Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói câu này xong, mọi người nhìn theo tiếng nói thì chỉ thấy một đạo sĩ dẫn đầu gần hai mươi người đàn ông ăn mặc tráng lệ, từng người cầm pháp bảo thần binh trong tay bước đến.

Thoạt nhìn!

Diệp Thiên, Tôn Ngộ Không, Đóa Đóa, Văn Tuyết Tâm, Tiểu Diệp Chiến đều vui vẻ.

“Là Vô Vi đạo nhân và Triệu Quân Thành chờ chú minh chủ đến!”

Đóa Đóa vui vẻ nói.

“Ha ha!”

Tôn Ngộ Không cũng cười: “Thực lực của Vô Vi đạo nhân không yếu hơn Nam Phương Xích Đế, ông già người ta mang người đến cứu chúng ta. Xem ra chúng ta được cứu rồi!”

Vô Vi đạo nhân là cảnh giới Thái Thượng lục trọng, Nam Phương Xích Đế là cảnh giới Thái Thượng ngũ trọng, bàn về thực lực thì Vô Vi đạo nhân đã vượt qua Nam Phương Xích Đế rồi.

Nói thế nào thì Vô Vi đạo nhân cũng là cao thủ bậc nhất Nam Thiệm Bộ Châu, không được bằng Tứ Ngự nhưng vẫn hơn Ngũ Lão.

“Hừ!”

Nam Hải Long Vương lại không biết, lúc này còn lạnh lùng nói: “Phản đồ to gan, thấy Nam Phương Xích Đế còn không mau quỳ xuống hành lễ, mấy người muốn chết phải không?”

Ông ta vừa dứt lời, Vô Vi đạo nhân vung phất trần trong tay lên.

Xẹt xẹt!

Một sợi xích trắng xé rách hư không, đánh về phía Nam Hải Long Vương.

“Trời ơi!”

Nam Hải Long Vương kinh ngạc đến mức mắt như muốn nổ tung. Ông ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm vô cùng mãnh liệt từ sợi xích trắng này, nghĩ cũng biết đạo sĩ này lợi hại nhường nào, lúc này bị dọa phải chạy ra sau lưng Nam Phương Xích Đế.

Xích Đế cũng là kẻ có tài to gan, không sợ Vô Vi đạo nhân chút nào, lúc này rút pháp bảo kiếm Thất Tinh Lưu Hỏa ra.

Soạt soạt!

Thanh kiếm lớn lóe ra ánh lửa, kéo theo bóng lửa thật dài bắn về phía xích trắng. Bắn nổ xích trắng rồi thì bắn về phía Vô Vi đạo nhân.

Thấy thế, Vô Vi đạo nhân dừng lại bước chân trên không, phất trần vẽ một vòng tròn, hiện ra một vòng trònThái Cực trống, ngăn cản sự tấn công của thanh kiếm lớn bên ngoài vòng tròn Thái Cực.

“Giết!”

Nam Phương Xích Đế khẽ quát một tiếng, dẫn đầu lao về phía Vô Vi đạo nhân, đánh một chưởng vào chuôi kiếm.

Tay trái của Vô Vi đạo nhân cũng vận chuyển đủ lực đánh vào vòng tròn Thái Cực.

Rầm!

Phát ra một tiếng nổ lớn, Nam Phương Xích Đế bị chấn động đến lùi mấy bước về sau, mà Vô Vi đạo nhân lại đứng vững như núi.

Xích Đế giật khóe mắt một cái.

“Không ngờ đạo sĩ này còn có chút đạo hạnh.”

Trong lòng ông ta thầm giật mình.

Nhưng ông ta cũng không hoảng sợ, bởi vì ông ta cho rằng chắc chắn pháp bảo của mình nhiều hơn của một tán tiên, tu vi không đủ thì lấy pháp bảo ra để bổ sung.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Nam Phương Xích Đế lập tức động thần niệm, gọi bốn pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai của ông ta ra.

Thấy thế, Vô Vi đạo nhân hơi thay đổi sắc mặt.

Ông ta chỉ có hai pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai, mà Nam Phương Xích Đế lại có bốn món, tổng cộng nhiều hơn ông ta hai món, về pháp bảo thì đây là ở thế bất lợi rồi!

Ông ta đang kinh ngạc thì Nam Phương Xích Đế đã điều khiến bốn pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai đánh úp về phía Vô Vi đạo nhân.

Vô Vi đạo nhân cắn chặt răng, không đếm xỉa đến.

Rất nhanh, Vô Vi đạo nhân và Nam Phương Xích Đế cùng đánh nhau trên không trung, Triệu Quân Thành cùng hai mươi thủ lĩnh cũng nhao nhao lao về chiến trường, khai chiến với đàn em của Nam Phương Xích Đế với người của Nam Hải Long Vương và Long tộc.

Lại nói về Vô Vi đạo nhân và Nam Phương Xích Đế, hai người thì một người thực lực mạnh, một người thực lực yếu, một người ít pháp bảo, một người nhiều pháp bảo, sau khi kết hợp thực lực và pháp bảo thì Nam Phương Xích Đế và Vô Vi đạo nhân không phân cao thấp, không ai kém hơn ai.

Mà đám người Triệu Quân Thành đều là thủ lĩnh được tỉ mỉ chọn lựa, ngoại trừ thực lực của Triệu Quân Thành có hơi yếu hơn một chút thì thực lực của mười chín người khác đều rất mạnh, trên cảnh giới Đại La Kính ngũ trọng, thậm chí một người còn đạt đến Đại La Kính cửu trọng.

Khi hai mươi thủ lĩnh này bắt đầu tấn công, mười tên đàn em của Xích Đế và Nam Hải Long Vương lập tức không chống đỡ nổi nữa.

Thấy thế, Diệp Thiên kêu lên: “Hắc Kỳ Lân, Tứ Linh, trợ giúp chiến đấu!”

Tứ Linh và Hắc Kỳ Lân lập tức ra tay, phát động tấn công về phía con rồng lớn của Long tộc, thực lực của những con rồng lớn của Long tộc này cũng không quá mạnh, từng con bị xé nát, Diệp Thiên nhặt long châu mỏi cả tay.

“Thứ này là đồ tốt cho việc tu luyện, mau nhặt đi, đừng đánh rơi cái nào, để cho tu luyện thì thực lực của ngươi sẽ thăng cấp nhanh hơn một chút.” Tôn Ngộ Không nói, đồ nhặt được đưa hết cho Diệp Thiên.

“Đại Thánh giữ lại tự mình dùng cũng được.” Diệp Thiên nói. Tôn Ngộ Không cách Đại La Kính không xa, nếu tu luyện thì sớm đạt được Đại La Kính, thực lực cũng sẽ mạnh hơn nhiều.

Tôn Ngộ Không cười khổ: “Lão Tôn ta trong trận chiến với Vô Thiên năm đó đã tổn thương căn cơ, tu luyện cũng không có thành quả gì, cũng vì thế, cho ta dùng cũng vô dụng, ngươi cứ giữ lấy mà dùng.”

“Ầy…”

Diệp Thiên cũng không khách sáo nũa, anh gom hết long châu mà Tôn Ngộ Không đưa cho anh.

Cũng biết được Tôn Ngộ Không lại bình thường như thế, hóa ra trở thành Đấu Chiến Thắng Phật và trận chiến với Vô Thiên đó đã tổn thương đến căn cơ, tàn phế rồi.

Sau khi chiến đấu kịch liệt, bên Nam Hải Long Vương không chống đỡ được nữa, nhưng lại thấy những tán tiên đó không đi mà đứng ở xa quan sát chiến đấu. Nam Hải Long Vương liền kêu lên: “Đừng nhìn nữa, mau tới đây giúp đi!”

“Hừ!” Có một tán tiên nói: “Cái lão rồng qua cầu rút ván như ông thì không giúp đâu, đỡ phải giúp xong rồi ông lại trở mặt không nhận người, chúng tôi cũng đỡ phải giúp ông mà không nhận được lợi ích gì.”

Long Vương vội vàng nói: “Nếu đánh lui được kẻ thù, bắt được những tên tội phạm này thì bản vương sẽ đi lên thiên đình lấy công lĩnh thưởng với mấy người, không đuổi mấy người đi.”

Có tán tiên trả lời: “Đợi mấy người đánh cả hai bên cùng thua thiệt rồi, chúng tôi bắt bọn họ đi lĩnh thưởng không phải còn tốt hơn à, sao phải giúp mấy người?”

Nam Hải Long Vương đen cả mặt, lập tức quát lên: “Mau kết nối với mạng truyền âm, báo cho những Tứ Lão khác mau đến trợ giúp!”

Vừa dứt lời, tướng tôm tướng cua bắt đầu kết nối với mạng truyền âm trong biết để truyền tin đi.

Vô Vi đạo nhân nhận ra không ổn, kêu lên: “Triệu Quân Thành, Lý Tiên Hà, Vương Khôi, Khâu Phi, bốn người mau đưa minh chủ rút lui, những người khác theo ta cùng ngăn bọn chúng lại!”

Ông ta sợ viện binh đến, lúc đó không ai chạy thoát được.

Rất nhanh, Triệu Quân Thành, Lý Tiên Hà, Vương Khôi, Khâu Phi bay tới bên cạnh Diệp Thiên, thúc giục nói: “Minh chủ, mau rút lui!”

Diệp Thiên cũng biết nhất thời nửa khắc muốn đánh lui hoặc tiêu diệt hết kẻ thù khá khó, một khi một trong những vị Ngô Lão đến thì không ai chạy thoát được.

Lập tức không già mồm nữa, gọi Hắc Kỳ Lân và Tứ Linh về, một đám người leo lên lưng thú.

“Vô Vi đạo nhân, các vị thủ lĩnh, mọi người cũng mau rút lui, đừng để bị bao vây!”

Diệp Thiên dặn dò một câu, sau đó đi về phía tây.

“Đuổi theo!”

Hơn một trăm tán tiên trong dân gian thấy cơ hội đến bèn nhao nhao đuổi theo đám Diệp Thiên.

Nhưng chưa chạy được bao lâu, phía trước đã xuất hiện hơn chục tỷ tướng tôm tướng cua.

“Mẹ nó, sao nhiều tướng tôm tướng cua thế!”

Diệp Thiên không nhịn được chửi thề.

Tôn Ngộ Không cười khổ: “Nam Hải còn lớn hơn cả Nam Thiệm Bộ Châu, vật sống trong nước nhiều hơn nhân khẩu Nam Thiệm Bộ Châu nghìn lần, đương nhiên đám tướng tôm tướng cua này cũng rất nhiều, đường đường là Nam Hải Long Vương, cai quản cả nghìn tỷ tướng tôm tướng cua, đám chúng ta gặp pahir chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.”

Rất nhanh, tướng tôm tướng cua lại triển khai mạng lưới phòng ngực, ngăn cản đám Diệp Thiên tiến về phía trước.

May mà lần này còn có đám người Triệu Quân Thành, thực lực tổng hợp mạnh hơn, trong chốc lát công phá được mạng lưới phòng ngự, những cũng vì thế mà chậm trễ thời gian, bị tán tiên đuổi kịp, Triệu Quân Thành và ba thủ lĩnh khác lập tức bắt đầu tấn công tán tiên.

Bốn người đối đầu với hơn một trăm người đương nhiên là không đánh lại, Diệp Thiên không còn cách nào khác, không thể nhìn bọn họ bị giết bèn gọi Tứ Linh và Hắc Kỳ Lân ra giúp.

Nhưng vào lúc này thế vẫn không đủ dùng.

Đúng vào lúc nàu, Đông Phương Thanh Đế đến.

Thấy thế, tướng tôm tướng cua hô to: “Đông Phương Thanh Đế, đám Diệp Thiên và Tôn Ngộ Không đã bị chúng tôi ngăn cản lại, mau bắt bọn họ!”

“Không hay rồi!”

Diệp Thiên và Tôn Ngộ Không biến sắc.

Vô Vi đạo nhân bị Xích Đế ngăn cản, bây giờ Thanh Đế đuổi tới, sao bọn họ còn chạy được?

Khi đám người Diệp Thiên đang không biết nên làm thế nào mới ổn.

Đột nhiên!

Đông Phương Thanh Đế giơ tay lên gọi một thanh kiếm lớn ánh xanh ea, tiện tay đột ngột vung về hướng tướng tôm tướng cua.

Một ánh sáng xanh xé rách hư không bắn ra.

“Không!!!”

Tất cả tướng tôm tướng cua đều kinh ngạc.

Giây tiếp theo!

Xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Hơn chục tỷ tướng tôm tướng cua đều bị một kiếm của Thanh Đế quét sạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK