Diệp Thiên cũng biết tính cách của Hỏa Huyền rất cẩu thả.
Tự tin là tốt nhưng tự tin quá thì sẽ hỏng việc.
“Sau khi chúng ta có được mấy trận thắng lớn, mọi người đã có niềm tin vào thực lực của chính mình. Vừa rồi Hỏa Huyền phân tích cũng rất đúng, chúng ta không hề thiếu sức chiến đấu ở mức độ cao. Nhưng mọi người có từng nghĩ là bên phía Minh Đạo người đông thế mạnh, hơn nữa Thương Minh Đại lục đã có lịch sử phát triển hơn mười triệu năm, bên trong vững vàng. Nếu tiếp theo đây họ phái mấy cao thủ cảnh giới Minh Đế Ngũ trọng đến thì mọi người định ứng phó như thế nào? Có lẽ Ma Gia có thể đánh lại một hai người, Hỏa Huyền cũng có thể một mình đánh lại ba người, nhưng nếu họ phái mười người đến thì sao? Chúng ta có sức chiến đấu ở mức độ cao, nhưng cũng không nhiều, cho nên tiếp theo đây chúng ta vẫn phải có tính toán nếu xảy ra trường hợp xấu nhất!”
Ác Nguyên suy nghĩ một lúc sau đó đứng lên hỏi: “Sư phụ, chẳng lẽ người thật sự không thể tham gia chiến đấu hay sao? Nếu đúng như lời sư phụ nói, bên phía Minh Đạo phái cao thủ cảnh giới Minh Đế Ngũ trọng đến đây thì chắc chắn chúng ta sẽ bị tiêu diệt! Đến lúc đó chúng ta không thể đánh lại, chẳng lẽ sư phụ có thể đứng im trơ mắt nhìn không ra tay sao?”
Diệp Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cũng đang muốn đến vấn đề này, lúc trước ta không tham gia vào chiến đấu là vì kiêng dè Minh Đế, ta sợ nếu ta ra tay thì ông ta cũng sẽ ra tay, bọn ta kìm hãm lẫn nhau như vậy thì chẳng khác nào hai người không có tác dụng. Nhưng sau khi nghĩ lại thì từ đầu đến cuối Minh Đế đều không xuất hiện, không chỉ như thế mà thậm không để lộ ra ngay cả một tia hơi thở. Cho nên ta suy đoán, không phải Minh Đế không muốn ra, cũng không phải khinh thường không ra, mà có lẽ có một nguyên nhân gì đó khiến ông ta không thể làm theo ý mình, không thể ra mặt! Nếu chứng minh được điều đó thì có lẽ cục diện bên phía chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều!”
Nghe Diệp Thiên nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Ý của Diệp Thiên là đợi sau khi hắn chứng minh được điều vừa nói thì hắn có thể ra tay.
Nếu Diệp Thiên có thể ra tay thì sau này cho dù bên phía Cung Minh Đế có phái cao thủ gì tới, phái nhiều hay ít thì bọn họ cũng có thể ứng phó.
Mấy ngày tiếp theo, bọn Diệp Thiên chiếm giữ thành Tần Phong.
Sau khi phái người canh giữ, bọn họ tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục ở thành Tần Phong.
Nửa tháng sau thì bọn họ tiếp tục xuất phát tiến về phía tòa thành tiếp theo.
Với thực lực và tinh thần binh sĩ của phía Diệp Thiên, ở Đông Vực của Thương Minh giới này đã không có một thành trì nào có thể chống lại sự tấn công của bọn họ.
Mà điều làm cho họ cảm thấy kỳ lạ chính là trong suốt mấy tháng tiếp theo bọn Diệp Thiên không đánh bất cứ một thành trì nào.
Bên phía Cung Minh Đế cũng không phái cao thủ đến để trợ giúp.
Phía Diệp Thiên đoán sở dĩ bên Cung Minh Đế không phái người đến là vì họ đang chuẩn bị một cái gì đó rất lợi hại.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì bước chân bao vây và tấn công các thành trì của bọn họ cũng không thể dừng lại.
Bởi vì bây giờ tinh thần của binh sĩ đang rất mạnh, nếu không cố gắng đánh thêm mấy thành trì thì sau khi gặp phải trở ngại, tinh thần binh sĩ đi xuống, muốn đoạt thêm thành trì sẽ rất khó khăn.
Mà Diệp Thiên muốn vào thời điểm cuối cùng chống lại Cung Minh Đế, hắn nhất định phải chiếm được toàn bộ hơn một trăm thành trì trong thời gian ngắn nhất.
Vì thế bây giờ bọn họ không thể dừng lại cũng không dám dừng lại.
Bởi vì không biết Minh Đạo đã chuẩn bị thứ gì đáng sợ ở phía sau.
Cho nên trong lòng mọi người bên phía Diệp Thiên vẫn luôn có một loại cảm giác bức bách.
Mà càng áp lực, tốc độ công thành của bọn họ càng nhanh hơn so với bình thường rất nhiều.
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, bọn Diệp Thiên ‘thế như chẻ tre’, đoạt lấy liên tiếp hơn hai mươi thành trì.
Hiện giờ, số thành trì mà đội quân của Diệp Thiên nắm giữ đã đạt tới con số ba mươi.
Đây là thành quả đạt được trong vòng vẻn vẹn chưa đầy nửa năm.
Nhưng việc đó vẫn còn thua xa so với mục đích mà họ cần phải hoàn thành.
Hiện giờ đã đạt được số lượng trên dưới ba mươi mục tiêu, bọn họ muốn thống nhất Đông Vực thì con đường phía trước còn rất dài.
Mà cho đến nay, Minh Đạo vẫn chưa phái người đến trợ giúp những thành trì kia.
Bọn Diệp Thiên đang vui mừng, vì vậy những bước đi để công phá thành trì cũng không ngừng tăng nhanh.
Trong hai tháng tiếp theo, bọn họ lại đánh chiếm được hơn hai mươi tòa thành.
Đến thời điểm hiện tại, một nửa số thành trì ở Đông Vực đã nằm trong tay đám người Diệp Thiên.
Lúc này, Diệp Thiên cùng với đội quân của mình vừa mới chiếm được thành trì thứ năm mươi sáu, thành Hải Lăng.
Thành Hải Lăng nằm ở giữa Đông Vực.
Khu vực này là một trong số những thành trì phồn thịnh nhất.
Sau khi chiếm được thành Hải Lăng thì xem như đội quân của Diệp Thiên đã đứng vững ở Đông Vực.
Chiếm được càng nhiều thành trì có nghĩa là bọn họ càng có thêm nhiều tài nguyên, có thêm nhiều không gian để tiếp nhận thêm Ngũ Đạo đệ tử lần lượt đến từ khắp các nơi trên Thương Minh giới.
Phải nói rằng trong khoảng thời gian này số lượng Ngũ Đạo đệ tử đến từ khắp các nơi trên Thương Minh giới đã đạt đến con số sáu trăm tỷ người!
Ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đối với con số này.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Ngũ Đạo đã xuống dốc hơn mười triệu năm mà hôm nay lại có thể thu nhận được đến sáu trăm tỷ đệ tử.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, càng đông người thì bọn họ càng chiếm được nhiều thành trì.
Trong đại sảnh thảo luận, Diệp Thiên vẫn ngồi ngay ngắn ở vị trí người đứng đầu.
Ngồi phía dưới hắn có hai mươi cao thủ đạt cảnh giới Hư Không.
Lực lượng này đã có thể so sánh với thực lực nhìn thấy của Cung Minh Đế.
Trải qua một thời gian bao vây tấn công các thành trì, cùng với những trận huyết chiến, thực lực Hỏa Huyền, Linh Nguyên, Ác Nguyên đều tăng lên.
Thời gian gần đây Hỏa Huyền đã phá bỏ được cảnh giới thất trọng Hỏa Thần!
Sức chiến đấu hiện giờ của anh ta tương đương với một cao thủ cảnh giới ngũ trọng Hư Không.
Tu vi của Linh Nguyên và Ác Nguyên đều đã đạt tới cảnh giới nhị trọng Hư Không.
Những người khác cũng đều có tiến bộ, không ít thì nhiều.
Nhìn thấy những người ở bên dưới, nét mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ vui mừng.
“Trong khoảng thời gian này Ngũ Đạo chúng ta thế như chẻ tre bao vây và tấn công các thành trì, hiện giờ đã hạ gục được một nửa Đông Vực. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta còn cần hạ gục nhiều thành trì hơn nữa mới có thể đặt chân vào Thương Minh giới! Căn cứ vào phân tích của chúng ta, hiện tại ở Đông Vực còn lại hơn năm mươi tòa thành nhưng quan trọng nhất là ba tòa thành: thành Phượng Trạch, thành Kinh Vân và thành Lam Hồn! Có thể nói ba tòa thành này là ba thành trì lớn nhất Đông Vực, chiếm giữ phần lớn tài nguyên của Đông Vực. Chỉ cần tiếp theo chúng ta chiếm được ba tòa thành này thì việc chiếm được những thành trì khác cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Mà nếu chúng ta tấn công ba tòa thành này thì chắc chắn Cung Minh Đế sẽ ra tay, mà một khi bọn họ đã ra tay thì chắc chắn là thủ đoạn sẽ như sấm sét, vô cùng khủng khiếp!”