Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bang bang bang.

Ma khí quấn quanh cơ thể Hồng Quân bị tiên pháp cuồng bạo của Hồng Quân ép chặt, tất cả bùng phát thành từng luồn hắc khí.

Rồi sau đó, Hồng Quân khẽ nhấc tay lên.

Rìu Bàn Cổ đột nhiên xuất hiện trên không rơi vào trên tay ông ta.

Chiếc rìu Bàn Cổ sắc bén giống như ánh sáng mặt trời, vô cùng rực rỡ, chiếu sáng cả không gian tối đen như mực này.

“Không hay, bản tôn bất cẩn rồi.”

Sắc mặt ma tôn đột nhiên biến đổi.

Lúc này hắn ta mới nhận ra rằng nếu ra tay chuẩn xác, chiếc rìu Bàn Cổ của Hồng Quân có thể chém mở thần hồn của hắn ta, sau đó thoát ra ngoài.

Mà một khi thần hồn mở ra, Hồng Quân có thể thừa dịp hạ tử thủ trước khi thần hồn của hắn ta đóng lại, nếu vậy hắn ta chết như thế nào cũng không biết nữa.

Hắn ta bắt đầu hoảng hốt.

Thật sự hoảng sợ.

Bởi vì hắn ta không biết, chiếc rìu của Hồng Quân có ra tay chuẩn xác bằng rìu Bàn Cổ hay không.

Hắn ta cũng không thể nắm chắc, dù sao bụng của hắn ta to và cứng rắn như Hỗn Độn thế này.

Cho nên hắn ta đặc biệt sợ hãi bị Hồng Quân chém mở thần hồn.

“Bản tôn nhất định phải ngăn cản hành vi hèn hạ này và giết chết ông ta trong bụng bản tôn.”

Đặng Thiên thầm nghĩ.

Liền lập tức điều động hai hồn bảy phách của ba hồn bảy vía lôi ra khỏi thể xác.

Mà lúc này, Hồng Quân đã nâng chiếc rìu Bàn Cổ lên cao, dưới sự tác động tiên pháp của ông ta, chiếc rìu Bàn Cổ ngày càng to hơn, chói lọi hơn và sắc bén hơn, như thể chiếc rìu này có thể chặt đứt trời đất ra làm đôi.

Cũng đúng lúc này, chín hình bóng của Đặng Thiên xuất hiện trong khoảng không này.

“Lão già Hồng Quân, ngươi đừng vội hung hăng ngang ngược.”

Chín đạo hồn phách từ chín phương hướng thôi động ra chín đạo ma khí, đánh về phía trung tâm Hồng Quân đang đứng.

Thần niệm của Hồng Quân khẽ động.

Một vòng kim quang bao trùm lấy ông ta.

Mà rìu Bàn Cổ trong tay ông ta lại tiếp tục lớn hơn và mạnh hơn, liên tục tiếp nạp pháp lực cho rìu Bàn Cổ, phát huy sức mạnh của rìu Bàn Cổ đến trạng thái cực hạn của nó, tranh thủ một nhát chém mở thần hồn của Đặng Thiên.

Tuy nhiên, ông ta cũng quá đánh giá thấp Đặng Thiên.

Bùm bùm bùm.

Dưới sự công phá của chín đạo ma pháp, lớp phòng thủ do Hồng Quân phóng ra ngay lập tức bị áp đảo và vỡ tan tành.

Hồng Quân khẽ cau mày.

Ngay sau đó.

Chín hồn phách của Đặng Thiên lại tiếp tục thôi động ma pháp tốn công.

Bùm bùm bùm.

Năng lượng bắn phá vào người Hồng Quân, Hồng Quân cau chặt mày lại, chỉ có ông ta biết rõ cảm giác đó đau đến mức nào.

Ông ta biết rằng không thể tiếp tục như thế này.

Nếu không thần hồn của họ đều bị nổ tung mất.

Vì thế nên ông ta ngừng tiếp tục gia tăng uy lực của rìu Bàn Cổ.

“Chém.”

Một tiếng hét lớn vang lên, rìu Bàn Cổ bị Hồng Quân hung hăng bổ xuống.

“Không hay.”

Sắc mặt của Đặng Thiên liền thay đổi.

Lập tức hợp chín làm một, hình thành một Đặng Thiên, một tay dùng sức đánh ra, biến thành một cái bàn tay to lớn màu đen, chống lấy chiếc rìu Bàn Cổ đang bổ xuống.

Trông giống như đỡ lấy một cái cây lớn đang sụp đổ.

Rìu Bàn Cổ không thể tiếp tục bổ xuống và bị kẹt ngay ở giữa.

“Ha ha ha.”

Đặng Thiên cười lớn.

“Bổ đi, ngươi tiếp tục bổ đi, tại sao ngươi không bổ nữa?”

Hồng Quân liên tục bị khiêu khích.

Nhưng ông ta cũng biết rằng có sự ngăn cản của Đặng Thiên sẽ không thể chém mở được không gian này nữa.

"Đặng Thiên, ngươi đừng đắc ý quá sớm, lúc này cho dù ngươi có muốn thả ta ra ngoài, cũng không còn khả năng đó nữa, vậy ta sẽ tiêu diệt hai hồn bảy phách của ngươi rồi tính sau.”

Dứt lời, ông ta thu hồi rìu Bàn Cổ và khóa mục tiêu lên trên hai hồn bảy phách được kết hợp thành một của Đặng Thiên.

Ông ta dùng sức phát động một cuộc tấn công dữ dội về phía hắn ta.

Bùm bùm bùm.

Hai người cùng nhau xông vào chiến đấu.

Thần hồn được ba hồn bảy vía hợp thành của Đặng Thiên, tất nhiên là mạnh hơn Hồng Quân một chút.

Tuy nhiên, hai hồn bảy phách hợp thành Đặng Thiên lại thiếu mất một hồn, nên yếu hơn nhiều so với Hồng Quân, sau một vài hiệp, hắn ta liền bị chiếc rìu Bàn Cổ của Hồng Quân bổ ra thành nhiều khúc.

“Không hay, mau rút lui.”

Đặng Thiên hoảng sợ tột cùng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ bị Hồng Quân tra tấn chết mất.

Nếu hai hồn bảy phách bị đánh tan, chỉ còn lại một hồn, Hồng Quân liền có thể dễ dàng tiêu diệt hắn ta.

Vì thế nên.

Hắn ta lập tức thu hồi hai hồn bảy phách, quay về chủ đề chính.

“Ha ha ha.”

Hồng Quân cười lớn.

“Đặng Thiên, nếu ngươi không phân tán thần hồn, cứ chờ ta bổ nát thần hồn của ngươi thành từng mảnh đi. Nếu ngươi lại tiếp tục tán thần hồn vào đây, thì ngươi đừng cho ta cơ hội bắt được chúng. Một khi ta bắt được chúng, ta sẽ hành hạ một đạo hồn phách của ngươi trước, chỉ cần một đạo hồn phách của ngươi tiêu tan, vậy thì ngươi nhất định phải chết.”

Dứt lời, ông ta lại nâng chiếc rìu Bàn Cổ lên cao.

Mà lúc này Đặng Thiên sợ thật rồi.

Hắn ta muốn đuổi Hồng Quân ra khỏi thần hồn của mình.

Nhưng Hồng Quân lại không chịu ra ngoài, dù hắn ta muốn đuổi cũng không thể đuổi được.

“Hồng Quân, ngươi mau ra đây, bản tôn trả lại thân thể cho ngươi, ta sẽ không tranh đoạt thân thể của ngươi nữa.”

“Không được.”

Hồng Quân giận dữ nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời nói quá quỷ của ngươi sao? Một khi ta ra ngoài, ngươi sẽ lại tốn công ta, đến lúc đó cho dù ngươi không nuốt chửng ta, chỉ bằng đạo cao một thước ma cao một trượng, ta không thể đánh bại được ngươi, sớm muộn gì ta cũng bị ngươi đánh chết đả thương, đến lúc đó thần hồn của ta sẽ hoàn toàn bị ngươi chiếm cứ.”

“Mà lúc này ta ở trong cơ thể ngươi, quyền chủ đạo nằm trong tay ta, ta muốn ngươi chết, thì ngươi phải chết, ta muốn đả thương ngươi, ngươi cũng không thể nào thoát được.”

“Chỉ cần ta chém mở được thần hồn của ngươi, rồi thêm vài nhát đả thương ngươi, thì ta đã có thể trở về thân thể của mình rồi.”

“Một khi trở về thân thể, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội, ngươi sẽ là nô lệ của ta, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, ta muốn ngươi sống, dù ngươi muốn chết cũng không thể chết được.”

“Ngươi.”

Đặng Thiên vô cùng tức giận.

Cũng rất hối hận.

Nhưng hắn ta vẫn không cam tâm yếu thế nói: “Ta bị Thái Nhất đánh bại đã đủ xấu hổ lắm rồi, bản tôn tuyệt đối không thể để ngươi đánh bại ta nữa, không bao giờ.”

Nói xong, hắn ta thôi động ma pháp.

Trong phúc chốc.

Trong không gian nơi Hồng Quân đang ở, ma khí điên cuồng như thủy triều dâng trào lên cao.

Hồng Quân giống như một con thuyền đơn độc, bập bềnh trôi bạt trong biển rộng mênh mông, ông ta bị ma khí phá đến không thể đứng vững, thân thể loạng choạng mất đi sự cân bằng, trông giống như một con lật đật không thể nào đứng vững được.

Rồi sau đó.

Những luồn ma khí này tiến vào trong cơ thể Hồng Quân.

“Đặng Thiên, ngươi đang làm gì vậy?”

Hồng Quân hoảng sợ hỏi.

“Bản tôn phải chuyển dời đến thần hồn của ngươi, từ thụ động hóa thành chủ động, biến ngươi thành yêu ma, sau đó chiếm giữ ý thức của ngươi, rồi tiếp tục chiếm lấy thân thể của ngươi.”

Hồng Quân nghe vậy, sắc mặt đại biến.

Thân thể có thể xâm chiếm.

Nhưng ông ta chưa nghe nói rằng thần hồn cũng có thể bị xâm chiếm.

Ít nhất đối với những người tu đạo mà nói, việc xâm chiếm thân thể là chuyện phổ biến, còn việc xâm chiếm thần hồn thì chưa từng nghe qua, đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói về nó.

Ông ta cũng không biết Đặng Thiên có thể chiếm lấy thần hồn của ông ta thành công hay không.

Nhưng một khi thành công, Hồng Quân ông ta sẽ hoàn toàn biết mất.

Tuy rằng thể xác và thần hồn vẫn còn ở đây, nhưng tâm trí đã bị xâm chiếm, không có tư tưởng của bản thân, thì không khác gì đã chết.

“Đặng Thiên, ngươi không thể làm như vậy.”

Hồng Quân lòng nóng như lửa đốt hét lên.

“Nếu ngươi biến ta thành yêu ma, vậy thì ngươi nhất định phải chết, ngươi có thể không biết sư phụ của ta trước khi hóa thân thành Nguyên Linh Sáng Lập đã từng nói với bốn người sư huynh đệ bọn ta rằng sau khi ngài hóa thân thành đại đạo, bọn ta cứ thuận theo quy luật tự nhiên, muốn làm gì thì làm, ngài ấy sẽ không quan tâm, nhưng một khi một trong bốn người bọn ta có người trở thành yêu ma, vi phạm ý định ban đầu và đạo pháp của ngài ấy, vậy thì ngài ấy sẽ xuất hiện và giết chết người hóa thành yêu ma đó.”

“Cho nên ngươi tuyệt đối không được biến ta thành yêu ma, một khi ta hóa thành yêu ma, sư phụ của ta sẽ xuất hiện, ngươi và ta nhất định phải chết.”

“Mau nghe lời ta, nhanh chóng dừng lại cái hành vi ngu ngốc này của ngươi đi, mau mau mau.”

“Ha ha ha.”

Đặng Thiên cất tiếng cười to.

“Lão già Hồng Quân, ngươi đừng hòng lừa gạt bản tôn, bản tôn mới không tin những lời nói dối của ngươi, ngươi cứ chờ bản tôn biến ngươi thành yêu ma đi, ha ha ha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK