Tần Liên Tâm vô cùng gấp gáp.
Lạc Lạc đã không còn, Đóa Đóa cùng phụ hoàng con bé thì đi đến đại lục Thiên Thánh, cũng không biết là chết hay sống. Giờ cô cũng chỉ còn một mình Bảo Bảo mà thôi, nếu Bảo Bảo cũng mất vậy thì cô thật sự là cái gì cũng không còn.
Cho nên cô lòng nóng như lửa đốt, cửa hoàng cung lại bị ngăn lại không cho vào, cô liền như bị điên phải hô to.
Không bao lâu.
Cô bị người ta mang vào trong cung.
Trong đại điện.
Diệp Tử Cương ngồi ở trên long ỷ, Thẩm An Kỳ ngồi ở một bên, phía dưới có văn võ bá quan đứng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Liên Tâm giận không kìm được: “An Kỳ, Tử Cương, các người biết mình đang làm gì sao?”
“Đương nhiên biết.” Khóe miệng Thẩm An Kỳ nhếch lên, chính khí lẫm liệt nói: “Tôi và Tử Cương, lo cho thiên hạ bách tính, không đành lòng thiên hạ bách tính chết thảm, khuyên can thái tử đầu hàng, bảo vệ tính mạng người trong thiên hạ.”
“Thế nhưng thái tử không nghe lời khuyên bảo, nhất định phải cùng địch tử chiến, chọc giận tới bách quan, dẫn đến bách quan giận dữ. Cuối cùng liền bị bách quan kéo khỏi vị trí thái tử, mà con trai tôi đồng ý đầu hàng, cho nên liền được đẩy lên vị trí thái tử, vì thiên hạ người mưu cầu cuộc sống hòa bình.”
Tần Liên Tâm cả giận nói: “Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, trên dưới một lòng là có thể ngăn kẻ địch ở bên ngoài vào không được. Bây giờ các người làm thành như vậy, làm cho Tử Vi Tinh chưa đánh đã tan, đến lúc đó kẻ thù giết tới, giết hết nhóm người chồng tin tưởng. Đến lúc đó chồng trở về, cô không sợ chồng bắt cô và Tử Cương hỏi tội sao?”
“Tỉnh lại đi An Kỳ, Tử Cương, hai người đừng tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn nữa, bằng không sẽ dẫn đến kết quả không cách nào vãn hồi, rồi các người sẽ hối hận!”
“Hừ!” Thẩm An Kỳ cả giận nói: “Là các người đừng có lại tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn mới đúng, nhất định phải hại chết hết người trong thiên hạ thì các người mới vừa lòng sao?”
“Cô đã mất đi một đứa con trai rồi, chỉ còn lại một đứa con trai thôi, cô không hy vọng con trai cô còn sống sao?”
“Nếu cô muốn cho con trai cô còn sống thì cô nhất định phải phải đầu hàng, không đầu hàng thì tuyệt đối không ngăn được bước chân xâm chiếm của quân địch. Đến lúc đó thì ngay cả đứa con cuối cùng của cô cũng chết, cô sẽ không đau đớn sao?”
Tần Liên Tâm nói: “Con tôi chinh chiến sa trường mà chết, chết có ý nghĩa! Đến một ngày nào đó khi phụ hoàng của thằng bé trở lại, biết được sự tích anh dũng của con trai mình thì sẽ vì con tôi mà mà tự hào.”
“Nếu cô không khuyên Tử Cương buông xuống ý niệm đầu hàng đi, một khi cậu ta đầu hàng thì sẽ bị kẻ thù giết chết! Hơn nữa phụ hoàng cậu ta mà biết được không những sẽ không vì cậu ta rơi một giọt nước mắt, còn có thể mắng cậu ta đáng đời!”
“Đừng hy vọng xa vời rằng đầu hàng liền có thể bảo vệ mạng sống! Chồng đi đại lục Thiên Thánh nhất định là đã đắc tội đến ngũ tộc này cho nên ngũ tộc này mới có thể liên thủ, xuất binh đến thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ. Còn có thù hận tồn tại ở giữa, các người nghĩ đầu hàng liền có thể bảo vệ tính mạng sao?”
“Không chỉ không bảo vệ được mạng mà còn có thể làm cho quốc gia gặp nạn. Mà khi chúng ta tử chiến đến cùng, hiệu triệu toàn dân tham gia quân ngũ, nói không chừng còn có thể từ chỗ chết mà hồi sinh.”
“Đầu hàng thì chắc chắn phải chết, không đầu hàng thì vẫn còn có một đường sống, lựa chọn đầu hàng hay là không đầu hàng, cô và Tử Cương cũng đều không ngốc, chẳng lẽ không thể làm một cái lựa chọn chính xác sao?”
Thẩm An Kỳ giận dữ đứng dậy quát lớn: “Thật sự là ăn nói bậy bạ mà, thật quá ngu xuẩn! Tôi cũng không cùng loại người ngu xuẩn như cô nói tiếp! Dù sao thì tôi và Tử Cương, cùng với văn võ bá quan đều tin tưởng vững chắc rằng đầu hàng là sự lựa chọn chính xác nhất. Hơn nữa chúng tôi cũng cũng đã phái sứ thần đi đàm phán với kẻ địch, một khi đàm phán thành công liền có thể tránh được một kiếp này.”
“Tóm lại, sai là ở các người. Tôi và Tử Cương cùng với nhóm đại thần là đang ngăn cản hành vi sai lầm của các người! Khi chồng trở về tuyệt đối sẽ không trách chúng tôi!”
“Cô cũng không cần lãng phí miệng lưỡi nữa, mau đi làm bạn với Bảo Bảo đi. Một lúc nữa Tư Thần tuyệt đối sẽ mang đại quân đến đây, tôi còn phải bắt mẹ con bọn họ, trấn trụ bọn họ nữa.”
Nói đến đây, cô ta nhếch miệng nở nụ cười, phân phó nói: “Đưa hoàng quý phi đi, giam lỏng cùng một chỗ cùng với phế thái tử.”
“Vâng!”
Tần Liên Tâm lập tức bị kéo ra ngoài.
“Thẩm An Kỳ! Cô không thể làm như vậy! Không thể...”
Ngày thứ hai, trời u ám.
“Báo cáo!”
Có người báo lại.
“Thái tử điện hạ, thiếu soái dẫn theo 100 tỷ quân đã tới gần Hoàng Đô!”
Diệp Tử Cương lập tức khẩn trương lên.
“Đừng sợ.”
Thẩm An Kỳ vỗ bả vai của Diệp Tử Cương một cái, nói: “Mẹ đoán là bọn họ không dám giết vào đâu. Người đâu mang Tần Liên Tâm, Bảo Bảo và đám người Huân Nhi đến trên cổng thành chờ đợi Tư Thần đến.”
Rất nhanh sau đó hai mẹ con dẫn theo bách quan, mang theo mấy người Tần Liên Tâm đi tới thành lâu của Hoàng Đô.
Giờ này khắc này.
Trên cổng thành tất cả đều là đại quân.
Bất quá cũng chỉ có 10 tỷ quân bảo vệ thành, thấp hơn nhiều Tư Thần dẫn theo đại quân số lượng.
Nhưng có con tin ở đó nên trong lòng Thẩm An Kỳ cũng đã có dự tính.
Ước chừng sau nửa canh giờ sau.
Bên ngoài thành bụi đất tung bay.
Rõ ràng là Tư Thần đang dẫn theo đại quân tới.
“Bày trận công thành!”
Hoàng Phủ Tư Thần không nói hai lời, trực tiếp ra lệnh.
100 tỷ đại quân lập tức bắt đầu bài binh bố trận.
“Chậm đã!”
Thẩm An Kỳ hô: “Tư Thần, tôi khuyên cậu đừng làm loạn, hoàng quý phi, phế thái tử, phế thái tử phi, phế thái tử con cái, tất cả đều ở nơi này. Nếu cậu hạ lệnh công thành liền sẽ nổ chết bọn họ, cậu liền nhẫn tâm hại chết bọn họ sao?”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Tư Thần phảng phất bị bóp cổ.
Hoàng Phủ Tang thì cả giận nói: “Thẩm An Kỳ, cô dám tạo phản bức thái tử thoái vị quả thật là tội ác tày trời, còn không mau đưa tay chịu trói mà đầu hàng. Bằng không Tư Thần con tôi ra lệnh một tiếng thì nhất định mẹ con các người sẽ thịt nát xương tan!”
“Hừ!” Thẩm An Kỳ hừ lạnh nói: “Vậy cô phải hỏi một chút xem con của cô, cùng với chúng tướng có dám khai hỏa công thành hay không!”
Dứt lời, chúng tướng nhìn một nhà Tần Liên Tâm đang bị khống chế, đều trố mắt nhìn nhau.
Hoàng Phủ Tư Thần cắn răng nói: “Cho các người 3 giây thời gian quyết định, 3 giây sau, nếu còn làm thái độ này thì thứ đợi các người là quân lệnh đem các người những loạn thần tặc tử toàn bộ oanh kích chết!”
“Ba!”
“Làm sao bây giờ mẹ, Tư Thần giống như thật sự muốn động thủ.” Diệp Tử Cương kinh hãi nói.
“Đừng sợ, cậu ta không dám.”
“Hai!”
“Anh ta thật giống như là có can đảm đó mẹ!” Diệp Tử Cương run lẩy bẩy.
“Tin tưởng mẹ, cậu ta tuyệt đối không dám!”
“Một!”
Diệp Tử Cương lập tức ngồi xuống, hai tay ôm đầu, kinh ra cả người toát mồ hôi lạnh.
Thẩm An Kỳ vô cùng bình tĩnh hô: “Khai hỏa đi, đánh chết chúng tôi đi!”
“Các người...!”
Tư Thần vốn định không cho bọn họ quá nhiều thời gian quyết định, để bọn họ ở dưới tính huống hoảng sợ làm ra quyết định không chính xác.
Lại không có nghĩ đến, lá gan của Thẩm An Kỳ lại lớn như vậy, dọa đều không dọa cô ta sợ được.
“Tư Thần, không dám khai hỏa liền thì rút quân đi, chờ đón đầu hàng quân địch, cam đoan toàn quân tướng sĩ cùng với vợ con của phụ hoàng cậu đều cũng sẽ không chết. Nếu là tiếp tục chấp mê bất ngộ xuống, chống cự không đầu hàng, một khi kẻ địch đi vào thì tôi và Tử Cương không thể bảo vệ được các người.”
Thẩm An Kỳ đắc ý nói.
Hoàng Phủ Tư Thần nắm chặt nắm đấm.
Nếu không phải bọn người Tần Liên Tâm đang ở trong tay của Thẩm An Kỳ thì anh ấy cũng sẽ không thèm nhíu lông mày một chút nào trực tiếp hạ lệnh khai hỏa.
Nhưng mà trước đó thì mấy anh chị Bảo Bảo, Lạc Lạc, Đóa Đóa và mẹ cả đối với anh ấy rất tốt. Thậm chí bây giờ đối với anh ấy cũng rất tốt, anh ấy thực sự không đành lòng hại chết bọn họ.
“Tư Thần, cần quyết đoán mà không quyết đoán thì chỉ có thể chịu thiệt mà thôi, nhanh chóng hạ lệnh khai hỏa đi!” Hoàng Phủ Tang thúc giục.
Tư Thần nói: “Mẹ, mẹ cả và mấy anh đều đang ở đây trên cổng thành, nếu khai hỏa thì bọn họ nhất định phải chết!”
“Vậy nếu con không khai hỏa, để bọn họ uy hiếp rồi làm xằng làm bậy tiếp sao?” Hoàng Phủ Tang giận dữ hỏi.
Cô anh chỉ biết cần phải khai hỏa diệt Thẩm An Kỳ và Diệp Tử Cương, còn thái tử chính là Tư Thần. Về phần đám người Tần Liên Tâm và Bảo Bảo, cô ta cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy.
Hoàng Phủ Tư Thần cắn răng, từ đầu đến cuối đều không thể làm được.
“Tư Thần! Khai hỏa đi!”
Lúc này, Tần Liên Tâm hô: “Đừng quan tâm đến sống chết của chúng ta nữa, ngăn cản bọn họ đầu hàng kẻ thù mới là quan trọng nhất, không thể để cho giang sơn mà phụ hoàng con tạo ra hủy hết ở trên tay bọn họ!”
“Đúng vậy!” Bảo Bảo cũng hô: “Tư Thần, không cần quan tâm đến chúng ta, nhanh chóng khai hỏa đi. Chờ đến khi phụ hoàng trở về, nhớ kỹ hãy cho phụ hoàng biết, anh không có cai trị Bắc Minh hoàng triều tốt, bảo phụ hoàng chớ có trách anh. Hơn nữa cũng nói với phụ hoàng, Lạc Lạc là chết trận. Mặc kệ Lạc Lạc có biết đánh trận hay không nhưng Lạc Lạc cũng đã có can đảm cầm kiếm lên trấn thủ cổng thông tin, bảo phụ hoàng cũng đừng trách Lạc Lạc.”
“Im miệng! Im miệng cho tôi!” Thẩm An Kỳ quát.
“Ha ha!” Tần Liên Tâm cười lớn nói: “Thẩm An Kỳ, tôi sẽ không để giang sơn của chồng hủy ở trên tay cô. Cô muốn dùng tôi uy hiếp Tư Thần, nằm mơ đi, tôi sẽ không để cho cô được như ý!”
Nói đến đây, cô hô: “Tư Thần, đến lúc đó chuyển cáo phụ hoàng con rằng mẹ cả không có quản tốt hậu cung, bảo phụ hoàng con đừng giận mẹ cả có biết không?”
Vừa dứt lời.
Đùng một tiếng tiếng vang.
Tần Liên Tâm tự bạo.
“Mẹ!”
“Bà ơi!”
Bảo Bảo, Huân Nhi, con cái của họ tê tâm liệt phế kêu lên.
“Mẹ cả!”
Con mắt của Hoàng Phủ Tư Thần muốn nứt ra mà nhìn một đoàn sương máu trên thành kia.
Thẩm An Kỳ cũng cả kinh trợn to miệng.
Diệp Tử Cương cũng đặt mông ngồi dưới đất, kinh ngạc vô cùng.
“Tư Thần! Anh theo mẹ đi tìm Lạc Lạc, em khai hỏa tấn công vào đến đây đi!”Vừa dứt lời.
Rầm rầm rầm!
Bảo Bảo thôi thúc tiên pháp mang theo Huân Nhi, bọn nhỏ cùng nhau tự bạo.
“Anh cả! Chị dâu!”
Hoàng Phủ Tư Thần cuồng loạn hò hét, nước mắt như đê vỡ tuôn ra.
Sau đó, anh ấy tức giận hạ lệnh: “Khai hỏa! Khai hỏa cho ta!”
Rầm rầm rầm!
Hỏa lực dày đặc trong nháy mắt bao trùm qua.
“Đánh trả! Nhanh đánh trả!”
Thẩm An Kỳ gân giọng hô to.
Chỉ mấy lần oanh kích mà tường thành sắp sụp đổ.
“Làm sao bây giờ? Mẹ ơi làm sao bây giờ đây!”
Diệp Tử Cương dọa sợ.
Thẩm An Kỳ cũng không biết làm sao.
Đúng lúc này.
“Ha ha ha!”
Một cái tiếng cười đột ngột vang lên.
“Người nhà lão ma Diệp tự giết lẫn nhau kia, thực sự là chơi vừa vui vừa buồn cười!”
Lúc tiếng cười vang lên.
Hạo Thiên Tiên Đế cùng với Thái Thượng Hoàng của tiên tộc, Thái Thượng Hoàng của thần tộc đến trên cổng thành.
Hai vị Thái Thượng Hoàng trong khoảnh khắc liền dùng tiên pháp ngăn lại hỏa lực của 100 tỷ đại quân, khiến cho hỏa lực của đại quân căn bản không đánh vào được.
Lập tức, Thẩm An Kỳ và Diệp Tử Cương mừng rỡ, nói với sứ thần: “Đây là kẻ kịch, không, là người đại diện của ngũ tộc phái tới sao?”
“Đúng vậy thái tử điện hạ, bọn họ tới hiệp trợ cho ngài, giúp ngài củng cố toàn cục. Nếu thái tử nhanh chóng đầu hàng thì đại quân ngũ tộc cũng sẽ nhanh chóng đi vào.” Sứ thần trả lời.
“Ha ha!”
Diệp Tử Cương lập tức thoải mái cười to, hướng về phía Hoàng Phủ Tư Thần hô: “Hoàng Phủ Tư Thần, tới đi! Mau tới đi! Có gan thì đánh vào đi!”
Sắc mặt của Hoàng Phủ Tư Thần âm trầm tới cực điểm!
Mà lúc này, Thiên Giới.
“Như thế nào, chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Chỉ thấy Thân Công Báo đi tới Ngũ Trang Quán, Văn Tuyết Tâm và Diệp Chiến, cùng với các Thánh Nhân khẩn cấp đến hỏi.
Thân Công Báo nhếch miệng nở nụ cười: “Việc quan hệ với Thái Thượng Hoàng, thần một giây cũng không dám trì hoãn, vận dụng tất cả thế lực thì cũng xem như là đã chuẩn bị đầy đủn hai món rồi.”
“Ha ha!”
Diệp Chiến thoải mái cười to, vỗ bả vai Thân Công Báo: “Chẳng thể trách Thái Thượng Hoàng dặn dò trẫm, Thân Công Báo tay chân chịu khó, có thể trọng dụng. Ngươi quả nhiên không có làm Thái Thượng Hoàng thất vọng!”
“Ha ha!” Thân Công Báo cười nói: “Chờ đến khi nó có thể ăn mòn Bổ Thiên Thạch thì bệ hạ khen thần đi. Thần không ăn mòn được làm bệ hạ thất vọng, đến lúc đó mắng thần thì sẽ không tốt.”
“Ha ha!”
Đám người thoải mái nở nụ cười.
Tiếp đó, lần nữa xuống giếng.