Ngay khi lời nhận xét này phát ra, Diệp Thiên quay đầu nhìn, liền thấy một nữ tử áo tím và một nữ tử áo xanh đang đi ra khỏi gian hàng ở giữa tầng cao nhất.
Đáng ngạc nhiên đó là Dương Tử Hi và Lục La.
“Chị Tử Hi, sao ba em lại làm người ta ghét như vậy?”
Đoá Đoá nghe âm thanh liền biết biết Dương Tử Hi đang nói chuyện, lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không vui hỏi.
“Ừm…”
Dương Tử Hi không nói nên lời, cười với Đoá Đoá, nói: “Chị nói đùa.”
Tuy rằng nhìn Diệp Thiên rất không thuận mắt.
Nhưng cô ta cũng biết rằng tình cảm của hai ba con Diệp Thiên và Đoá Đoá sâu nặng, nếu cô ta nói ra sự bất mãn với Diệp Thiên của cô ta, nhất định sẽ làm Đoá Đoá bị tổn thương, vì vậy không tiện nói ra.
“Ồ.”
Đoá Đoá gật đầu: “Trò đùa này chẳng vui chút nào. Ba của Đoá Đoá rất tốt với Đoá Đoá, lại rất lợi hại. Một chút đáng ghét cũng không có, chỉ có người xấu mới thấy ba đáng ghét, bởi vì ba có hai người vợ xinh đẹp, không đúng là bọn họ ghen tị với ba, mới thấy ba đánh ghét.”
Dương Tử Hi: "...”
Cảm tình với anh chẳng còn chút nào!
Thật là một người đàn ông phong lưu đáng kinh tởm!
Mặc dù ở Thiên Hoang, một người đàn ông có ba bốn vợ lẽ là chuyện bình thường. Nhưng cô ta vẫn cảm thấy khó chấp nhận.
Người chồng trong lòng cô ta ngoài thân phận, tu vi cao hơn cô ta, nhưng ngoài sức mạnh ra, thì phải cưng chiều một mình cô ta, chỉ tốt đối với một mình cô ta, không được dao động tình cảm, càng không được có vợ ba vợ bốn. Chỉ có như vậy cô ta mới có thể chấp nhận được!
Nếu không, cô ta thật khó mà chấp nhận!
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta không có cảm tình với nam thần tử cùng phái.
Bởi vì Mạc Thiên Trần với người chồng trong hy vọng của cô ta lại có khác biệt quá lớn, ngoài thực lực không đạt được như hy vọng của cô ta, lại còn là một kẻ trăng hoa phong lưu. Mà sở dĩ cô ta ghét Diệp Thiên, là vì cảm thấy Diệp Thiên là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, một chút đều không có phong thái của người khiêm tốn, lại còn cưới những hai vợ, khiến cô ta cảm thấy ghê tởm.
Nếu không có sự hiện diện của Đoá Đoá, cô ta cũng lười đến đấy.
“Đoá Đoá, em có muốn bay lượn trên bầu trời như một con hạc không?” Dương Tử Hi ngồi xổm xuống, cười hỏi Đoá Đoá.
“Có ạ, Đoá Đoá vẫn muốn một ngày nào đó được đưa ba mẹ lên trời hái sao.” Đoá Đoá cười nói.
“Thật sao?” Dương Tử Hi cười nói: “Vậy thì phải luyện tập đi, khi đạt đến trình độ của tỷ thì mới có thể bay cao bay xa, tuy không bắt được sao nhưng từ trên cao cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp.”
Cô ta muốn kiểm tra xem Đoá Đoá có để cho cô ta dạy tu luyện hay không. Nếu Đoá Đoá yêu cầu cô ta dạy Đoá Đoá tu luyện, thì có rất nhiều hy vọng rằng Đoá Đoá sẽ được đưa về môn phái và giao cho sư phụ bồi dưỡng.
Nhưng bất ngờ thay, Đoá Đoá cười và nói: "Ba đang dạy Đoá Đoá tu luyện rồi, bây giờ Đoá Đoá có thể bay khá cao."
Dương Tử Hi nghe vậy, nụ cười chợt đanh lại. Cô ta không ngờ Đoá Đoá vậy mà lại trả lời cô ta như vậy.
Nhưng ngay sau đó, cô ta đứng dậy, triệu hồi thần binh tinh phẩm, giẫm lên nó, bay nhanh quanh tầng cao nhất vài lần, và sau đó đáp xuống trước mặt Đoá Đoá.
“Wow, tỷ tỷ thật lợi hại nha.” Đoá Đoá vỗ tay nói.
Dương Tử Hi lập tức vui mừng nói: “Vậy Đoá Đoá có muốn học hay không?”
Chỉ cần Đoá Đoá muốn học, cô ta có hy vọng có thể mang Đoá Đoá đi rồi.
Điều mà cô ta không ngờ tới là Đoá Đoá nói: "Ba của em cũng biết, ba nói. Chờ Đoá Đoá tu luyện một hai năm nữa, sẽ dạy Đoá Đoá ngự kiếm phi hành, đến lúc đó Đoá Đoá cũng có thể cưỡi kiếm giống tỷ tỷ nha.”
Dương Tử Hi: “...”
Nha đầu này, như thế nào lại coi ba của nó làm trung tâm vậy?
“Tỷ tỷ sẽ biểu diễn một kỹ năng độc nhất vô nhị khác cho em xem.”
Đột nhiên cơ thể cô ta chuyển động, đứng lên, gọi ra mười tám trượng pháp thân cho Đoá Đoá xem.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên trầm mặc một hồi mới nói: "Này, này, cô ở trước mặt con gái tôi thể hiện bản thân, cô rốt cuộc là muốn gì?"
"Tôi nói cho cô biết, đừng có ý đồ xấu với con gái của tôi, nếu không tôi sẽ ném cô từ trên cao ba ngàn mét cho rơi xuống vực sâu một ngàn mét đấy.”
Ngay khi câu nói này vừa nói ra, cả Dương Tử Hi và Lục La đều liếc nhìn Diệp Thiên giống như gặp quỷ vậy.
“Anh dám nói chuyện với sư tỷ của tôi như vậy sao?” Lục La không dám tin nói.
Diệp Thiên khịt mũi nói: "Đoá Đoá là con gái cưng của tôi. Ai cũng đừng dám có ý đồ xấu với con bé, đừng nói những lời như thế này, tôi liền đánh người đó đến hoài nghi nhân sinh."
"Ai đang có ý đồ xấu với Đoá Đoá!"
Dương Tử Hi đột nhiên khó chịu nói: "Tôi cảm thấy Đoá Đoá có một linh tính khá đặc biệt, nghĩ muốn cho con bé một môi trường tu vi tốt nhất, tránh cho một mầm mống tốt như vậy bị anh làm lỡ, anh không cảm ơn tôi còn chưa tính, lại còn nói tôi có ý xấu với Đoá Đoá. Anh rốt cuộc có thể phân trắng đen không?"
“Đoá Đoá ở bên cạnh tôi, là môi trường tu vi tốt nhất, bây giờ con bé ham chơi, không muốn tu luyện vất vả, chờ con bé lớn lên một chút, không còn ham chơi nữa, tôi sẽ đàng hoàng dạy bảo con bé tu luyện, không tới mười năm có thể đem cô giẫm dưới chân.” Diệp Thiên nhẹ giọng nói.
Phụt!
Dương Tử Hi nhếch mép cười: "Tôi đã hiểu tại sao bây giờ Lâm Cảnh Hiên lại có thể chém gió như vậy. Hóa ra là do anh dạy hư cậu ấy, thực lực không có, chỉ biết tưởng tượng, Lâm Cảnh Hiên ngốc nghếch như vậy mới có thể bái anh làm vi sư, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ! "
“Làm sao cô biết tôi không có bản lĩnh? "Diệp Thiên cười khinh bỉ hỏi.
Dương Tử Hi ậm ừ: "Trên người có một chút tu sĩ khí tràng, thì có thể có bao nhiêu bản lĩnh, cũng không bằng khí tràng mãnh liệt trên người của Lâm Cảnh Hiên, tôi hoài nghi Lâm Cảnh Hiên là bị cái miệng chém gió đầy bản lĩnh của anh lừa rồi, mới có thể nhận anh làm sư phụ, khiến cho mọi người trong Thiên Hoang chê cười!”
Diệp Thiên cười nhạo nói: “Vốn dĩ lần này tôi chỉ muốn đồ đệ của tôi lọt vào hạng thứ hai mươi, không vượt mặt cô, mà cô đã nói như vậy thì thật ngại quá, lần này cuộc thi Thiên kiêu bảng, tôi sẽ giúp đồ đệ của tôi xếp phía trên cô, làm cho cô biết, sự trào phúng của cô là cái dạng gì.”
Nói xong, anh nhìn Dương Tử Hi một cái thấu đáo.
Đột nhiên Dương Tử Hi đại khái được tu vi gì đó, nên mới giúp tu vi của Lâm Cảnh Hiên tăng lên bao nhiêu, trong lòng anh hoàn toàn đều có tính toán rồi.
“Chỉ dựa vào anh?”
Dương Tử Hi chế nhạo, lập tức hướng thanh kiếm trong tay về phía Diệp Thiên, nói: “Từ góc độ ếch ngồi đáy giếng của anh, cơ bản cũng không biết được tôi lợi hại bao nhiêu, cho nên anh cũng bị mấy lời nói của Lâm Cảnh Hiên đánh bại mấy lời của tôi, có thể chấp anh trước, tôi nhường anh một tay hai chân, có thể đánh bại tôi thì cũng tính là anh lợi hại."
Diệp Thiên đang định nói gì đó, nhưng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên:
"Tử Hi! Tên này có phải là đang ức hiếp em không?"
Ngay khi những lời này nói ra, Diệp Thiên và Dương Tử Hi quay đầu tìm kiếm thanh âm, chỉ thấy trên tầng cao nhất xuất hiện một nhóm nam nữ. Sải bước về phía họ.
Dương Tử Hi nhìn thoáng qua đã biết không phải người khác đang nói, mà là vị hôn phu của cô ta, Mạc Thiên Trần.
"Tôi hỏi anh, có phải anh đang bắt nạt Tử Hi, nếu như có thì xem tôi giết chết anh như thế nào!"
Mạc Thiên Trần tiến lại gần. Nhìn Diệp Thiên vẻ mặt thù địch, anh ta hung hăng nói.
"Nếu anh ta có thể bắt nạt tôi. Anh còn có thể giết anh ta sao, bản thân anh có thể bị giết đó." Dương Tử Hi nhẹ giọng nói, cất kiếm đi.
Mạc Thiên Trần: "..."
Người có thể bắt nạt được Dương Tử Hi, anh ta quả thật không thể đánh lại.
“Yo!”
Đúng lúc này, một thanh niên mặc bộ quần áo màu tím nhìn Diệp Trần. Anh ta cười nhạo nói: “Đây không phải là sư phụ Long tộc hèn mọn của Lâm Cảnh Hiên sao?”
“Hả? Anh ta là sư phụ Long tộc của Lâm Cảnh Hiên?”
Một đám nam nữ đều kinh ngạc.
“Đúng vậy, lúc ấy tôi tình cờ bước vào Đăng Tiên Lâu và nhìn thấy Lâm Cảnh Hiên gọi anh ta là Sư phụ, tôi không thể nhầm lẫn được.” Người thanh niên chắc chắn nói.
“Ha ha ha!”
Đột nhiên, liền gây ra một tràng cười ầm ĩ.
"Người của Long tộc ti tiện kia, tôi thật muốn biết anh dùng cách nào mà có thể mê hoặc được tên ngốc Lâm Cảnh Hiên kia, làm cho cậu ta có thể nhận anh làm sư phụ vậy?" Mạc Thiên Trần hỏi với vẻ chế nhạo.
Diệp Thiên chưa kịp nói thì Đoá Đoá đã đỏ mặt giận dữ nói: “Anh là cái đồ hèn mọn, không được phép xúc phạm ba tôi!”
“Cái gì!”
Mạc Thiên Trần không dám tin nhìn về phía Đoá Đoá: “Nhóc dám mắng tôi là đồ hèn mọn? Tôi hỏi nhóc, có phải muốn chết không, nếu đúng như vậy, tôi không ngại bóp cổ nhóc đâu! "
“Có bản lĩnh thì đụng thử con bé, xem tôi có lột da anh không." Diệp Thiên lạnh giọng quát.
“Con mẹ nó, mày là cái thá gì mà cho rằng bổn cung không dám!”
Vừa dứt lời, Mạc Thiên Trần vươn một tay định túm lấy cổ của Đoá Đoá.
“Đủ rồi, Mạc Thiên Trần!” Dương Tử Hi nắm lấy cổ tay Trần Thiên Trần kéo anh ta lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Con bé mới bao nhiêu tuổi mà anh còn muốn xuống tay với con bé, anh có còn phải là người không?”
“Là nó mắng anh trước mà?” Mạc Thiên Trần giận dữ nói.
Dương Tử Hi ậm ừ: "Anh không châm biếm ba của con bé, thì con bé có thể mắng anh sao?"
"Em ..." Mạc Thiên Trần cũng không có biện pháp gì đối với Dương Tử Hi, chính là ở trước mặt bao nhiêu thần tử thần nữ, anh ta ngay cả vị hôn thê của mình cũng không khống chế được, chỉ cảm thấy thật mất mặt.
Kết quả vừa muốn tìm Diệp Thiên lấy lại thể diện, lập tức Diệp Thiên đảo qua ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Anh vừa rồi nói muốn lột da của tôi? Vậy tôi rất muốn xem là ai lột da ai."
Lời nói vừa dứt, tay của Mạc Thiên Trần xoay người nắm lấy Diệp Thiên.
Cuối cùng, anh ta lại bị Dương Tử Hi bắt lấy, vẫn là bị cô ta đẩy cho lùi bước.
“Ức hiếp người của Long tộc có vui không?” Dương Tử Hi hét lên, cô ta không muốn Đoá Đoá trở thành trẻ mồ côi nên đã giúp Diệp Thiên.
Nghe vậy, Mạc Thiên Trần với vẻ mặt không thể tin nhìn Dương Tử Hi: "Em thật sự là một cái người Long tộc ti tiện kia, lại gây khó dễ tôi? Em không sợ khi tôi trở về liền đem mọi việc của em cáo trạng với chưởng giáo Thiên Tôn sao!"
“Không phải là tôi ức hiếp anh, mà là tôi không quen nhìn anh ỷ mạnh hiếp yếu.” Dương Tử Hi nói.
“Các người...” Mạc Thiên Trần cảm thấy phổi nổ tung, lập tức tức giận nói: “Các vị đồng môn, tôi ngăn cản Dương Tử Hi, các người ai muốn giúp tôi giết chết tên Long tộc ti tiện này?”
“Tôi sẽ giúp anh.”
“Tôi sẽ giúp anh! “
“Tôi sẽ giúp anh!"
Nam nữ từng người một giơ tay.
“Tốt lắm!”
Mạc Thiên Trần vui mừng mà nhìn Dương Tử Hi: “Em không quen nhìn thấy tôi ỷ mạnh hiếp yếu sao, vậy tôi sẽ ức hiếp cho em xem, để cho em biết, Mạc Thiên Trần tôi không phải em có thể quản liền quản!"
Dương Tử Hi nghe vậy, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Một khi cô ta bị Mạc Thiên Trần ngăn cản, Diệp Thiên sẽ bị giết chết, mà Diệp Thiên vừa chết, Đoá Đoá nhất định sẽ liều mạng với bọn họ, kết quả cũng sẽ bị giết chết.
Diệp Thiên Cá chết hay không cũng không quan trọng, chính là để Đoá Đoá chết, cô ta rất khó có thể chấp nhận!
Ngay khi Dương Tử Hi còn chưa biết phải làm gì, một giọng nói đột ngột vang lên: "Các vị Thiên kiêu, các người cười nhạo thần tử Cảnh Hiên thì cũng thôi đi, lại còn muốn giết cả sư phụ của thần tử, như vậy không phải có chút khinh người quá đáng sao?"