Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích Tiêu Tiên Tử rất vui mừng.

“Cáo từ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Bích Tiêu Tiên Tử chắp tay lại.

“Đúng rồi.”

Tử Vi đại đế nhắc nhở: “Các đệ tử dưới núi Tu Di, Thiên Hà, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn và Hồng Quân đã sớm bày sẵn tuyệt tiên trận, phàm là thần tiên bước vào trận thì sẽ bị tiêu diệt ngay, dù sao sức mạnh của không yếu, cho dù có công phá được đại quân thì còn phải khắc chế được tuyệt tiên trận đã, hy vọng mọi người có thể thành công, đừng để chúng tôi chết một cách oan uổng.”

“Tôi sẽ truyền đạt lại những lời ông nói.”

Bích Tiêu Tiên Tử một lần nữa lại chắp tay, sau đó mới lén lén đi ra ngoài.

Theo kế hoạch, lẽ ra khi Tử Vi đại đế đồng ý thì sẽ hạ lệnh rút lui.

Nhưng mắt thấy Đóa Đóa và Diệp Chiến đang bị bao vây, nếu như hạ lệnh rút lui thì hai người đó sẽ lâm vào cảnh nguy khốn và sẽ bị chết chắc.

Vì vậy cô ấy chưa thể ra lệnh rút lui và tiếp tục tấn công, tới lúc đó muốn cứu cũng dễ, nếu không thì có rút lui cũng cứu không được.

Vì vậy cô ta một mình quay về trung quân đại trượng.

Lúc này bên trung quân đại trượng.

Bởi vì bên cánh trái đang rất hỗn loạn nên Diệp Thiên hoàn toàn không có cách dùng chuông Đông Hoàng đi giúp đỡ, vả lại cho dù có dùng chuông Đông Hoàng giúp đỡ thì anh cũng không thể toàn tâm toàn ý điều khiển chuông Đông Hoàng nên Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn mới có thể dễ dàng đánh bại chuông Đông Hoàng.

Vì vậy hoàn toàn không giúp được gì cả, vì thế chỉ có thể ở đó vội vã.

“Sao thế?”

Nhưng khi thấy Bích Tiêu Tiên Tử quay về thì Thân Công Báo đã vội vàng hỏi.

“Tử Vi đại đế đã đồng ý rồi, vốn dĩ tôi muốn để mọi người rút lui nhưng thái tử và công chúa đang bị ba thánh nhân bao vây, Hạo Thiên tuyên bố phải chặt đầu thái tử và công tử tặng cho bệ hạ, vì thế tôi không dám bảo mọi người rút lui, tôi quay về đưa tin, ông mau nghĩ cách cứu thái tử và công chúa đi.”

Thân Công Báo vừa nghe xong bèn lập tức nghĩ ngợi.

Rất nhanh ông ta đã nghĩ được cách và lập tức ra lệnh: “Ba trăm tỷ đại quân chính diện lập tức di chuyển tới gần phía cánh phải, mau!”

Vừa ra lệnh xong, Hoàng Thiên Quân ở chính diện vừa đánh không chiến vừa hướng về phía cánh phải.

“Quân sư, quân địch ở phía chính diện đang tiến về phái cánh phải của chúng ta, hình như họ đang có hành động gì đó.”

Có binh lính tới báo cáo với Lý Tịnh.

Khương Tử Nha chau mày lại.

“Thân Công Báo rốt cuộc muốn làm gì?”

Khương Tử Nha cảm thấy thật khó hiểu.

Ông ta rất nhanh chóng hạ lệnh: “Thông báo cho quân lính phía trước hãy di chuyển theo hướng của quân địch, để ý thật kỹ đừng để họ có cơ hội phản công!”

“Vâng!”

Không lâu sau, đại quân bắt đầu di chuyển về phía cánh phải, xung quanh Diệp Chiến và Thông Thiên Giáo Chủ đã không còn kẻ địch nên cũng không cần phải lo lắng việc họ rút lui sẽ khiến đại quân bị thương vong nặng nề.

Vì vậy Diệp Thiên bắt đầu đếm ngược.

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

“Rút lui!”

Chữ ‘rút lui' vừa vang lên thì Thông Thiên Giáo Chủ lập tức thu hồi địa thư lại và cùng với Diệp Thiên dùng tốc độ nhanh nhất tránh khỏi sự công kích của Thiên Thư, sau đó dùng bùa tăng tốc và dựa vào việc tiêu hao tu vi làm động lực bắn về phía cánh trái.

Thiên Thư của Thái Nhất đã tấn công tạo ra một khoảng trống.

“Không xong rồi!”

Sắc mặt Khương Tử Nha đột nhiên thay đổi và vội vã nói: “Sư bác, Thiên Hà Lão Tổ hãy nhanh chóng chi viện bên cánh trái!”

Giọng nói ông ta vừa thốt ra thì lúc Thái Thượng và Thiên Hà di chuyển qua cánh trái thì Diệp Thiên và Thông Thiên Giáo Chủ đã đến phía cánh trái.

Đùng đùng!

Vừa hay lúc đó có hai thánh nhân cấp dưới của bên thiên đình ngoi lên từ phía mặt nước và bị Diệp Thiên và Thông Thiên mỗi người một chưởng đánh tan cơ thể, đến linh hồn cũng bị xé rách toạt.

Nghe thấy động tĩnh, những người bên Hạo Thiên bèn đi qua đó.

Vừa nhìn thấy.

“Trời đất ơi! Mau chạy thôi!”

Hạo Thiên hét lên kinh ngạc.

Đùa chứ, một khi bị Diệp Thiên và Thông Thiên bắt được thì thần hồn của ông ta sẽ bô xe rách ngay, bảo sao mà không sợ chứ?

Đến Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, còn có những thánh nhân khác cũng bị dọa đến mức tránh ra ngày, Đóa Đóa và Diệp Chiến bỗng chốc được giải vây.

“Đóa Đóa, mau đưa Chiến rút lui! Những người khác cũng mau chóng rút lui đi!”

Diệp Thiên hét lớn.

Lời nói vừa thốt ra thì một cái chuông Đông Hoàng mới đột kích quân thiên đình, bỗng chốc có hơn vạn tỷ đại quân thiên đình bị tiêu diệt.

Thông Thiên Giáo Chủ cũng dùng Hỗn Nguyên Kim Đẩu nghiền nát vạn tỷ đại quân.

Cùng lúc đó, Thái Thượng Lão Quân và Thiên Hà Lão Tổ đã chạy đến.

Chưa đợi đến lúc Thái Thượng Lão Quân dùng thiên sách tấn công thì Diệp Thiên đã xông đến trước mặt Thái Thượng Lão Quân và cho ông ta một chưởng.

Đùng!

Một điện xung kích hết sức khủng khiếp hướng về phía quân thiên đình khiến bỗng chốc có hơn mười vạn tỷ đại quân bị nghiền nát thành bột.

Khi điện xung kích hướng về phía Hoàng Thiên Quân đang rút lui thì Thông Thiên Giáo Chủ đã ngăn điện xung kích lại nên bên Hoàng Thiên Quân không hề bị thương vong gì cả.

“Haha!”

Thông Thiên Giáo Chủ cười lớn: “Thái Nhất đạo huynh, đợt tấn công này lời to rồi.”

Khuôn mặt Thái Thượng Lão Quân tối sầm lại và lập tức triệu hồi Thiên Thư tấn công Diệp Thiên, Diệp Thiên tránh được nên toàn bộ đều nhắm thẳng về phía đại quân thiên đình,Thái Thượng Lão Quân lại không dám tiếp tục dùng sức mạnh với Diệp Thiên, nếu không quân thiên đình sẽ bị thương vong nặng nề hơn nữa, trong lúc bế tắc thì ông ta lại dùng Thiên Thư nhắm thẳng về phía đại quân của Hoàng Thiên Quân đang rút lui.

Đối mặt với sự công kích của Thiên Thư, Thông Thiên Giáo Chủ cũng không dám tránh ra, một khi tránh ra thì những đệ tử phía sau và Hoàng Thiên Quân sẽ lãnh đủ, vì thế ông ta chỉ còn cách cố dùng địa thư để ngăn cản lại.

Nhưng vẫn không cản nổi sự công kích của Thiên Thư.

Những cú nổ liên tục nổ ra, đến Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Thiên Hà bọn họ cũng cùng nhau tấn công về phía Thông Thiên Giáo Chủ.

Diệp Thiên thấy thế cũng biết không thể tiếp tục tấn công trong vòng vây của quân địch nữa, nếu không Thông Thiên Giáo Chủ bị giết thì tổn thất lớn đấy, vì thế anh đã lùi lại đến giúp đỡ Thông Thiên Giáo Chủ.

Tốn biết bao nhiêu công sức thí bên đại quân của Hoàng Thiên Quân mới lùi lại về phía cánh trái cùng với một trăm năm mươi vạn tỷ đại quân.

Đôi bên cũng ngừng chiến ngay lúc này.

Binh lực của Hoàng Thiên Quân củng bắt đầu tiến sát phía chính diện của đại quân thiên đình.

Sau khi tiến sát thì Diệp Thiên cũng bắt đầu cảm thấy kiệt sức, anh leo lên bảo tọa của trung quân đại trượng và hỏi: “Tình hình thương vong thế nào rồi?”

Sắc mặt của Khương Tử Nha trông rất nặng nề: “Theo thống kế thì có năm mươi vạn tỷ đội cảm tử ra quân, số còn sống quay về chỉ còn lại ba vạn năm ngàn tỷ, số lượng thương vong khoảng bốn mươi sáu vạn năm ngàn tỷ.”

“Ngoại trừ đại quân phải chịu sự tổn thất nặng nề thì những cao thủ bên chúng ta cũng trả giá với thương vong rất lớn, cảnh giới đại la tổn thất tám ngàn người, Thái Thượng Kính tổn thất bốn trăm người, đại đạo cảnh giới tổn thất bốn người.”

“Bốn thánh nhân tử vong chính là Thái Úy, hai vị thiên tướng trong lục bộ thiên tướng và một vị thánh nhân dân gian.”

Âm thanh vừa thốt ra, bên trong trung quân đại trượng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều rất đau lòng.

Đặc biệt là Diệp Thiên.

Anh đã mất đi ba vị tướng cũ trung thành, cũng giống như bị chặt mất ba ngón tay vậy, đau đến mức không thể thở nổi.

“Thương vong lần này thật sự là quá lớn mà!”

Diệp Thiên thở dài một cái và nhắm nghiền mắt lai.

Lúc này, Đa Bảo đạo nhân nói: “Sư tôn, Vô Đương sư muội, Quy Linh sư muội đều đã tử trận rồi.”

“Huhu…Vô Đương thánh mẫu vì cứu Chiến Nhi nên mới bị Hạo Thiên bắn chết đấy.” Đóa Đóa vừa lau nước mắt vừa nói, khi đó cô ấy đang bị bao vây, khi nhìn thấy những hình bóng quen biết bị giết chết thì tâm trạng đó khó chịu đến mức náo chỉ có một mình cô ấy mới hiểu rõ.

“Con mẹ nó!”

Thông Thiên Giáo Chủ cắn chặt răng nói: “Tên cẩu tặc Hạo Thiên này, đợi ngáy họ bại trận thì xem ông ta phải chết như thế nào!”

Nói rồi ông ta lại quay qua trách móc Thân Công Báo: “Đều là do ý tưởng tốt của ông nên mới phải trả giá lớn như thế đấy, nếu như Tử Vi và Hậu Thổ không chịu hợp tác và không công khắc được núi Tu Di thì xem ta trừng trị ông thế nào!”

Cả người Thân Công Báo run rẩy lên và nói một cách yếu ớt: “Chỉ cần hai người họ thật lòng muốn giúp đỡ thì việc công khắc núi Tu Di vẫn còn có hy vọng rất lớn, sư tôn đừng vì những thương vong tạm thời mà cảm thấy chán nản, sau cơn mưa trời lại sáng, xin sư tôn hãy chờ đợi sự xuất hiện của cầu vồng.”

Thông Thiên Giáo Chủ còn có thể nói gì nữa chứ?

Chỉ có thể chờ đợi kết quả cuối cùng mà thôi.

“Đúng rồi.”

Bích Tiêu Tiên Tử nói: “Tử Vi đại đế nói rồi, núi Tu Di đã bị Thái Thượng bọn họ bày sẵn tuyệt tiên trận, nói là nếu thần tiên bước vào chắc chắn sẽ bị tiêu diệt,csau khi công khắc quân địch xong thì vẫn còn phải qua ải tuyệt tiên trận này.”

“Không sao không sao.”

Thông Thiên Giáo Chủ xua xua tay: “Nói về trận pháp thì Thái Thượng bọn họ vẫn chưa phải là đối thủ của ta, trận chiến phong thần lần trước thì Chu Tiên đại trận, Vạn Tiên đại trận, Thập Tuyệt trận, có loại nào mà không khiến họ phải đau đầu cơ chứ?’

“Chỉ cần có thể đánh sụp được đại quân của họ thì cái tuyệt tiên trận quái quỉ gì đó ta rất có lòng tin có thể phá vỡ được!”

Năng lực điều khiển trận pháp của Thông Thiên Giáo Chủ thì mọi người đều hiểu rõ, cho dù ông ta nói rất nhẹ nhàng nhưng mọi người đều tin rằng cho dù ông ta không tự tin mình có thể dễ dàng phá vỡ được thì chắc ông ta cũng sẽ làm được thôi.

Lúc này bên thiên đình.

“Sao rồi, đã thống kê được tình hình thương vong chưa?”

Hạo Thiên Đại Đế hỏi.

“Bẩm đại sư, đã có số liệu thống rồi.” Khương Tử Nha nói: “Theo số liệu thống kê thì lần này chúng ta tổn thất năm mươi vạn tỷ đại quân, tổn thất nhiều như thế là bởi khi bị Thái Nhất và Thông Thiên dùng điện xung kích tấn công gây thiệt hại ít nhất ba mươi vạn tỷ, nếu không con số thương vong cũng không nhiều đến thế.”

“Ngoại trừ đại quân thì còn có hai thánh nhân dân gian tử vong, họ cũng bị Thái Nhất và Thông Thiên giết.”

“Con mẹ nó!”

Hạo Thiên cắn chặt răng, bị Thái Nhất và Thông Thiên tập kích thật sự tạo ra thương vong quá lớn mà, cũng do Thái Thượng và Thiên Hà trông coi bất lực nên ông ta không thể nói gì cả, nếu như là Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn tắc trách thì ông ta đã trách mắng họ một trận rồi.

Nhưng ông ta cũng tự an ủi bản thân: “Mặc dù số lượng thương vong khá lớn nhưng bên quân địch cũng bị tổn thất nặng nề, đầu tiên là Thái Úy của họ đã chết, là bổn soái chính mắt nhìn thấy, còn có cả Vô Đương thánh mẫu bị bổn soái chính tay giết chết nữa, nói với thương vong thì họ thiệt hại nặng hơn chúng ta đấy, hao tổn như thế cũng được, bổn soái đồng ý hao tổn như thế với họ, đến cuối cùng thì chính ta vẫn mạnh hơn, họ đừng hòng công khắc núi Tu Di!”

“Đại soái nói phải lắm.”

Mọi người đều cho rằng như thế.

“Được rồi, lui xuống đi, hãy chú ý đến động tĩnh của quân địch.”

Hạo Thiên xua xua tay.

Các tướng lĩnh rời khỏi trung quân đại trượng.

Lại nói về phía Tử Vi đại đế.

Sau khi về đại quân cánh trái thì ông ta đang suy nghĩ trong quân trượng của mình.

Mặc dù tình thế lúc đó rất nguy cấp nên ông ta đã nhận lời Bích Tiêu Tiên Tử nhưng nếu thật sự thực hiện thì ông ta cũng cảm thấy rất sợ hãi, dù sao đây cũng là hành động chết chắc, đứng trước cái chết ai mà không sợ sệt chứ.

“Mình rốt cuộc có nên làm theo lời họ hay không đây?”

Ông ta nhất thời vẫn chưa thể hạ quyết tâm.

Sau khi suy nghĩ một lúc thì ông ta khẽ thở dài một cái.

“Thôi mặc kệ, dù sao cũng đã hứa rồi, nếu như nuốt lời thì lại bõ công họ đã tin tưởng mình, những gì họ phải trả giá cũng mất đi ý nghĩa, coi như cùng với họ đánh cược một ván vậy.”

Sau khi quyết định xong thì Tử Vi đại đế dặn dò: “Hãy gọi tất cả tướng lĩnh vào trong trượng, ta có chuyện muốn bàn bạc với họ.”

“Vâng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK