Khuôn mặt Ác Nguyên khẽ co giật, ông ta không cam tâm nói: "Sư phụ, vì cái gì đệ tử của người nhưng người lại thiên vị Hỗn Nguyên, giúp Hỗn Nguyên đối phó với ta? Sư phụ không cảm thấy, như vậy rất bất công hay sao?"
Ông ta cực kỳ tức giận. Chỉ cảm thấy bản thân vô cùng uất ức, cực kỳ khó chịu.
"Đồ nhi sai rồi." Diệp Thiên nói: "Vi sư cũng không thiên vị Hỗn Nguyên, vi sư đã sớm nói, lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt. Chỉ là đứng tại lập trường của vi sư nhìn mọi chuyện, tranh chấp giữa ngươi và Hỗn Nguyên, vi sư cho rằng, Hỗn Nguyên làm là đúng."
"Đúng và sai ở giữa, nhất định phải chọn một, vi sư đương nhiên lựa chọn bên đúng."
"Cho dù ngươi không ngừng mạo phạm vi sư, ra tay với vi sư, nhưng vi sư vẫn nhớ tới tình thầy trò nên không nặng tay với ngươi. Nếu không ngươi nghĩ rằng mình là đối thủ của vi sư hay sao? Vi sư không muốn ra tay với chính đồ nhi của mình, vi sư chịu đựng ngươi hết lần này đến lần khác, chỉ mong ngươi lạc đường biết quay đầu trở về, không tiếp tục chống đối lại vi sư. Nghe lời vi sưu, chuyện đã qua thì để cho nó qua, ân oán giữa ngươi và Hỗn Nguyên xoá bỏ từ đây, được chứ?”
Cho dù Ác Nguyên vẫn không ngừng mạo phạm hắn. Nhưng từ đầu đến cuối Ác Nguyên vẫm luôn gọi hắn một tiếng sư phụ.Điều này nói rõ trong lòng Ác Nguyên vẫn còn có người sư phụ là hắn.
Trên thực tế, trong lòng của hắn cũng có Ác Nguyên.
Không chỉ có Ác Nguyên, mà còn có cả những đệ tử Hỗn Nguyên, Hồng Nguyên, Huyền Nguyên, Linh Nguyên này.
Bởi vì những đệ tử này, đều làhắn dốc lòng dạy dỗ. Trong thời kỳ Hồng Mông, tình cảm giữa hắn và những đệ tử vừa là thầy vừa là bạn, vô cùng thân thiết.
Hắn là một cái coi trọng tình nghĩa người, cho dù Ác Nguyên nghĩ chiếm lấy đạo cốt của hắn, mạo phạm hắn, hắn đều có thể nếu nhẫn nhĩn sẽ nhẫn.
Ai bảo hắn là sư phụ chứ?
Đệ tử ở trong mắt sư phụ cũng giống con cái trong mắt cha mẹ, cho dù con cái có phạm phải lỗi lầm lớn đến mức nào, người làm cha đều sẽ cố gắng dạy dỗ, cố gắng khiến chúng trở thành những đứa trẻ tốt.
Cũng giống như Tử Cương, cho dù nó có phạm phải sai lầm gì, chẳng phải hắn vẫn bảo vệ mạng sống cho nó?
Lúc Tư Cương đi đày, cho dù hắn chưa bắt đầu tu luyện vẫn cố gắng đi đưa thằng bé một đoạn đường.
Hắn không phải máu lạnh vô tình, ngược lại hắn rất nặng tình.
Nhất là những đồ đệ như Ác Nguyên, những đệ tử đã ở bên cạnh hắn hàng triệu năm, cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu chuyện. Tình cảm ấy thậm chí còn vượt qua cả tình cảm giữa hắn và con cái.
Nhưng, Ác Nguyên là ma.
Ma là thứ rất cực đoan, chúng luôn để ý những chuyện vụn vặt, cứng đầu khó thuyết phục, trừ phi khuất phục được chúng, nếu không bình thường muốn thuyết phục chúng là một chuyện cực kỳ khó khăn.
"Nếu sư phụ nhất định phải làm thế, vậy đệ tử chỉ có thể không khách khí!"
“Sư phụ cũng chỉ có phòng ngự cao, công kích lại bình thường. Cho dù đệ tử đánh không lại sư phụ, sư phụ muốn đánh thắng đệ tử, cũng không phải là chuyện dễ dàng!"
"Vậy thì chúng ta đọ sức xem sao!"
Dứt lời, Ác Nguyên lập tức thi triển ma pháp.
Phía trước phía sau, hai bên trái phải đều xuất hiện một cái hư ảnh của hắn.
"Đây là công pháp do đồ nhi tự mình sáng tạo ra, Ngũ Hành Phân Thân Đại Thuật, sư phụ lĩnh giáo một chút đi!"
Nói xong, ông ta cùng với bốn phân thân, đứng dựa theo phương vị Ngũ Hành, rồi không ngừng thi triển pháp thuật. Sau đó năm đạo hắc quang bay tới tấn công Diệp Thiên.
Ông ta muốn dùng vũ lực để đánh bại sư phụ khiến sư phụ đồng ý cho ông ta giết Hỗn Nguyên.
"Được, vi sư sẽ lĩnh giáo một chút."
Diệp Thiên cười cười, nhưng cũng không có thi triển đại trận để đối phó Ác Nguyên. Sau khi Ác Nguyên xuất thủ, hắn chỉ đánh ra một chưởng.
Hắc khí do Ác Nguyên và bốn tên phân thân đánh ra lập tức trở nên méo mó vặn vẹo. Diệp Thiên đưa tay ra đánh rồi vung lên một cái về phía đám hắc khí đó, khiến chúng tan biến.
"Một chiêu của đệ tử, sư phụ phải dùng tới hai chiêu mới có thể phá được, sư phụ cũng chẳng có chút bản lĩnh gì cả."
Ác Nguyên đắc ý ghê gớm.
"Vậy đệ tử không khách khí nữa!"
Sau khi thăm dò được thực lực của sư phụ, Ác Nguyên cảm thấy độ khó để đánh bại sư phụ cũng không phải quá cao. Ồng ta rút ra cây đinh ba, bốn tên phân thân còn lại trên tay cũng lập tức xuất hiện một thanh bảo kiếm. Năm kiện pháp bảo và năm người Ác Nguyên cùng nhau xông về phía Diệp Thiên, đem hắn bao vây ở giữa, sau đó không ngừng ra tay tấn công Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhảy lên một cái.
Ác Nguyên và bốn tên phân thân cũng nhảy lên theo, hắn rơi xuống, Ác Nguyên và phân thân cũng rơi xuống. Tóm lại chính là vây quanh Diệp Thiên, rồi không ngừng công kích Diệp Thiên. Phòng ngự vốn có của Diệp Thiên đã cao nay lại thêm phòng ngự của đạo cốt tuy rằng chống lại được công kích của đám người Ác Nguyên, nhưng lại để lộ ra vẻ chật vật, phòng ngự cũng có dấu hiệu hạ xuống.
"Không tồi, không tồi, phân thân thuật này quả thực rất lợi hại." Diệp Thiên khen ngợi.
Ác Nguyên cười ha ha: "Sư phụ đã biết sự lợi hại của đồ đệ chưa? Vậy sư phụ có muốn cân nhắc đồng ý với điều kiện của đệ tử?”
Diệp Thiên cười ha ha: "Lợi hại thì lợi hại, nhưng muốn dùng nó để doạ sư phụ thì vẫn chưa đủ đâu!"
Nói xong, Diệp Thiên thi triển pháp quyết.
Quanh người hắn lập tức xuất hiện đủ các loại Thần thú.
"Phá!"
Diệp Thiên hét lớn một tiếng.
Thần thú lao ra ngoài.
Rầm rầm rầm! ! !
Dưới va đạp mạnh mẽ của Thần thú, cả Ác Nguyên lẫn bốn phân thân đều bị đụng bay vào tường của trận pháp.
Hít!
Ác Nguyên hít sâu một hơi.
Trong mắt ông ta lộ ra một tia kinh ngạc.
Không nghĩ tới, sư phụ công kích không quá kém, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của ông ta.
Đông thời ông ta cũng ý thức được là sư phụ vẫn luôn nhường ông ta, chưa hề dùng hết thực lực, nếu không ông ta cũng không thể kiêu ngạo như vậy.
"Thế nào đồ nhi?" Diệp Thiên hỏi: "Còn đánh nữa sao?"
Ác Nguyên vẫn không cam tâm, hỏi: "Đây là phát huy cực hạn của sư phụ hay sao?"
"Đúng." Diệp Thiên gật gật đầu: "Đây đúng là cực hạncủa vi sư, thực lực vi sư có hạn, không phải rất lợi hại, nhưng cũng không có kém cỏi giống như ngươi tưởng tượng. Bàn về phòng ngự, vi sư mạnh hơn ngươi không ít, nhưng bàn về công kích, hai người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."
"Nếu chênh lệch không lớn vậy người không đánh thắng được con, mà con không nhất định sẽ thua người!"
Dứt lời, Ác Nguyên tiếp tục tấn công.
Ầm ầm ầm! ! !
Bên trong pháp trận, hai người đánh tới túi bụi. So về thực lực mặc dù Diệp Thiên mạnh hơn một chút nhưng cũng chỉ có thể áp chếđược Ác Nguyên mà thôi, chứ đánh không thắng Ác Nguyên.
"Ha ha!"
Ác Nguyên cười to.
"Sư phụ bất quá cũng chỉ như thế mà thôi!"
"Nếu sư phụ nhất định muốn giúp Hỗn Nguyên, vậy chúng ta đánh tới biển cạn núi mòn, ai cũng đừng nghĩ thoải mái!"
Ông ta cực kỳ quyết tâm, nhất định phải cùng Diệp Thiên đánh tới phân thắng bại mới thôi. Nếu chưa phân thắng bại thì ông ta sẽ không chịu khuất phục.
"Vậy vi sư để cho ngươi sự lợi hại của Hàng Ma Đại trận!"
Nói xong, Diệp Thiên thi triển côn hiệu của Hàng Ma Đại trận.
Sau khi Hàng Ma Đại trận được kích hoạt, phù văn trong cả trận giống như lập tức phun trào, đám phù văn rậm rạp hoá thành những chiếc dây trói, bay về phía Ác Nguyên cùng với phân thân của ông ta, sau đó đem tất cả bọn họ chói lại.
Ác Nguyên và phân thân dùng đinh ba chém đám dây trói đó, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào chém đứt "dây thừng" được.
Chẳng bao lâu sau, trải qua một phen giãy dụa, Ác Nguyên và phân thân, đều bị những chiếc "dây thừng" này trói chặt hoàn toàn. Những chiếc “dây thừng này” dưới tiên pháp của Diệp Thiên, uy lực trở nên cực kỳ kinh khủng. Ác Nguyên và phân thân muốn cắt đứng đống “dây thừng” này là việc vô cùng khó khắn.
Chỉ trong nháy mắt, Ác Nguyên và phân thân đã không còn năng lực phản kháng.
" Đồ nhi còn muốn tiếp tục không?" Diệp Thiên hỏi.
"Hừ!" Ác Nguyên rất không cam tâm hừ lạnh: "Đệ tử sẽ không khuất phục! Tuyệt đối không! Vĩnh viễn cũng sẽ không!"
Ông ta cảm thấy, đám dây thừng này có thể chói được ông ta nhưng không thể nào giết được ông ta.
"Haizz!"
Diệp Thiên yếu ớt thở dài.
"Xem ra, nếu vi sư khôg nặng tay với ngươi, ngươi sẽ không sợ!”
Ác Nguyên bị trói, Diệp Thiên thi triển Tứ Tượng Phong Thiên quyết.
"Không được!"
Sắc mặt Ác Nguyên lập tức thay đổi, ông ta tức khắc giãy dụa kịch liệt, cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có bao phủ lấy cả người ông ta.