“Đi tìm cái chết!”
Chỉ nhìn thấy Địa Tạng Vương dùng thiền trượng tấn công, người mặc đồ đen mặt mày giận dữ, giơ tay lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một Lang Nha bổng toát ra ma khí nồng nặc.
Hắn lắc mạnh Lang Nha bổng của mình, ma khí của hắn giống như một con rồng quét về phía Địa Tạng Vương.
Địa Tạng Vương đột ngột chọc thiền trượng ra.
Một ký tự “vạn” màu vàng khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên không trung và lao về phía ma khí đó.
Ầm!
Hai luồng năng lượng va chạm và tạo ra phản ứng dữ dội, rồi nổ tung khiến chấn động trời đất. Trong toàn bộ lục địa Thiên Thánh xuất hiện động đất và sóng thần mạnh mẽ, gây kinh hoàng cho hàng trăm nghìn tỷ người trên lục địa Thiên Thánh.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tại sao rung chuyển đến dữ dội đến nỗi nhiều ngôi nhà bị sập!”
“Đây không phải là động đất tự nhiên, nếu là động đất tự nhiên thì sẽ không rung chuyển nhà cửa. Dù mạnh đến đâu cũng không thể làm ra như thế được, nhất định là do cao thủ hết sức khủng bố so chiêu!”
“Chẳng lẽ người mặc đồ đen đã đánh nhau với Diệp Bắc Minh?”
Trong một thời gian, toàn bộ lục địa Thiên Thánh đã gây ra rất nhiều cuộc thảo luận sau khi xảy ra động đất.
“Đi xem đã xảy ra chuyện gì!”
Nhiều người tò mò và đi về hướng này.
Lại nói về Địa Tạng Vương.
Sau một lần so chiêu với người mặc đồ đen, ông ấy kinh hãi phát hiện thực lực của người mặc đồ đen quả thực kinh người, cả người lắc mình lui về phía sau mấy bước. Nhưng mà người mặc đồ đen vẫn bất động như núi, điều thể hiện sức mạnh của người đàn ông mặc đồ đen ở trên anh ta.
“Ha ha!”
Người mặc đồ đen cười: “Đầu hói, với chút thực lực này của ngươi thì ở trước mặt ta, vẫn còn non lắm. Cuối cùng, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không muốn chết thì ngoan ngoãn hãy phục tùng ta, ta sẽ cho ngươi một con đường đại đạo bằng phẳng êm ái.”
“Nếu ngươi tiếp tục u mê bất ngộ và muốn trở thành kẻ thù của ta thì ta sẽ phải làm thật với ngươi rồi!”
Nghe vậy, Địa Tạng vương vẻ mặt rất ngưng trọng, không khỏi nói: “Thái Thượng Hoàng, thực lực của ma này vượt xa ta, ta không thể đánh bại hắn cùng lắm là chỉ có thể trì hoãn hắn một chút thời gian mà thôi. Ngài mau chóng rút lui càng sớm càng tốt, ta sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian cho ngài.”
Lời vừa dứt, ông ấy lại một lần nữa tung ra một đợt tấn công dữ dội hơn vào người mặc đồ đen.
“Kéo dài một canh giờ, nếu ông còn sống sau một canh giờ thì hãy trở về Minh Giới. Nếu ông chết đi thì một ngày nào đó ta trở về Thiên Đình phục sinh cho ông!”
Diệp Thiên không ở lại nữa, tiếp tục đi về phía Độc Long Lĩnh với tốc độ cực nhanh.
“Thái Nhất, không được chạy!”
Người mặc đồ đen bỏ lại Địa Tạng Vương, quay người đuổi theo Diệp Thiên.
Địa Tạng Vương ngay lập tức ném Phục Ma Tráo mà Phật Tổ Như Lai tặng cho ông ấy ra ngoài.
Khi chiếc Phục Ma Tráo bật ra, nó trông giống như một chiếc nắp nồi khổng lồ và di chuyển về phía người đàn ông mặc đồ đen.
Đồng thời trong Phục Ma Tráo cũng có kinh văn văng vẳng, biến thành bầu trời đầy kim quang, bao phủ lấy người đàn ông mặc áo đen.
Những kinh văn này đều là phù văn dùng để hàng phục yêu ma, sát thương đối với yêu ma rất lớn, giống như phản ứng hóa học vậy. Dưới kim quang thì trên người của người mặc đồ đen phát ra tiếng răng rắc, nhìn hắn có vẻ đau đớn.
Địa Tạng Vương chắp tay, khóe miệng nhanh chóng nhúc nhích.
Khi khóe miệng ông ấy nhếch lên, từng chữ “chữ vạn” vàng vọt ra và chúng cũng di chuyển về phía người đàn ông mặc đồ đen.
Dưới lớp vỏ bọc kép của Phục Ma Tráo và chữ vạn thì tiếng nổ trên thân người mặc đồ đen càng lúc càng dữ dội, người mặc đồ đen không chịu nổi vụ nổ, làm sao có thể đuổi theo Diệp Thiên?
“Cái đầu trọc chết tiệt, ngươi dám đối phó với ta, ngươi chết rồi, chết chắc rồi!”
Hắn tức giận muốn xé toạc kim quang và phù văn bao phủ hắn, nhưng mà tu vi của Địa Tạng Vương đối với hắn cũng không yếu hơn bao nhiêu. Huống hồ là chiếc Phục Ma Tráo này là do Phật Tổ Như Lai ban tặng, sức mạnh vô cùng lớn. Vì lý do này, người đàn ông mặc áo đen sau khi cố gắng trong một thời gian dài cunhx không thể phá vỡ kim quang và phù văn.
“Đầu trọc chết tiệc, cũng có chút thực lực, dù sao ta vẫn là đã đánh giá thấp ngươi rồi!”
Người đàn ông mặc đồ đen không nhịn được nhìn Địa Tạng Vương.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn bấm một pháp quyết kỳ lạ trên ngực của mình, sau đó khóe miệng nhanh chóng nhếch lên.
Không lâu sau, ma khí từ thân hình của hắn ngưng tụ ra một đầu bò to lớn phía sau, mắt của đầu bò màu đỏ tươi, liếc mắt một cái cũng có thể khiến tâm hồn người ta chìm sâu vào trong mắt nó.
Theo sự xuất hiện của đầu bò này thì kim quang phát ra từ Phục Ma Vương và chữ “vạn” phát ra từ miệng của Địa Tạng Vương bị đầu bò này hấp thu.
“Không tốt!” Địa Tạng Vương cau mày.
Ông ấy biết rằng ma đầu kia sắp ra chiêu.
Đúng như dự đoán sau khi đầu con bò xuất hiện và nuốt chửng một phần kim quang và chữ vạn thì người đàn ông mặc đồ đen đã xé toạc nguồn năng lượng bao bọc hắn ra.
“Đầu trọc kia, xuống địa ngục!”
Tay cầm Lang Nha bổng, hắn hung hãn vồ về phía Địa Tạng Vương và giáng xuống.
Ầm ầm!
Khoảng không bị Lang Nha bổng của hắn đánh nát, khí tức dâng trào hướng về hai phía, làm cho mấy chục triệu km trở lại rất nhiều tu sĩ chạy tới đây xem náo nhiệt đều đã lăn ra ngoài rất xa, rất nhiều người đều bị cuốn vào biển cả, gây ra chấn động mạnh.
Đối với một Lang Nha bổng đánh tới này Địa Tạng Vương không dám đối mặt trực tiếp với nó.
Mục đích của Địa Tạng Vương không phải giết người mặc đồ đen, hơn nữa không thể giết, bởi vì ông ấy không thể đánh lại người mặc đồ đen một chút nào.
Đối với đòn này thì ông ấy đã chọn để né tránh.
Ông ấy cũng không liều mạng, nhiệm vụ của ông ấy là trì hoãn thời gian, chỉ cần chậm một tiếng là ông ấy có thể rời đi, vì vậy không cần phải quá liều mạng. Nếu như liều mạng mà nói thì không những không thắng được mà cũng sẽ mất đi cái mạng này, thậm chí không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Diệp Thiên đã giao.
Vì vậy, ông ấy đột ngột lóe, tránh đòn tấn công này.
Trong tích tắc, một luồng năng lượng từ Lang Nha bổng đập vào mặt đất, đập mặt đất thành một vết nứt sâu cực lớn, kéo dài rồi xuyên qua tận biên giới yêu tộc. Sau đó kéo dài đến nhân tộc, cả nhân tộc bị xuyên thủng, rồi tiếp tục đến tiên tộc, xuyên hết nhân tộc thì đi vào trong biển, phân nước biển làm đôi, ròng rã đi một vòng dài.
“A di đà, tội lỗi tội lỗi!”
Địa Tạng Vương liếc nhìn về phía hẻm núi và không khỏi suy nghĩ.
Ông ấy biết rằng chiêu này của người mặc đồ đen đã mang đến một thảm họa khủng khiếp cho lục địa Thiên Thánh, không biết có bao nhiêu nghìn tỷ sinh vật đã chết dưới chiêu này!
“Nếu ngươi dám đuổi theo ta, vậy ta sẽ đánh cho ngươi chết!”
Người mặc đồ đen tàn nhẫn buông xuống một câu rồi xoay người tiếp tục đuổi theo hướng Diệp Thiên rời đi.
Nếu Địa Tạng Vương sẵn sàng chiến đấu một chọi một với hắn thì ông ấy chắc chắn sẽ đánh bị thương Địa Tạng Vương trong vòng năm chiêu, sau đó dùng một hoặc hai chiêu để nghiền nát Địa Tạng Vương.
Tuy nhiên, Địa Tạng Vương không đối đầu trực diện với hắn, với thực lực của Địa Tạng, muốn giết ông ấy mà không đối đầu thì thực sự rất khó. Ít nhất là hắn không thể bị giết trong thời gian ngắn, phải tiêu hao rất nhiều thời gian thì mới có thể giết chết Địa Tạng Vương.
Mà hắn biết rằng Diệp Thiên sắp tới Độc Long Lĩnh, một khi Diệp Thiên trốn vào Độc Long Lĩnh, sau đó muốn giết chết Diệp Thiên thì sẽ có chút khó khăn. Ít nhất hắn không biết tình hình trong Độc Long Lĩnh nên hắn không dám tùy tiện đi vào.
Vì vậy, hắn không quan tâm đến Địa Tạng Vương, hắn phải giết Diệp Thiên trước.
Nhưng làm thế nào Địa Tạng Vương có thể cho hắn cơ hội đó được?
Ngay khi quay lại, Địa Tạng Vương đã đốt cháy một bùa tăng tốc, đuổi theo và ném Phục Ma Tráo lần nữa nhốt người đàn ông mặc đồ đen.
“Mẹ kiếp! Ngươi đáng chết!”
Sự kiên nhẫn của người đàn ông mặc đồ đen hết sạch.
Địa Tạng Vương chỉ là một con ruồi hôi đáng ghét, phiền chết đi được.
Hắn dùng thủ pháp tương tự để đột phá Phục Ma Tráo, sau khi tiếp vài chiêu với Địa Tạng Vương mà Địa Tạng Vương không nhận chiêu, hắn bất lực nên chỉ có thể tiếp tục đuổi theo Diệp Thiên.
Vừa đuổi theo thì Địa Tạng Vương tiếp tục gây rối.
Người đàn ông mặc đồ đen tức sắp ói ra máu.
“Trước tiên là ta cũng không quan tâm đến Thái Nhất nữa, nói cái gì thì nói ta cũng sẽ giết cái đầu trọc chết tiệt ngươi đã, nếu không sẽ bị ngươi làm rối tung lên. Đến lúc đó thì một người cũng không giết được, còn để cho ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Đến khi đó ngươi chạy trốn thì ta chỉ có thể tức đến giậm chân mà thôi!”
Người đàn ông mặc đồ đen tức giận và lao ra khỏi nơi giam giữ của Phục Ma Tráo. Hắn tế ra chín trượng ma thân, thúc giục ma pháp một cái đầu của một con bò to lớn xuất hiện phía sau hắn.
Dưới sự điều khiển của ma pháp của người mặc đồ đen, hai luồng sáng đỏ bắn ra từ mắt của đầu bò chĩa thẳng vào Địa Tạng Vương. Người mặc đồ đen cầm Lang Nha bổng của mình rồi tung ra một cuộc tấn công dữ dội vào Địa Tạng.
Đùng đùng đùng!
Dưới sự né tránh của Địa Tạng Vương, toàn bộ năng lượng từ người mặc đồ đen đập xuống mặt đất, đập nát mặt đất thành những cái hố to lớn. Yêu tộc gặp phải tai kiếp lớn chưa từng có, ngay cả ma tộc bên cạnh cũng phải trả một cái giá thê thảm. Thậm chí toàn bộ đại lục Thiên Thánh vào lúc này cũng rung chuyển dữ dội.
Hàng trăm nghìn tỷ người trên lục địa Thiên Thánh đang phải hứng chịu một thảm họa chưa từng có!
Lại nói về Địa Tạng Vương.
Dù gì thì ông ấy cũng theo đạo Phật nên không chịu nổi cảnh sinh linh đồ thán.
Lời thề của ông ấy là địa ngục không vô ích thì không thành phật.
Nhưng dưới đòn tấn công của đám người mặc đồ đen, vô số sinh linh trên đại lục Thiên Thánh đã chết oan uổng. Lần này thì địa ngục sẽ đầy rẫy yêu ma, ông ấy không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể độ hết cho những oan hồn vừa chết này.
Bởi vì chuyện này, ông ấy không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp bắt đầu cứng đối cứng cùng người mặc đồ đen.
Đùng đùng đùng!
Hai người giao chiến, đánh nhau khiến hư không tan vỡ, đất trời chấn động, đại lục Thiên Thánh bị chấn động bay ra khỏi quỹ đạo, núi non mặt đất nứt nẻ khắp nơi, thương vong nặng nề. Toàn bộ lục địa Thiên Thánh tràn ngập tiếng khóc, giống như địa ngục.
“Cho dù là có hai ngươi đi chăng nửa cũng không cản nổi ta 15 phút!”
Người mặc đồ đen khinh khỉnh hừ lạnh rồi đột nhiên cúi đầu xuống, cái đầu bò to tướng phía sau đâm trúng Địa Tạng Vương.
Nghe một tiếng nổ vang thì Địa Tạng Vương đã bị hạ gục.
“Nạp mạng đi!”
Người đàn ông mặc đồ đen cầm Lang Nha bổng và đập nó xuống.
Ầm!
Địa Tạng Vương bị trúng chiêu, ông ấy ngã xuống mặt đất với tốc độ cực nhanh, đập xuống đất, nôn ra mấy ngụm máu, người bị thương không thể đứng dậy được nữa.
“Ha ha!” Người mặc đồ đen cười lớn.
“Ta cho ngươi thêm một đòn nữa tiễn ngươi vào chỗ chết!”
Lời vừa dứt thì hắn cầm Lang Nha bổng sà xuống bất ngờ đánh vào Địa Tạng Vương. Đồng tử của Địa Tạng Vương co rút lại. Nếu cái này trúng vào người ông ấy thì đại lục Thiên Thánh cũng sẽ bị đập tan theo nó. Lập tức, ông ấy khoanh chân ngồi dậy, khóe miệng nhếch lên nhanh chóng.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.
Đúng lúc Lang Nha bổng của người mặc đồ đen chuẩn bị đâm trúng Địa Tạng Vương.
Đột ngột!
Con đường U Minh mở ra.
Địa Tạng Vương ngay lập tức ngã xuống.
Người mặc đồ đen không có thời gian dừng lại, cả người cũng sà xuống đường U Minh, lập tức tiến vào Minh Giới.
Và lúc này, Minh Giới.
Hoàng Phi Hổ đã dẫn theo âm binh, chờ sẵn bên ngoài quỷ môn quan.
Ngay khi Địa Tạng Vương Vương bước vào Minh Giới, ông ấy đã đóng cửa đường u Minh và hét lên với Hoàng Phi Hổ: “Minh hoàng, hãy ra lệnh bắn chết ma này nhanh lên!”
Hoàng Phi Hổ nghe lời, chỉ một hướng rồi ra lệnh: “Toàn quân nổ súng giết chết người mặc đồ đen!”