“Mẹ nó!”
Diệp Thiên cũng sửng sốt, giật nảy cả mình như phản xạ có điều kiện, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Không phải là hắn sợ phiền phức.
Hắn chưa bao giờ sốc như vậy kể từ khi hắn được trọng sinh ra một lần nữa.
Lần này, hắn thực sự sợ hãi.
Đùa gì chứ, đây là xương cốt của sự tồn tại khủng bố Thánh Nhân, tuy rằng đã chết chỉ còn lại bộ xương, nhưng mà… người này trên cả Thánh Nhân!
Đó là sự tồn tại mạnh mẽ như sư phụ của hắn, thậm chí còn mạnh hơn sư phụ của hắn nữa. Có khả năng khai sáng đại đạo, nắm bắt toàn bộ chư thiên vạn giới bằng một tay, và phá vỡ sự tồn tại của trời đất bằng một ngón tay.
Với đại năng đáng sợ như vậy, tất cả đệ tử của người này nhất định đều là đỉnh cấp Thánh Nhân. Mà đệ tử của người này khi an táng cho người hẳn là đã bố trí chút thủ đoạn để phòng người mấy người trộm mộ, cũng làm cho bọn trộm mộ vạn kiếp bất phục!
Mà hắn vào lúc này, là một kẻ trộm mộ, muốn đánh cắp pháp bảo của đại năng khủng bố này.
Mà bây giờ, xương cốt của đại năng đáng sợ này đã đứng lên, hắn còn có thể không sợ sao?
Như bất kỳ kẻ trộm mộ nào, hắn đã chấn động đến thót tim, thậm chí việc sợ chết khiếp, sợ hãi đến muốn đi tiểu, tay chân xụi lơ, thậm chí là bị hù chết là chuyện bình thường. Hiện giờ khi phát hiện ra tình huống này, hắn không hề sợ hãi khi đến đi tiểu thì cũng được coi là rất can đảm.
Đóa Đóa và Diệp Thiên cứ trừng mắt vào bộ xương cốt như thế này, cổ họng cuộn trào, sợ rằng bộ xương giống như một thây ma, có thể nhảy ra khỏi quan tài và tấn công họ.
Tuy nhiên, sau khi trừng mắt cả phút, bộ xương vẫn không nhảy ra ngoài.
Đứng bên trong quan tài, quay lưng về phía họ, bất động, giống như một bức tượng.
“Ba, tình huống gì vậy?”
Đóa Đóa chạy đến chỗ Diệp Thiên và hỏi một cách rụt rè.
Diệp Thiên lắc đầu: “Ba cũng không biết tình huống như thế nào, dù sao cũng khá đáng sợ.”
Đóa Đóa gật đầu: “Thật sự rất đáng sợ. Khoảnh khắc cái bộ xương này bật lên, trái tim con gần như nổ tung, con sợ rằng cái bộ xương này sẽ giống như cương thì mà đứng lên và giết chết chúng ta.”
“Ba cũng nghĩ vậy.” Diệp Thiên nói.
Hai cha con trừng mắt vào bộ xương thêm vài phút.
Nhìn thấy bộ xương này không hề di chuyển, như thể không có ý định tấn công họ, vì lý do này, trái tim của họ dần dần bình tĩnh lại.
“Ba cứ đợi ở đây, con đi qua xem xét. Con có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, cho dù có nguy hiểm cũng không có chuyện gì. Nhiều nhất là con sẽ sợ hãi một chút thôi, để con xem có bảo bối trong quan tài không, nếu không thì đừng làm phiền nơi yên nghỉ của người này nữa. Nếu có bảo bối thì chúng ta sẽ tìm cách lấy nó.” Đóa Đóa đề xuất.
Diệp Thiên nghĩ đề nghị này tốt, nói: “Vậy con chú ý chút, đừng để sợ hãi.”
“Được rồi ba.” Đóa Đóa gật đầu.
Vì vậy, cô dựa vào hào quang rực rỡ của Thất Khiếu Linh Lung Tâm còn chưa dập tắt nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi đến gần quan tài ngọc, có chút giống như một tên trộm.
Dần dần, cô càng ngày càng gần quan tài ngọc.
Chẳng mấy chốc thì đã đến bên cạnh quan tài bằng ngọc, đang thò đầu vào xem có bảo bối nào trong đó không.
Đột ngột!
Răng rắc!
Bộ xương đột nhiên quay lại, đối mặt với Đóa Đóa, vỗ cả hai tay.
“Hãy cẩn thận, Đóa Đóa!” Diệp Thiên kinh ngạc hét lên.
Ngay khi lời nói của hắn vang lên, bàn tay của bộ xương đã chụp đến.
“A!” Đóa Đóa sửng sốt, quay người lại và định bỏ chạy.
Ầm!
Hai bàn tay của bộ xương được vỗ vào lưng cô.
Bộp!
Đóa Đóa phun ra một làn sương máu và bay về phía trước.
“Đóa Đóa!”
Diệp Thiên kinh hãi hét lên một tiếng, hơi nhón chân bắn ra như kiếm bén, ôm Đóa Đóa trên không, sau khi tiếp đất liền đặt Đóa Đóa vào trong tay, vội vàng hỏi: “Đóa Đóa, con không sao chứ?”
“Đau quá.”
Đóa Đóa vẻ mặt đau khổ: “Ba, con cảm thấy nội tạng đều hỏng hết rồi, đau quá!”
Diệp Thiên vội vàng bắt mạch cho cô.
Đúng như dự đoán!
Đóa Đóa không nói dối hắn, sự thật là các cơ quan nội tạng của cô thực sự đã bị chấn thương, mạch đập của cô cũng trở nên lộn xộn.
“Kinh khủng! Thật đáng sợ!”
Đóa Đóa kinh hãi nói: “Con có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nhưng mà trước mặt bộ xương này lại không có tác dụng gì. Con nhớ nắm đó ở trên Thiên Giới thì ngay cả Hồng Quân cũng không thể làm tổn thương Thất Khiếu Linh Lung Tâm của con. Ba, bộ xương này chẳng lẽ còn ghê gớm hơn cả Hồng Quân sao? Nếu như chúng ta khiêu khích người này thì chúng ta không thể sống sót rời đi nơi này.”
Diệp Thiên liếc nhìn bộ xương, thấy nó vẫn chưa nhúc nhích thì hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Bộ xương này dường như đang bảo vệ những thứ trong quan tài ngọc. Chỉ cần chúng ta không tới gần thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nó sẽ không tấn công chúng ta, nhưng một khi lại gần hơn thì e rằng nó sẽ ra tay một lần nữa.”
“Vậy, trước tiên chúng ta đừng khiêu khích bộ xương này nữa. Ba ba sẽ chữa lành vết thương cho con, sau đó chúng ta sẽ đi ra ngoài. Loại sức mạnh có thể làm tổn thương Thất Khiếu Linh Lung Tâm này không phải là thứ mà chúng ta có thể khiêu khích được.”
Sau đó, Diệp Thiên yêu cầu Đóa Đóa ngồi xếp bằng và đứng sau Đóa Đóa, thúc giục tiên pháp chữa bệnh cho Đóa Đóa.
Phải mất một thời gian dài thì vết thương của Đóa Đóa mới được chữa lành.
“Đại năng! Đại năng!”
Đóa Đóa vẫy tay với bộ xương, để xem liệu bộ xương có cử động hay không.
Nhưng mà như Diệp Thiên đã nói, nếu không đến gần thì bộ xương này sẽ không tấn công họ.
“Ba, nếu không để con thử lại lần nữa xem con có thể nhìn thấy bên trong có thứ gì không? Vừa rồi con không nhìn rõ, nhưng mà nhìn thấy trong quan tài bằng ngọc có ánh sáng chín màu, cũng không giống nhau, có mấy loại tồn tại. Cảm giác này làm con rất tò mò không biết bên trong là bảo bối gì.” Đóa Đóa nói.
“Con đừng đi.”
Diệp Thiên túm lấy cô: “Bộ xương này thật kinh khủng, nói không chừng có thể là nó cho rằng con là người phạm tội đầu tiên nên vừa rồi hạ thủ lưu tình với con. Nếu như bộ xương ra tay tàn nhẫn, hoặc là nếu không có Thất Khiếu Linh Lung Tâm chặn nó lại thì con đã bị đập dẹp rồi. Nếu lần này người ta không khách khí, vậy thì con sẽ xong đời, vì lẽ đó nên cố gắng an phận và đừng mạo hiểm.”
Diệp Thiên cũng lo lắng cho đứa con gái bảo bối của mình.
Nhưng mà hắn cũng rất tò mò không biết bên trong chiếc quan tài bằng ngọc này có gì.
Thế là hắn nói: “Con ở đây chờ, ba nhanh nhẹn hơn con, ba sẽ vào xem có gì trong quan tài.”
Sau đó, Diệp Thiên chỉ ngón chân bắn về phía đầu quan tài bằng ngọc, cố gắng thu hút sự chú ý của bộ xương, nghĩ rằng hắn sẽ tấn công từ phía trước, liền né tránh một lần nữa rồi chạy đến cuối quan tài để xem bên trong có gì.
Kết quả, khi hắn chuẩn bị né tránh, trên bộ xương lóe ra kim quang, một bức tường kim quang tràn ngập toàn bộ không gian đánh tới hắn.
“Không tốt!” Diệp Thiên sắc mặt thay đổi rõ rệt.
“Cẩn thận, ba!” Đóa Đóa cũng cả kinh hét lên.
Diệp Thiên nhảy về phía sau, nhưng mà so với tốc độ va chạm của kim quang chênh lệch đến mười vạn tám nghìn dặm, khoảnh khắc đã đụng trúng.
Một tiếng bùng nổ, Diệp Thiên bay ra ngoài, va vào tường, bị quăng ngã đến thất điên bát đảo, lại nôn ra máu.
“Ba không sao chứ?” Đóa Đóa kinh hãi hỏi.
Diệp Thiên ho khan vài tiếng, kinh sợ nói: “Ngươi đừng chọc vào nó nữa, ngàn lần đừng chọc vào nó nữa, quá đáng sợ, sợ rằng nếu lại lộn xộn một lần nữa thì nó sẽ giết chết chúng ta.”
“Dạ!”
Đóa Đóa cũng sợ hãi: “Không chọc nó nữa, không bao giờ chọc vào nó nữa. Cái thứ trong quan tài ngọc bích, dù sao cũng không quan trọng bằng tính mạng của chúng ta.”
“Nhưng mà ba, chúng ta không thể tới vô ích, cái nước trong đây có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện gấp trăm lần.”
Nghe vậy, Diệp Thiên lau vết máu ở khóe miệng, đạo thành một đường còn mà bắn vào trong nước, khuấy động lên một trận bọt sóng.