Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được thôi, Điệp Huyết Ma Kiếm của bản tôn đã đói khát lắm rồi, đã đến lúc để nó uống máu của Thái Nhất.”

Ma tôn tu luyện hơn hai mươi triệu năm lại bị nhốt hơn mấy triệu năm, có thể nói rằng hắn ta vẫn chưa được hoạt động gân cốt trong suốt hơn ba mươi triệu năm nay, một kẻ hiếu chiến như hắn ta làm sao có thể ngồi im được, ngay lập tức giơ tay lên, gọi ra một thanh ma kiếm có tạo hình rất đẹp mắt.

Ngay sau khi thanh kiếm này xuất hiện thiên địa liền biến sắc.

Huyết quang lạnh lẽo phát ra từ thân kiếm lao thẳng lên bầu trời, khiến mây mù tản bay ra, bầu trời nhuộm đỏ một màu máu. Một nửa bầu trời ở Tây Vực đều bao phủ một màu đỏ tươi.

Mà ma tôn cũng tập hợp được mười tám trượng thân ma.

Trên đầu có hai cái sừng, một mái tóc dài xõa tung trên vai và phía sau lưng, gió nhẹ thổi qua, tóc dài bay phất phơ phát ra âm thanh réo rắt, giống như cờ chiến đang múa lượn, càng tăng thêm chút ý chí chiến đấu của ma tôn.

Đồng thời, Hồng Quân cũng tập hợp được mười tám trượng kim thân.

“Lên.”

Ma tôn hô lên một tiếng.

Trong nháy mắt, hai đạo hào quang từ mặt đất bay lên, một người giơ cao chiếc rìu khổng lồ, còn một người giơ cao thanh kiếm khổng lồ, một trái một phải, hình dạng trông giống như sừng thú và phát động tấn công về phía Diệp Thiên đang bay ở trên hư không.

“Đến đây đi.”

Diệp Thiên là kẻ tài cao mà gan cũng lớn hơn người.

Chỉ tế ra mười tám trượng kim thân, pháp bảo cũng chưa lấy ra, mà chỉ phóng khí ra bên ngoài và dung hợp phòng ngự của Địa Thư, liền có một lớp bảo vệ đầy màu sắc được hình thành trên khắp người hắn.

Trong giây tiếp theo.

Đùng đùng hai tiếng, một kiếm một búa chém vào trên lớp bảo vệ, tựa như một con dao chém vào quả bóng, nó không những không thể chém vào, mà khiến cả ma tôn và Hồng Quân đều bị đẩy đến lùi về phía sau một bước.

“Lớp bảo vệ chắc chắn thật.”

Khi hai người họ còn đang chấn động, Diệp Thiên khẽ dịch chuyển, hai lòng bàn tay đưa ra, vỗ vào ngực hai người bọn họ.

Rầm rầm hai tiếng kêu lớn vang lên.

Ma tôn và Hồng Quân đều bị một chưởng của Diệp Thiên đánh trúng, liên tục lui về phía sau.

Thần niệm của Diệp Thiên cũng theo đó mà chuyển động, Thiên Thư, Chuông Đông Hoàng, Hoàng Thiên Kiếm đều đồng thời xuất hiện trên không trung.

“Hồng Quân, ngươi có tìm hiểu kỹ không hả? Phòng ngự của Thái Nhất sao lại mạnh như vậy?”

Vẻ mặt của ma tôn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn ta và Hồng Quân liên thủ còn không thể phá được phòng ngự của Thái Nhất, nếu tiếp tục như vậy, làm sao bọn họ có thể đánh bại Thái Nhất đây?

Cũng may là công kích không cao lắm, một chưởng đánh vào chỉ hơi đau một chút, cũng không nôn ra máu, nếu công kích kinh người như phòng ngự, thì cho dù hắn ta và Hồng Quân có liên thủ, cũng phải chết dưới tay Thái Nhất rồi.

“Xem ra Trấn Nguyên Tử đã đưa Địa Thư cho hắn, phòng ngự của bản thân kết hợp với việc phòng ngự của Địa Thư đã khiến cho phòng ngự của hắn trở nên cao như vậy, nếu không thì sức phòng ngự của hắn cũng không đạt đến trình độ đáng sợ như vậy.”

Hồng Quân nói.

Ma tôn còn muốn nói thêm cái gì nữa.

“Đi.”

Diệp Thiên hét lớn một tiếng.

Thiên Thư và Chuông Đông Hoàng phân biệt tấn công về phía Hồng Quân và ma tôn.

Hồng Quân sử dùng rìu Bàn Cổ để chặn đòn tấn công từ Thiên Thư, ông ta bị đẩy lùi lại vài bước mới có thể chặn được nó.

Ma tôn hừ lạnh một tiếng.

“Phòng ngự của ngươi cao, nhưng công kích không cao, muốn giết bản tôn không có cửa đâu.”

Ma tôn nói xong, một đóa hoa sen màu đen đập vào Chuông Đông Hoàng, đồng thời nó đập vào Chuông Đông Hoàng khiến nó không thể tiếp tục tiến lên, hoa sen màu đen cũng lùi trở về.

Sau đó Diệp Thiên cầm kiếm xông tới.

Bùm bùm bùm.

Đánh đến khoảng không vỡ tung ra từng mảnh, mặt đất cũng bị rạn nứt.

Thực lực của ba người này tương đương nhau, hai người đối phó một mình Diệp Thiên, nhưng cũng không thể đánh lại được Diệp Thiên, một mình Diệp Thiên đối phó với hai người họ, cũng không thể đánh thắng được bọn họ.

Hồng Quân muốn sử dụng Phần Thiên Liệt Diễm thiêu đốt Diệp Thiên. Diệp Thiên dựa vào lớp bảo vệ của Địa Thư để đối kháng với Hồng Quân và ma tôn trong Liệt Diễm, mà Diệp Thiên muốn sử dụng Tứ Tượng Phong Thiên Quyết để nhốt bọn họ lại, đồng thời bọn họ lại có thể tránh được.

Ba người từ Tây Vực Trung Bộ đánh tới bắc bán cầu, rồi từ bắc bán cầu đánh tới nam bán cầu.

Những tòa thành phố phồn thịnh, một ngôi làng trên núi xinh đẹp, một ngọn núi lớn, một khu rừng.

Bởi vì trận chiến giữa ba người bọn họ, mà tất cả mọi thứ đều bị tàn phá.

Trong trận chiến suốt ba ngày ba đêm, không biết có bao nhiêu người dân ở Tây Vực đã chết dưới tác động trận chiến của ba vị cao thủ cấp cao này.

Toàn bộ Tây Vực giống như địa ngục, rơi vào sự hoảng sợ vô tận.

“Nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, Tây Vực chúng ta sẽ bị đánh thành đống hoang tàn mất.”

“Cũng không biết ba vị cao thủ này phải đánh tới khi nào mới có thể phân rõ thắng bại đây. Nếu cứ tiếp tục chiến đấu như thế này, sớm muộn gì Tây Vực cũng bị đánh trở về thời kỳ đồ đá thôi.”

“Nghiệp chướng, đúng thật là nghiệp chướng, vốn dĩ con dân Tây Vực chúng ta sống trong hạnh phúc an nhiên, tất cả đều bởi vì sự xuất hiện của Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, rồi lại có thêm Hồng Quân đến mang lại tai họa cho Tây Vực chúng ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quê nhà của chúng ta sẽ bị hủy hoại tan tành mất.”

“...”

Bên trong lều trại lớn của chủ soái hoàng thiên quân.

“Quân sư, chúng ta nên làm thế nào đây, đại quân của chúng ta căn bản không thể đuổi theo kịp, một khi đại quân tới gần, muốn sử dụng hỏa lực để phối hợp với bệ hạ công kích Hồng Quân và Đặng Thiên đều bị hai người đó né thoát được, chúng ta căn bản không có cơ hội, hơn nữa tốc độ của chúng ta cũng không nhanh bằng tốc độ của bọn họ, chúng ta cứ giống như kẻ vô dụng vậy, chẳng thể giúp ích được gì cả.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không thể tiêu diệt được Hồng Quân và Đặng Thiên. Nếu chúng ta chiến đấu ở Tây Vực, cùng lắm thì Tây Vực sẽ bị đánh thành đống phế tàn. Dù sao người dân ở đây cũng không phải thần dân của chúng ta, bọn họ có thương vong bao nhiêu người cũng chẳng sao.”

“Ngộ nhỡ Hồng Quân và Đặng Thiên tức giận và chạy tới Thiên Giới, thế thì Thiên Giới sẽ bị phá hủy mất.”

A tu la tỏ ra lo lắng nói.

Thân Công Báo vuốt râu suy tư.

Rồi sau đó hỏi: “Ngươi đã giết tất cả các chuyên gia vũ khí ở Tây Vực chưa? Nếu chưa, thì hãy yêu cầu bọn họ chế tạo thêm mấy chục viên Diệt Thiên Đạn để nổ chết một người trong số đó, thế thì bệ hạ có thể dễ dàng đối phó hơn rồi.”

“Không được, không được.”

Thông Thiên giáo chủ xua tay nói: “Hồng Quân và Đặng Thiên cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể đứng im cho Diệt Thiên Đạn bắn trúng? Đừng nói là hai người bọn họ, cho dù là ta, chỉ cần khoảng cách không ở gần lắm, ta đều có thể tránh được công kích của Diệt Thiên Đạn.”

“Ngươi không thấy ba người bọn họ chiến đấu kịch liệt như vậy sao? Một khi Diệt Thiên Đạn được bắn ra, sóng xung kích trong trận chiến của ba người họ đã có thể trực tiếp kích nổ Diệt Thiên Đạn trước rồi. Đến lúc đó, chúng ta không nhưng không giết được bọn họ, mà còn khiến cho người dân ở vùng đất này phải chịu tai họa lớn hơn, cho nên phương pháp này của ngươi không khả thi, chúng ta cần phải suy nghĩ lại và tìm ra một phương pháp tốt hơn mới được.”

Thân Công Báo lại rơi vào trầm mặc.

Mà ở một bên khác.

Cuộc chiến được diễn ra suốt ba ngày ba đêm.

Hồng Quân và Đặng Thiên đã thương tích đầy mình.

Diệp Thiên lại không hề bị thương.

Hắn có lớp phòng ngự của Địa Thư và phối hợp với phòng ngự của mình, Hồng Quân và Đặng Thiên căn bản không thể phá được phòng ngự của hắn, cho nên sau một trận đánh khá dài, trên người hắn không hề có một vết thương nào cả, thậm chí ngay cả quần áo đều không có chút tổn hại nào.

Trái ngược với Hồng Quân và Đặng Thiên.

Quần áo rách nát, mái tóc bù xù, vết thương khắp người, nhìn trông vô cùng chật vật.

Nhưng dù vậy, hai người bọn họ vẫn cố gắng chiến đấu đối phó Thái Nhất.

Không còn cách nào khác, hai người bọn họ cũng rất muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng Thái Nhất cứ bám sát lấy bọn họ, hai người lại không dám tách ra, một khi tách ra, bọn họ sẽ bị công phá, vì thế chỉ có thể ở chung một chỗ, mà Thái Nhất vẫn cứ bám sát theo không cho bọn họ có cơ hội nghỉ ngơi, hai người bọn họ chỉ có thể kiên trì đi chống cự.

Đừng xem nhẹ ba ngày này, thời gian này tương đương với ba năm trên trái đất.

Bọn họ đánh suốt một thời gian dài như vậy, không mệt mới là lạ.

“Hồng Quân, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị kiệt sức mà chết. Ngươi mau nghĩ cách thoát khỏi Thái Nhất đi. Bản tôn không muốn đánh nữa, căn bản không thể phá được phòng ngự của hắn. Ngược lại, thỉnh thoảng hắn lại tấn công ta hoặc lại tới tấn công ngươi. Nếu hai ta cứ tiếp tục đánh với hắn như thế này, người chịu thiệt mãi là chúng ta.”

Ma tôn vừa ngăn chặn đòn tấn công của Diệp Thiên vừa lớn tiếng kêu lên.

Hồng Quân nhất thời cũng không thể tìm ra cách để thoát khỏi Diệp Thiên.

“Đặng Thiên, ngươi biết sợ rồi phải không? Nếu ngươi biết sợ thì đổi qua phe trẫm và giúp trẫm tiêu diệt Hồng Quân, trẫm sẽ tha cho ngươi một con đường sống, sau đó thiết lập một phong ấn để trấn giữ ngươi suốt quãng đời còn lại.”

Diệp Thiên nói.

Hồng Quân vội vàng kêu lên: “Ma tôn, ngươi tuyệt đối không được đồng ý, nếu ta bị giết, người bị giết tiếp theo sẽ là ngươi.”

Đặng Thiên tức giận nói: “Nếu ngươi còn không nghĩ ra được cách giải quyết, bản tôn sẽ đồng ý gợi ý của Thái Nhất.”

Tất nhiên hắn ta không muốn đồng ý, hắn ta đang kích thích Hồng Quân.

Quả nhiên Hồng Quân bị hắn ta làm cho kích động, nhất thời trong đầu chợt lóe lên một vầng sáng, hét lớn: “Chuyển dời chiến trường đi tới Thiên Giới, nơi đó có Sát Tiên đại trận do ta thiết lập, chúng ta có thể đến trong trận nghỉ ngơi. Nếu Thái Nhất dám tiến vào, chúng ta sẽ tiêu diệt hắn, nếu hắn không dám tiến vào, chờ đến khi chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi lại ra đánh với hắn, khi đánh mệt rồi lại trở về nghỉ ngơi, nếu hắn đã muốn giết chúng ta, thì chúng ta cũng không cho hắn được yên ổn, xem đến lúc đó ai chịu thua.”

“Ha ha.”

Đặng Thiên cười to nói: “Hồng Quân ơi là Hồng Quân, phương pháp của ngươi đúng là hay đấy, vậy chúng ta cứ vừa đánh vừa lùi về Thiên Giới, qua đó đi hủy diệt đất nước của Thái Nhất.”

Nói xong, Đặng Thiên và Hồng Quân liền chạy hướng tới Thiên Giới.

“Khốn nạn.”

Diệp Thiên giận dữ đuổi theo, liên tục phóng Chuông Đông Hoàng và Thiên Thư đánh về phía Hồng Quân.

Hồng Quân cảm ứng được nguy hiểm, nhanh chóng né tránh, thoát khỏi sự tấn công của Thiên Thư, nhưng lại bị Chuông Đông Hoàng đánh trúng, ông ta phun ra một ngụm máu, rồi sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước.

“Không thể để cho bọn họ chạy tới Thiên Giới, nếu không chạy Thiên Giới sẽ gặp nguy hiểm.”

Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Vì thế hắn liền vừa đuổi vừa thả ra Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.

Tứ Tượng Phong Thiên Quyết vừa được thả ra, Hồng Quân và ma tôn không dám tiến về phía trước nữa, nếu không bọn họ đều sẽ bị mắc kẹt trong đó.

Vì thế nên hai người hướng về chỗ cao bay đi.

Còn Diệp Thiên hướng về nơi dẫn tới Thiên Giới, chuẩn bị đi ngăn chặn các nẻo đường, không cho hai người bọn họ trở về Thiên Giới.

“Ha ha ha.”

Nhìn thấy Thái Nhất không còn bám theo bọn họ nữa, mà chạy về canh giữa cổng lớn của Thiên Giới, ma tôn và Hồng Quân liền bật cười thành tiếng.”

“Cuối cùng chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi và thở một cách thoải mái rồi.”

Ma tôn vui mừng nói.

Hồng Quân thở dài: "Nghỉ ngơi đến no nê cũng vô ích. Hắn có Thiên Thư và Địa Thư trong tay, cho dù hai chúng ta có nghỉ ngơi đủ cũng không thể đánh bại được hắn.”

Ma tôn cười nói: “Đừng nản lòng, chờ nghỉ ngơi quay về trạng thái ban đầu rồi hai chúng ta sẽ công phá phòng tuyến của hắn và chạy tới Thiên Giới, đúng là chúng ta đánh không lại hắn, hắn cũng không thể giết được chúng ta, chúng ta cứ đi đến Thiên Giới làm loạn, xem thượng đế này của hắn còn có thể yên ổn được không?”

“Ngộ nhỡ hắn điên lên chạy vào trong Sát Tiên trận, há chẳng phải chúng ta có cơ hội tiêu diệt hắn rồi sao?”

Hồng Quân nghe vậy cảm thấy cũng có lý, trên mặt cũng bắt đầu nở nụ cười.

Vì thế nên, hai người họ tìm đại một chỗ khoanh chân ngồi xuống, trong lúc tự chữa thương cho mình, đồng thời cũng khôi phục thể lực.

Còn phía Diệp Thiên một đường trở lại cổng lớn của Thiên Giới.

Đại quân đang canh giữ ở cửa chính, hắn trở về lều lớn của chủ soái.

“Bệ hạ, tại sao lại ngừng chiến rồi?”

Thân Công Báo hỏi.

Diệp Thiên tức giận nói: “Tên cẩu tặc Hồng Quân này, ông ta muốn chuyển dời chiến trường đến Thiên Giới, trẫm không thể cầm chân được bọn chúng, vì vậy trẫm quyết định trở lại phối hợp với đại quân canh giữ cổng lớn dẫn lên Thiên Giới. Thuận tiện ngẫm lại xem còn có cách nào tốt để giết và đánh phế một trong hai người bọn họ. Chỉ cần có thể giết và đánh phế được một trong hai người, thì việc đối phó với một người còn lại mới dễ dàng.”

Thông Thiên giáo chủ cười khổ nói: “Chúng tôi đã suy nghĩ ba ngày rồi, nhưng cũng không nghĩ ra cách nào tốt cả.”

Đúng lúc này, Đóa Đóa chạy tới, nói: “Phụ hoàng, khi người trở thành yêu ma, nhi thần đã dùng máu của thất khiếu linh lung tâm để hóa giải ma khí trong cơ thể của người, nếu nhi thần lại dùng máu của Thất khiếu linh lung tâm, liệu có thể hóa giải được ma khí của Đặng Thiên và khiến cho thực lực của hắn ta trở nên yếu đi, sau đó phụ hoàng giáng cho hắn ta một cái kích mạnh, tiêu diệt hắn ta trước, sau đó tiêu diệt Hồng Quân, thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK