Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói tới Diệp Thiên.

Lúc này hắn đang đuổi đánh Hồng Quân, tránh cho Hồng Quân chạy loạn phá huỷ khắp nơi.

Nhưng không May là hắn không thể đánh chết được Hồng Quân, sức sống của thánh nhân quá mãnh liệt. Nếu không có thực lực mạnh tuyệt đối nghiền ép, thì thánh nhân hoàn toàn có thể bất tử. 

Huống hồ tu vi của Hồng Quân chỉ kém một chút so với Diệp Thiên.

Sở dĩ hắn đuổi theo đánh Hồng Quân, là bởi nghĩ muốn nhân lúc Ma Đạo chưa hoàn thành tạo chút thương tích cho Hồng Quân. Đợi đếnsau khi Ma Đạo hoàn thành xong, Hồng Quân dung hợp Ma Đạo cũng sẽ yếu đi một chút. Nếu không Diệp Thiên sợ mình đối phó không lại Hồng Quân, ThiênGIới cũng bị Hồng Quân huỷ mất. 

Còn Hồng Quân cũng chỉ có thể cắn răng chống lại đuổi đánh của Diệp Thiên, tránh cũng không dám tránh.

Ông ta cũng có nỗi khổ tâm của mình. Nếu bây giờ ông ta dung hợp với Ma Đạo chẳng những không ngăn được Diệp Thiên, mà ngược lại với thực lực hiện giờ của Diệp Thiên hoàn toàn có thể chém hỏng Ma Đạo chưa hoàn chỉnh kia. Cho nên để ma soái ma tướng có thời gian tạo dựng Ma Đạo, ông ta chỉ có thể cắn răng đi ngăn Diệp Thiên, không cho Diệp Thiên có thời gian phá huỷ Ma Đạo.

Ông ta tin rằng bây giờ chỉ là tạm thời , chờ Ma Đạo hoàn thành sáng tạo, muốn báo thù cũng không muộn.

"Trời ạ! Thật là đáng sợ! Thánh nhân giao thủ, quả thực là đủ để huỷ diệt mọi thứ mà!"

"Cứ tiếp tục như thế, toàn bộ Thiên Giới phải bị đập nát mất!"

"Hồng Quân, đồ ác quỷ nhà ngươi! Ngươi Mau chết, đừng gây tai họa Thiên Giới, ngươi Mau chết đi!"

Hai người giao chiến, Mang đến vô số thương vong cho Bắc Câu Lô Châu, không biết bao nhiêu người chết dưới trận đánh của bọn họ, khắp nơi đều là phế tích, thảm khốc vô cùng.

"Ha ha!"

Hồng Quân điên cuồng cười.

"Thái Nhất, con dân của ngươi đang gào khóc đó! Ngươi tấn công mạnh một chút nữa đi, ta muốn thấy đến con dân của ngươi chết trong chính tay của ngươi!"

Thánh nhân cũng không phải hiền nhân, chỉ coi vạn vật như cỏ rác.

Chút người chết đó, Diệp Thiên không thèm để vào trong mắt.

Có cuộc chiến tranh nào có không người chết? 

Bây giờ chỉ vì chút người chết đó mà giảm tấn công Hồng Quân, vậy chờ khi Hồng Quân dung hợp Ma Đạo, phản kích hắn thời điểm, sẽ có càng nhiều người tử vong.

Cho nên, hắn chẳng những không giảm cường độ tấn công xuống, ngược lại tấn công Hồng Quân kịch liệt hơn, đánh Hồng Quân từ Bắc Câu Lô Châu trung bộ tới bên trong Bắc Hải. Sau khi ra giữa biển, sẽ giảm bớt rất nhiều tổn thương cho bách tính Thiên Giới.

Mà lúc này, Tôn Ngộ Không cũng đã về đến Thiên Đình.

" Tiêu Dao Vương thế nào rồi?" Diệp Chiến thấy Tôn Ngộ Không trở về, lập tức hỏi thăm tình hình.

Tôn Ngộ Không nói: " Lão tặc Hồng Quân sáng tạo Ma Đạo, sau khi bị Thái Thượng Hoàng chém rách, lão già này để ma soái ma tướng tiếp tục tạo dựng Ma Đạo, còn hắn chạy ra ngăn cản Thái Thượng Hoàng. Chúng ta đi ngăn cản ma soái ma tướng tạo dựng Ma Đạo, nhưng căn bản là không có cách ngăn cản. Vì ngăn cản Ma Đạo hình thành, đến lúc đó Thái Thượng Hoàng đánh không lại Hồng Quân, Trấn Nguyên lão huynh bảo Tam Thanh hợp thành Bàn Cổ, lấy sức mạnh khai thiên tích địa của Bàn Cổ để phá huỷ Ma Đạo. Bây giờ Thái Thượng Hoàng đang đánh nhau với Hồng Quân, Tam Thanh đang dung hợp thành Bàn Cổ, còn lão Tôn ta thì về Thiên Đình để lấy rìu Bàn Cổ. Bệ hạ Mau lấy rìu Bàn Cổ ra đây cholão Tôn Mang đi. Nếu không có rìu Bàn Cổ, cho dù Tam Thanh có hợp thành Bàn Cổ, cũng không phá huỷ được Ma Đạo."

Nghe hắn nói xong, Diệp Chiến liền để cho người ta đi lấy rìu Bàn Cổ.

Không bao lâu, mấy vị thiên tướng khiêng một lưỡi búa nặng nề tiến vào đại điện.

"Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, lão Tôn ta trước không tiếp tục nói chuyện với mọi người, lão Tôn phải tranh thủ thời gian quay lại đó."

Tôn Ngộ Không nói xong liền cầm lấy rìu Bàn Cổ, cơ thể nhoáng một cái liền hóa thành một vệt ánh sáng bay đi mất.

Tất cả mọi người đều lo lắng không thôi.

Bọn họ cũng không biết, trận đấu này cuối cùng ai sẽ là người thắng.

Cũng vào lúc này, trải qua cố gắng của Ma Soái cùng Ma Tướng, Ma Đạo đã hoàn thành.

Sau khi Ma Đạo hoàn thành, toàn bộ hư không giống như bị bao phủ bởi một tấm lưới lớn màu đen. Tấm lưới lớn này liên tục xuất hiện những tia chớp màu tím khiến cho cả mảnh trời trở nên cực kỳ quỷ dị.

Mà Ma Đạo hoàn thành tạo dựng xong, không khí trên Thiên Giới cũng thay đổi, trở nên cay độc hôi thối vô cùng. Hô hấp loại không khí này, những người có tu vi cao tạm thời không sao, tu vi thấp và những người không có tu vi, hai mắt đỏ ngầu, thần trí không ổn định, cả người trở nên điên loạn cực đoan.

"Ta sẽ biến thành Ma sao? Ta đây là biến thành Ma sao?"

"Trời ạ! Sao mắt của ta lại biến thành màu đỏ rồi? Tâm trạng thật hỗn loạn, khó chịu quá!"

"Hồng Quân đồ chết tiệt nhà ngươi, ngươi muốn biến tất cả mọi người trên Thiên Giới thành Ma hay sao?"

Trong lúc nhất thời, cả Thiên Giới chìm kinh hoảng, phẫn nộ, hỗn loạn.

"Ha ha ha! ! !"

Hồng Quân phát hiện Ma Đạo đã tạo dựng thành công, lập tức cười không ngừng.

Hắn trêu tức nhìn về phía Diệp Thiên, thâm trầm cười nói: "Thái Nhất, Ma Đạo đã hoàn thành, đám thủ hạ của ngươi Tôn Ngộ Không, Trấn Nguyên Tử, Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên, cuối cùng vẫn không thể ngăn lại Ma Đạo. Bây giờ, Ma Đạo đã tạo ra rồi, ta chỉ cần dung hợp với Ma Đạo liền có thể dùng sức mạnh của Ma Đạo giết chết người trong thiên hạ, giết chết ngươi, bây giờ ngươi đã sợ chưa?” 

Diệp Thiên ngửa đầu nhìn lướt qua Ma Đạo trên đỉnh đầu, qua lớp Ma chú c dày đặc kia, hắn có thể cảm nhận được năng lượng kinh khủng giấu sau lớp Ma chú này.

Hắn biết lợi thế đã nghiêng về phía Hồng Quân bên kia, nếu không phải hắn giết chết Hồng Quân, thì cũng là Hồng Quân giết chết hắn.

"Thế nào, sợ?" Hồng Quân vô cùng đắc ý, chắp tay sau lưng, tự đắc nói: "Nếu sợ thì Mau quỳ gối trước mặt ta, xin lỗi ta, sau đó tự bạo. Ít ra ta có thể tha cho sinh linh trong thiên hạ muôn dân, bằng không đợi ta dung hợp với Ma Đạo, không chỉ có ngươi phải chết, sinh linh trong thiên hạ cũng phải chôn cùng với ngươi! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để sinh linh trong thiên hạ chôn cùng mình hay sao?"

Diệp Thiên híp híp mắt: "Ngươi đừng vội vui mừng, còn chưa biết ai sẽ là người cười đến cuối cùng đâu!"

"Vậy sao?"

Hồng Quân cười lạnh: "Xem ra, ngươi không tin ta có thể dùng sức mạnh của Ma Đạo để giết chết ngươi.Vậy ta đây liền bay lên trên đó, mượn sức mạnh của Ma Đạo để ngươi nếm thử xem, đến cùng là Ma đạo lợi hại, vẫn là tiên đạo lợi hại!"

Vừa dứt, Hồng Quân lập tức hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía hư không.

"Đi!"

Diệp Thiên lập tức ném địa thư ra.

Trong nháy mắt Địa Thư đã bay tới trên đỉnh đầu của Hồng Quân rồi biến thành một cuốn sách khổng lồ. 

Ầm!

Hồng Quân đụng vào Địa Thư, sau đó nhanh chóng rơi xuống dưới.

Diệp Thiên thừa cơ hội xông lên, dồn hết toàn lực chém một kiếm lên người Hồng Quân.

Ầm!

Eo của Hồng Quân suýt chút nữa bị cắt đứt, ông ta bị một kiếm này đánh bay ra ngoài. Ma huyết nhỏ vào trong biển, khiến cho nước biển cũng không ngừng sôi trào.

"Thái Nhất! Mẹ kiếp nhà ngươi! Có gan thì để ta đi lên! Nếu ngươi dám ngươi chính là cháu của ta!"

Hồng Quân tức giận mắng to.

"Nếu ngươi lên vậy ngươi giỏi, nếu ngươi không lên được ngươi chính là cháu trai của Tôn Ngộ Không, trẫm không có đứa cháu trai bất hiếu như ngươi!" Diệp Thiên nói.

"Ngươi. . ."

Hồng Quân suýt chút nữa nôn ra búng máu.

Mẹ nó, đả kích người ta quá đi mất! Nói người khác là cháu trai của Ngộ Không vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục người ta!

Ông ta cố gắng mấy lần vẫn không thành công, lần nào cũng bị Diệp Thiên chặn ở phía dưới không cách nào bay lên trên được.

Hồng Quân cực kỳ tức giận: "Ma soái ma tướng, dùng sức mạnh của Ma Đạo tấn công Thái Nhất! Giúp bản tôn dung hợp với Ma Đạo, giết chết tên cẩu tặc này!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK