Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bố, đúng là nhà họ Tiêu là tiên vương thế gia, nhưng thực lực của Diệp Thiên, có thể một chân đạp nát thân thể chân tiên đỉnh phong viên mãn, chỉ sợ cũng là cấp bậc tiên vương, nếu đi nhà họ Tiêu đòi người, không nghiêm trọng như bố tưởng tượng đâu chứ?"

Trên đường đuổi theo Diệp Thiên, Lam Linh Nhi hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng.

"Linh Nhi, con vẫn còn quá trẻ, chưa biết được sự thâm thúy của tu sĩ." Lam Ngọc nói: "Diệp Thiên đó tuy có chút năng lực, nhưng thực lực tuyệt đối không tới cấp bậc tiên vương, nếu như anh ta là tiên vương. Một đạp vừa nãy, thì không phải chỉ đơn giản là vỡ nát thân thể, mà đến cả hồn phách cũng tan theo!"

"Cho nên, bố vừa rồi phân tích một chút, anh ta nhiều nhất là Bán bộ Tiên vương, so với Tiên vương, khoảng cách không chỉ kém một hai phần, mà là trong mười vạn tám ngàn dặm, căn bản không có cách nào chạm đến lưng của Tiên vương."

"Hơn nữa có thể con không biết, nhà họ Tiêu bây giờ đã không phải là nhà họ Tiêu của trước đây nữa, nếu không thì bố sẽ không bán tin tức của đồ đệ được yêu thích của tiên vương, mà là trực tiếp liên hệ với vài tiên vương. Cùng nhau đi cướp đoạt đồ đệ yêu thích của tiên vương, moi lấy đạo thống trên người cô ta, cần gì phải bán tin tức."

"Ồ!" Thần sắc của Lam Linh Nhi hơi rung động, hỏi: "Vậy nhà họ Tiêu hiện nay, có bao nhiêu khủng bố, có thể khiến cho bố không dám động đến đạo thống trên người của đồ đệ yêu thích của tiên vương?"

Lam Ngọc cười thảm, nói: "Bởi vì thái tổ của nhà họ Tiêu, đã lấy được lợi từ đồ đệ yêu thích đó, đã không còn là tiên vương của Thiên Huyền cảnh nhập môn trung kì năm đó nữa, mà là tiên vương của Thiên Huyền cảnh tiểu thành hậu kì, thực lực không hơn kém so với bá chủ của Tiểu Nam Thiên chúng ta là bao."

"Cái gì!"

Thân thể của Lam Linh Nhi hơi chấn động, suýt nữa ngã từ trên lưng thú cưỡi xuống, kêu lên một cách không thể tin nổi: "Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trực tiếp thăng tiến lên một cảnh giới nhỏ, điều này cũng quá đáng sợ rồi!"

"Ông ta lấy được bảo bối gì từ tay của đồ đệ yêu thích của tiên vương, tu vi lại có thể thăng tiến nhanh như vậy!"

"Một cảnh giới nhỏ, nhưng mười vạn năm chưa chắc đã có thể thăng tiến!"

Cô bị chấn động một cách mạnh mẽ, quả thực không dám tin lời của bố, chỉ cảm thấy bố mình đang nói chuyện nằm mơ giữa ban ngày, quá không thực tế rồi!

Thanh Long Tinh ngàn vạn năm trở lại đây, cũng chưa từng có ai có thể trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi, từ Thiên Huyền cảnh nhập môn trung kì, trực tiếp lên thẳng tiểu thành hậu kì!

"Bố cũng không biết tại sao, nhưng lời cha nói là sự thật." Lam Ngọc nói: "Bởi vì người bố phái đi thám thính tin tức nói với bố, nhà họ Tiêu hôm nay muốn tổ chức đại hội tuyên thệ, tuyên bố với toàn bộ tiên vực Tiểu Nam Thiên, mười năm sau, thái tổ của nhà họ Tiêu, muốn tranh vị trí bá chủ."

"Trời ạ! Khẩu khí của nhà họ Tiêu cũng quá lớn rồi! Nhanh như vậy đã ăn mừng, không sợ đắc tội với bá chủ sao?" Lam Linh Nhi lại cực kì chấn động lần nữa.

"Có thực lực tuyệt đối ở trên người, cần gì phải sợ đắc tội bá chủ nữa?" Lam Ngọc cười nói: "Đây là thế giới lấy thực lực làm đầu, chỉ có nắm thực lực trong tay, bèn có thể không cần để ý đến mọi thứ, hiện nay thái tổ nhà họ Tiêu sở hữu thực lực ngang với thực lực của bá chủ, cho dù là công khai mắng bá chủ, bá chủ cũng phải nhắm một mắt mở một mắt."

Lam Linh Nhi gật đầu. Giờ mới vỡ lẽ nói: "Chả trách bố muốn đi ngăn Diệp Thiên lại, là không muốn Diệp Thiên đi đến nhà họ Tiêu tìm chết, sở hữu thực lực sánh ngang với bá chủ, Diệp Thiên đi rồi, vậy thì thực sự là đi tìm đường chết rồi."

"Ha ha!" Lam Ngọc cười nói: "Bố là vì Linh Nhi mà, nếu không thì cha sẽ không quản ông ta đi tìm chết hay không."

"Hả? Vì con?" Lam Linh Nhi không hiểu.

"Đúng vậy." Lam Ngọc gật đầu: "Diệp Thiên đó thực sự có rất nhiều tiền, vì để tìm vợ cho con trai, nhiều tiền như vậy mà cũng có thể bỏ ra được, bố vốn muốn giới thiệu con làm vợ lẽ của anh ta, ai ngờ ông ta không muốn, vậy thì giới thiệu để con làm con dâu anh ta cũng không tồi."

"Hả? Bố, sao bố cứ mai mối lung tung thế!" Lam Linh Nhi đỏ bừng mặt.

Lam Ngọc cười hề hề nói: "Bố chồng chịu bỏ nhiều tiền ra như vậy để tìm con dâu bố cũng là lần đầu tiên thấy, anh ta chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy, gả đến nhà đó, con tuyệt đối sẽ không bị bắt nạt."

"Con là con gái bảo bối của bố, bố gặp được nhà thông gia vừa ý, sao có thể không quan tâm chứ."

"Hơn nữa, con trai abg ta đứng đắn nghiêm túc, vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật tầm thường, con gả cho con trai anh ta, được tính là với được cành cao rồi, không được chê bai đâu đấy."

"Hay là thôi đi bố, nếu như người ta lại từ chối, con mất hết mất mũi, vừa nãy đã rất mặt rồi." Lam Linh Nhi bĩu môi.

"Ha ha!" Lam Ngọc cười to nói: "Thể diện lại chẳng thể lấy ra làm cơm ăn, gả đến nhà tốt mới có cơm để ăn, bố còn chẳng sợ mất thể diện, con sợ cái gì?"

Lam Linh Nhi bĩu môi, không nói gì.

Chẳng bao lâu, bố con Lam Ngọc. Ở trên bầu trời của Phong Nguyệt Thành, đổi theo Diệp Thiên.

Lúc này, Diệp Thiên đang nghe ngóng nhà họ Tiêu ở đâu, đắng sau lưng bỗng truyền đến tiếng gọi.

"Diệp Thiên, cậu đợi một lát! Đợi một lát!"

Diệp Thiên nghe thấy quay đầu ra nhìn, thấy cha con Lam Ngọc cưỡi trên một con yêu thú thánh phẩm bay tới, chỉ chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh ông ta.

"Các chủ, tôi đã nói rồi, không muốn con gái ông làm vợ lẽ, sao ông còn chạy xa cả ngàn dặm tới đây, ông muốn làm gì đây?" Diệp Thiên rất buồn bực.

Ông ta có nhiều vợ như vậy, còn chưa thương đủ, thực sự không muốn lấy thêm vợ nữa.

"Ai muốn làm vợ lẽ của anh!" Lam Linh Nhi lồng ngực run lên, cực kì tức giận.

"Hề hề!" Lam Ngọc cười hề hề nói: "Là thế này Diệp Thiên, tôi thấy con trai anh đứng đắn nghiêm túc, đồ đệ yêu thích của tiên vương anh nhất định không thể làm cho cô ta trở thành vợ của con trai anh, còn con gái tôi cũng không kém, xinh đẹp như hoa, làm vợ của con trai anh chẳng phải rất tốt sao?"

"Có lý!"

Diệp Thiên gật đầu, nhìn Bảo Bảo: "Con trai, lấy vợ lẽ cho con, con muốn không?"

Bảo Bảo lắc đầu như một cái máy.

Đóa Đóa cười phì: "Bố, người anh Bảo thích là Huân Nhi cơ."

"Bố sẽ cứu Huân Nhi ra làm vợ cả của con." Diệp Thiên nói.

Bảo Bảo bối rối gãi đầu: "Vẫn là thôi đi bố, con có Huân Nhi là được rồi, hay là bố đưa về. Hỏi Lạc Lạc có muốn không, không muốn thì đưa cho em ba cũng được."

Diệp Thiên chống cằm nghĩ một lát, tính cách của Bảo Bảo và Lạc Lạc ôn hòa, Lam Linh Nhi này có chút điêu ngoa, chỉ sợ không quản được.

Còn con trai thứ ba Hoàng Phủ Tư Thần thì lại không giống vậy, cũng rất cường thế giống như anh. Thừa sức quản được Lam Linh Nhi.

Vừa nghĩ như vậy, hắn liền bật ngón tay kêu lên một cái, nói: "Như vậy đi, con trai thứ ba nhà tôi cũng là một người tài giỏi, tôi thay con trai thứ ba nhà tôi làm chủ, lấy con gái Lam Linh Nhi nhà ông."

Con trai thứ ba cũng hơn ba mươi tuổi rồi, tuy rằng tu sĩ kết hôn ở độ tuổi này được coi là sớm, nhưng lão Diệp hắn ở trái đất cũng đã quen rồi, con trai hơn ba mươi tuổi chưa kết hôn, cảm thấy người làm bố này vô dụng, cho nên nhất định phải tìm được vợ cho con trai, người làm bố như hắn mới có mặt mũi.

"Được được được!" Lam Ngọc gật đầu như giã tỏi.

"Con không muốn!" Lam Linh Nhi lại không vui vẻ gì: "Con không phải là đồ vật. Người này không muốn thì đưa cho người kia, người kia không muốn lại đưa cho người kìa, coi con là cái gì chứ, con không muốn gả!"

"Đây là sính lễ." Diệp Thiên trực tiếp lấy ra một rương yêu đan tôn phẩm.

Lam Ngọc lập tức hai mắt phát quang, thúc giục nói: "Linh Nhi, mau đồng ý."

Lam Linh Nhi cũng bị mê hoặc, gãi đầu, nói: "Vậy tôi đáp ứng trước, nếu con trai thứ ba nhà anh không lọt được vào mắt xanh của tôi, vậy thì tôi phải từ hôn."

"Phải là con trai thứ ba nhà tôi không vừa ý cô, tôi phải từ hôn lấy lên yêu đơn mới đúng, cho nên cô tốt nhất nên dịu dàng ngoan ngoãn một chút. Nếu không thì không thể làm con dâu nhà họ Diệp của tôi đâu." Diệp Thiên chỉnh lại nói.

"Hừ." Lam Linh Nhi dường như không đồng ý với lời của Diệp Thiên.

"Linh Nhi, con nghe lời bố chồng đi, gả đi rồi, thì không thể cứng đầu nữa." Lam Ngọc răn dạy Lam Linh Nhi.

"Con mới không thèm, cùng lắm là không gả nữa!" Lam Linh Nhi quay ngoắt đầu sang một phía.

Diệp Thiên không rảnh để đấu võ mồm với cô ta, nói với Lam Ngọc: "Hai người quay về đi, hôm nào tôi về nhà, sẽ đến chỗ ông đưa con gái ông đi, tôi phải nhanh chóng cứu vợ của con trai cả nhà tôi ra."

Nói xong, ông ta quay người đi.

"Không thể đi anh thông gia!" Lam Ngọc vội vàng nói: "Thái tổ nhà họ Tiêu rất lợi hại, đến chỗ ông ta cướp con dâu, sẽ mất mạng đó anh thông gia!"

Diệp Thiên không thèm để tâm, trực tiếp cưỡi thú bay đi.

"Ôi! Sao lại cố chấp như vậy!" Lam Ngọc cực kì phiền não.

Lam Linh Nhi hừ nói: "Bố, anh ta không nghe lời của cha thì kệ anh ta đi, nếu như anh ta bị đánh chết, chẳng phải chúng ta lấy được một rương yêu đan tôn phẩm miễn phí hay sao?"

"Vậy không được, bố phải đi cứu anh ta, anh thông gia giàu có như thế chết rồi rất đáng tiếc." Lam Ngọc vừa nói, lấy ra mười viên yêu đan tôn phẩm, lòng hơi đau một chút, sau đó đưa những viên còn lại cất đi, đi tìm một tiệm đồ mua một hộp quà, đi đến phía nhà họ Tiêu.

Lúc này, nhà họ Tiêu.

"Ôi trời ơi, nhà họ Tiêu hôm nay đang làm gì, sao lại có nhiều chân tiên đến đây thế?"

"Chân tiên đã tính là cái gì, ông đến muộn nên không biết, vừa nãy đã có hơn mười tiên vương đi vào rồi!"

"Ôi mẹ ơi, hơn mười tiên vương, nhà họ Tiêu của Phong Nguyệt Thành chúng ta, từ lúc nào có thể diện như thế rồi, nhiều tiên vương đến như vậy?"

"Tôi nghe nói, là thái tổ nhà họ Tiêu tổ chức đại hội tuyên thệ, mười năm sau trên cuộc chiến tranh vị trí bá chủ một trăm năm tổ chức một lần, muốn khiêu chiến bá chủ, thay thế vị trí của bá chủ. Trở thành bá chủ tiếp theo của tiên vực Tiểu Nam Thiên."

"Không thể nào! Thái tổ nhà họ Tiêu mới ở Thiên Huyền cảnh nhập môn trung kì, bá chủ là Thiên Huyền cảnh tiểu thành hậu kì, thái tổ nhà họ Tiêu lấy gì để khiêu chiến với bá chủ chứ!"

"Nghe nói tu vi của thái tổ nhà họ Tiêu gần đây tăng nhanh chóng, trực tiếp trong vòng một ngày, thăng tiến tu vi lên một cảnh giới nhỏ, quá đáng sợ rồi. Cũng không biết ông ta ăn thứ gì, trực tiếp tiết kiệm được việc tu luyện của mười mấy vạn năm!"

“...”

Ở ngoài cửa lớn nhà họ Tiêu, người đông như nước, đủ các loại nghị luận ngập trời ngập đất, đoàn người Diệp Thiên ở trên cao mấy vạn mét, đều có thể nghe thất tiếng bàn tán của dòng người đông đúc phía dưới.

"Tôn thượng, xem ra là hai thánh quả đại đạo mà ông đưa cho Huyền Cực Tiên Tôn, Huyền Cực Tiên Tôn để lại một quả đợi Huân Nhi khi vào cảnh giới Hợp Đạo thì ăn, đã bị thái tổ nhà họ Tiêu này ăn mất, mới trong thời gian ngắn thăng tiến lên hẳn một cảnh giới nhỏ." Dương Đỉnh Thiên nói.

"Ừm." Diệp Thiên gật đầu: "Ngoài thánh quả đại đạo ra, trên người Huân Nhi không có thứ gì có thể khiến cho tu vi của ông ta tăng nhanh chóng như vậy, có thể thấy Huân Nhi quả thực đã bị người nhà họ Tiêu bắt đi."

"Bố, vậy có thể cứu Huân Nhi ra được không?" BẢo Bảo hỏi.

Diệp Thiên cười cười: "Có bố ở đây, không có chuyện gì là không thể."

Nói xong, hắn nói một tiếng: "Đi xuống.", thú Thú Kim Lân mắt xanh cúi người bay xuống, sau đó một đoàn người dừng ở trước cửa lớn nhà họ Tiêu.

"To gan!"

Lập tức đã có người làm của nhà họ Tiêu hướng về phía Diệp Thiên quát lên: "Ở trước cửa nhà họ Tiêu, lại dám bay xuống, đây là cực kì không tôn trọng nhà họ Tiêu, chán sống rồi phải không?"

Diệp Thiên không nói hai lời, một tay áo phất qua, trực tiếp đem một đám người làm đứng ở cửa lớn nhận lễ vật của nhà họ Tiêu xé thành một mảng máu.

Sau đó, hắn giơ một cái đỉnh vàng cao tám trượng ở trước cửa lớn nhà họ Tiêu lên, phá vỡ cánh cửa, nghênh ngang đi vào.

Tất cả mọi người ở đó trợn tròn mắt nhìn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK