mắt hiện lên toàn bộ thần sắc tàn bạo và bất đắc dĩ. Hắn hận không thể làm thịt được tên đạo hoá này.

Thế nhưng thực lực có hạn, làm sao giết được đạo hoá?

"Ha ha."

Hoá thân của Đạo cười gượng: “Bổn đạo đang cứu trăm triệu trăm triệu chúng sinh, hơn nữa cậu xông vào lãnh địa của bổn đạo, bổn đạo được phép giam cầm cậu, không có chuyện nghịch đạo hay không nghịch đạo.”

Nói đến đây ông ta nhìn về phía đại tướng Thành Quyền và hai vị thần tướng của đế quốc Thiên Sư rồi nói: “Ba người các ông đi đi, bổn đạo phải giam cầm hắn, đi đến Tử Vi Tinh báo tin các ông sẽ được phong thưởng hậu hĩnh.”

"Không được đi!"

Diệp Thiên xoay người lại quát lên: “Nếu các ông dám đi báo tin, bổn toạ mà không chết nhất định sẽ khiến các ông vạn kiếp bất phục, tàn sát hết sạch cửu tộc của các ông!”

Cả ba người đều bị ánh mắt của Diệp Thiên doạ đến suýt xụi lơ.

"Đi đi, không phải sợ hắn, đi đi."

Hóa thân của Đạo xua tay.

"Đi mau."

Hai vị thần tướng của đế quốc Thiên Sư không dám ở lại thêm một giây nào nữa, ngay lập tức xoay người rời đi.

“Ha ha, Diệp Bắc Minh, mày cứ yên tâm ở lại nơi này, chờ Thất đại tiên đế đến giết mày đi.” Đại tướng Thành Quyền cười lạnh lùng, đắc ý mà xoay người đi.

Diệp Thiên muốn đuổi theo lại bị một luồng khí vô hình chặn lại, không thể đuổi theo, tức đến mức lạnh giọng rít gào: “Thành Quyền, mày nhớ kỹ cho bổn toạ, lôi kiếp Kim Tiên cũng không đánh chết được bổn toạ, Bảy vị tiên đế không giết được bổn toạ, cho dù huỷ hoại thân xác của bổn toạ, trăm ngàn năm sau bổn toạ sẽ lại sống dậy từ cát bụi, lúc đó chính là ngày chết của mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK