Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này này toàn bộ chung quanh và Trảm Tiên đài đều hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thiên với ánh mắt sợ hãi muốn chết.

Đúng là không thể tin được, Diệp Thiên chỉ có Tam trượng Kim Thân lại có sức mạnh kinh khủng như vậy!

Là anh ta quá nghịch thiên, hay là có đại năng ở trong bóng tối trợ giúp anh ta?

Trong lòng tất cả mọi người đều giống như vạn con ngựa chạy qua, gào thét không thôi.

"Ngươi cái tên nghiệp chướng này, quả thực đáng chết!"

Lý Tĩnh tức giận sắp nổ tung rồi, từ vị trí giám trảm quan bay lên, ông ta ở giữa không trung xoè tay ra, một tòa bảo tháp xé nát hư không xuất hiện ở trên tay ông ta.

Lần trước ở bên trong pháp trận, Linh Lung Tháp của Lý Tĩnh bị kiếm trận đâm toàn là lỗ thủng, sau khi trở về ông ta đã tìm người sửa chữa lại Linh Lung Tháp.

Linh Lung tháp vừa hiện ra, ông ta khua tay ném Linh Lung Tháp đi.

Lập tức một luồng ánh sáng vàng chói mắt lóe lên, bao phủ toàn bộ thành Trường An, thành Trường An được chiếu sáng trở nên vàng óng lộng lẫy, giống như khoác lên mình một lớp hoàng mã.

Chỉ thấy tòa Linh Lung Tháp ở trong nháy mắt biến lớn, giống như một ngọn núi khổng lồ, cao tới vạn trượng, đáy tháp chiếu xuống một vòng kim quang, bao phủ Diệp Thiên cùng với Tứ Tượng kết giới ở bên trong kim quang.

Sau đó.

Ầm ầm ầm!!!

Linh Lung Tháp to lớn như ngọn núi, đè ép hư không, úp xuống người Diệp Thiên!

Diệp Thiên đương nhiên biết cái bảo tháp này lợi hại như thế nào, đây chính là Nhiên Đăng Cổ Phật tặng cho Lý Tĩnh, là một pháp bảo cao cấp khó có được.

Hơn nữa, thực lực của Lý Tĩnh không yếu giống như Tây Du Ký trên tivi, có thể làm Thiên Vương tay nắm giữ trọng binh, được Ngọc Đế coi trọng, đương nhiên thực lực không thể xem thường.

Chí ít so với Xích Cước đại tiên và Cự Linh Thần ông ta lợi hại hơn rất nhiều, ông ta là một trong bảy vị Kim Tiên có cảnh giới Đại La.

Cái này không.

Theo kim quang của Linh Lung Tháp bao phủ, cùng với sức nén mà Linh Lung Tháp cuồng bạo nghiền ép xuống, Diệp Thiên lập tức cảm giác được một cỗ khí tức tử vong mãnh liệt bao phủ toàn thân.

Nhưng, anh không hề sợ hãi.

Nếu như sợ, anh sẽ không đến đây cướp pháp trường.

Đương nhiên, anh cũng biết dưới sự đàn áp của Thiên Đình, anh không có năng lực phản kháng.

Nhưng mà, anh cũng không muốn cứ như vậy nhận mệnh.

Thế là anh điều khiển tứ linh, bay về bốn phía Linh Lung Tháp đang không ngừng nghiền ép hư không mà giáng xuống.

Rất nhanh, tứ linh bay đến bốn góc của tòa tháp chống đỡ Linh Lung Tháp đang giáng xuống, khiến cho tốc độ của Linh Lung Tháp chậm hơn rất nhiều.

Mặc dù mấy con tứ linh này đều có thực lực cảnh giới Đại La, nhưng so sánh với Lý Tĩnh có cấp bậc Thiên Vương đỉnh cấp Đại La Kim Tiên thì bọn nó còn quá yếu, chỉ có thể làm chậm tốc độ Linh Lung Tháp nghiền ép xuống phía dưới, cũng không có cách nào ngăn cản Linh Lung Tháp nghiền ép xuống.

"Giết Diệp Thiên cho ta!"

Lý Tĩnh hét lớn một tiếng.

Lúc này Tăng Trưởng Thiên Vương trong Tứ Đại Thiên Vương bay ra ngoài, bảo kiếm trong tay đâm về phía Diệp Thiên.

Chung quy vẫn là một trong Tứ Đại Thiên Vương, Diệp Thiên còn bị sức ép của bảo tháp áp chế, ở trước mặt cao thủ như vậy, Diệp Thiên không có sức lực để chống trả, thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị một kiếm của Tăng Trưởng Thiên Vương đâm vào lồng ngực.

Chụt!

Áo giáp bị đâm xuyên, mũi kiếm không có đâm xuyên lồng ngực Diệp Thiên qua sau lưng như trong tivi.

Máu tươi lập tức bắn tung tóe.

"Diệp Thiên!"

"Ba ba!"

"Ba ba!!!"

Văn Tuyết Tâm, Tôn Ngộ Không, Đóa Đóa, Tiểu Diệp chiến thấy cảnh này, đều tê tâm liệt phế kêu lên.

"Ha ha ha!!!"

Lý Tĩnh, Cự Linh Thần, Tứ Đại Thiên Vương, đều cười phá lên.

"Ai!"

Fan hâm mộ chung quanh Diệp Thiên, đều cảm thán liên tục.

Sự chán nản biểu hiện rõ trên mặt của Hằng Nga: "Một người đàn ông anh dũng biết bao nhiêu, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vận rủi bị giết, thật đáng tiếc."

Rất nhiều người đều vì vậy mà lắc đầu thở dài.

Tăng Trưởng Thiên Vương cười mỉa mai nói: "Với một chút thực lực ấy của ngươi cũng dám chạy tới đây cướp pháp trường, nếu không phải ngay từ đầu xem thường ngươi ta đã sớm một kiếm giết chết ngươi rồi, Nhị Lang Chân Quân, Tam Đàm Hải hội đại thần cùng hơn ngàn thiên tướng, cũng sẽ không bị ngươi giết chết."

"Ha ha ha…"

Diệp Thiên nhếch miệng cười lớn một tiếng, lộ ra hàm răng dính máu: "Chết ư, cho dù có chết ta cũng phải kéo theo ngươi làm đệm lưng, để Tứ Đại Thiên Vương trở thành Tam Đại Thiên Vương!"

Vừa dứt lời, Diệp Thiên điều khiển tứ linh.

Một giây sau!

Tứ linh không ngăn cản Linh Lung Tháp nghiền ép xuống nữa, mà từ trên đỉnh đầu Diệp Thiên dùng tốc độ nhanh nhất nghiêng nghiêng bay xuống.

"Không ổn!"

Vẻ mặt của Tăng Trưởng Thiên Vương bỗng nhiên thay đổi, nhanh chóng rút kiếm ra đang muốn né tránh.

Rầm rầm rầm!!!

Tứ linh cùng lúc đâm thẳng lên người Tăng Trưởng Thiên Vương.

Trong khoảnh khắc ấy cơ thể của Tăng Trưởng Thiên Vương bị tứ linh đâm vào nổ tung.

"A!!!"

Thần hồn bị đụng bay ra ngoài, vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

"Kinh khủng! Quá kinh khủng!"

"Mấy con tứ linh này quá hung hãn, thực lực phải bằng Tứ Đại Thiên Vương!"

"Trước khi chết có thể đâm nổ một vị Thiên Vương, cũng coi như là được lãi rồi!"

Người chung quanh nghị luận như nước thủy triều dâng lên.

Mà lúc này tứ linh do Diệp Thiên điều khiển, tiếp tục quay lại chống đỡ Linh Lung Tháp.

"Nộp mạng đi!"

Cự Linh Thần ra tay, lấy ra Lưu Trượng Kim Thân, một nắm đấm khổng lồ mang theo năng lượng hủy diệt tất cả, xé mây đạp gió lao thẳng về phía Diệp Thiên, khiến cho người ta có cảm giác giây phút mà cú đấm này giáng xuống Diệp Thiên sẽ bị đập nổ tung.

"Diệp Thiên! Mau tránh ra!!!'

Văn Tuyết Tâm sợ hãi kêu lên.

Nhưng mà!

Trước nắm đấm kinh khủng của Cự Linh Thần và thần niệm giam cầm cầm của Cự Linh Thần, Diệp Thiên căn bản là không có cách nào động đậy.

Mắt thấy nắm đấm Cự Linh Thần sắp đánh trúng Diệp Thiên rồi.

Đường Tăng cũng nhắm mắt bắt đầu siêu độ cho Diệp Thiên.

Đúng vào lúc này.

Vù vù!!

Truyền đến hai tiếng xé hư không rít gào trong gió.

Chỉ thấy hai luồng kim quang, nhanh như như chớp bay đến.

Một luồng trực tiếp lao về phía Linh Lung Tháp trên đỉnh đầu của Diệp Thiên, một luồng bay thẳng vào lồng ngực của Cự Linh Thần.

Chỉ trong nháy mắt 0.01 Giây.

Dưới tình huống rất nhiều người đều không kịp phản ứng.

Oanh!

Linh Lung Tháp bị kim quang đánh trúng, trong nháy mắt nổ tung thành các mảnh vỡ.

Ngay sau đó.

Chụt!

Một luồng kim quang khác lao thẳng vào lồng ngực của Cự Linh Thần,  kéo theo một tia máu từ trước ngực của Cự Linh Thần xuyên ra phía sau lưng.

"A!!!"

Cự Linh Thần phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, lùi nhanh liên tục về phía sau mấy bước.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc này đám người Lý Tĩnh mới phản ứng được, nhìn theo phương hướng kim quang đánh tới.

Chỉ thấy một con Hắc kỳ lân, trên người mặc một bộ kim giáp nón trụ, mấy cọng râu ria màu trắng, có ba con mắt, vô cùng uy nghiêm thiện chiến lao nhanh đến.

Một giây sau!

Oanh!

Hắc kỳ lân giáng xuống Trảm Tiên đài.

Ngay sau đó toàn trường sôi trào.

"Trời ơi! Đây không phải là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn sao?"

"Lôi Tôn tới cướp pháp trường, cứu cháu gái của ông ta sao?"

"Lôi Tôn bá khí uy vũ, dám đến cướp pháp trường, bội phục, bội phục!"

"......"

Văn Tuyết Tâm càng là vừa mừng vừa sợ kêu lên: "Ông nội, sao ngài lại tới đây?"

Văn Trọng nói: "Ông nội không thể trơ mắt nhìn bị chém đầu răn chúng được, ta tới cướp pháp trường!"

Khóe mắt Văn Tuyết Tâm đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Cô biết chuyện này có ý nghĩa là gì.

Chuyện này có nghĩa là ông nội vì cô mà dẫm lên một con đường không có đường về!

"Văn Trọng, ông vốn dĩ là trọng thần của Thiên Đình lại chạy tới đây cướp pháp trường, chẳng lẽ ông không biết việc mà ông đang làm chính là phạm phải tội chết hay sao?" Lý Tĩnh giận đùng đùng chỉ vào Văn Trọng quát.

Văn Trọng tức giận hừ một tiếng: "Tuyết Tâm cháu gái của ta dịu dàng hiền thục có tri thức hiểu lễ nghĩa, cùng Diệp Thiên là trai tài gái sắc tuyệt thế lương duyên, nhưng các người cứ nhất quyết chia rẽ hai người bọn họ, khiến cho hai người bọn họ phải bỏ trốn làm trái với thiên điều."

"Là các người bức gái lành làm kỹ nữ, hại cháu gái Tuyết Tâm của ta phải lên đoạn đầu đài, ta không biết các người vì cái gì lại tàn nhẫn như vậy nhất định phải ép bọn họ vào chỗ chết, nhưng ta biết nếu như ta cứ tiếp tục không quan tâm, Thiên Đình chắc chắn sẽ bị bọn loạn thần tặc tử các người hủy đi triều cương, cho nên hôm nay ta nhất định phải cướp pháp trường này, chết cũng muốn ngăn cản tội của các ngươi!"

Dứt lời.

Ông khẽ động thần niệm, Thư Hùng song roi biến thành hai luồng quang mang, gào thét bay đi, giết hết toàn bộ thiên binh thiên tướng phía sau đám người Tuyết Tâm ngã rạp trên mặt đất.

"Mau dẫn đám người Tuyết Tâm rời khỏi nơi này." Văn Trọng nói.

Diệp Thiên cảm động ôm quyền, cúi đầu: "Cảm ơn Lôi Tôn!"

Dứt lời, anh che vết thương trên lồng ngực bay về phía Văn Tuyết Tâm, chặt đứt dây xích Khốn Tiên trên người bọn họ.

Đúng vào lúc này, một âm thanh tức giận từ trên chín tầng mây truyền xuống.

"Văn Trọng, ngươi gan to bằng trời, dám chạy tới đây cướp pháp trường, ngươi nhất định phải chết!"

Lời nói vừa rơi xuống.

Rầm rầm rầm!!!

Câu Trần đại đế, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Thái Ất chân nhân và tám vị cao thủ cảnh giới thái thượng, toàn bộ đáp xuống Trảm Tiên đài, bao vây Văn Trọng ở giữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK