Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, Trấn Nguyên Tử sẽ không để bọn họ có cơ hội chạy thoát, nếu để bọn họ thoát được, chẳng phải ông sẽ bị cáo trạng đến Thiên Đình sao?

Ông không muốn để Thiên Đình biết ông giúp đỡ Diệp Thiên, nếu bị Thiên Đình biết được, họ sẽ có lý do để chèn ép ông, đấu với Thiên Đình, Trấn Nguyên Tử ông còn chưa có sức mạnh đó, nếu không cũng không lén lút giúp Diệp Thiên.

Tất nhiên, ông cũng kiêng kị Hồng Quân, nếu không kiêng kị, sao ông còn sợ hãi tới tận hôm nay?

"Một người cũng đừng hòng trốn thoát."

Trấn Nguyên Tử lãnh đạm nói, phất tay áo lên, thi triển càn khôn chi thuật.

Trong chốc lát, đám Tán Tiên  đang trốn thoát đột nhiên cảm thấy một sức hút khủng bố và mãnh liệt quét qua toàn thân, khiến cho bọn họ cảm giác như đang lội ngược dòng nước, không thể di chuyển,  từng người từng người một lùi lại, bay vào ống tay áo của Trấn Nguyên Tử.

"Trấn Nguyên Đại Tiên, tha cho chúng tôi đi!"

"Chúng tôi không dám động tới Ngũ Trang Quán của ngài nữa. Tha cho chúng tôi đi mà!"

"Trấn Nguyên Đại Tiên, ngài đại nhân đại lượng, đừng gây khó dễ với chúng tôi, chúng tôi không bắt đám người Diệp Thiên được không?"

Nhóm Tán Tiên hoảng sợ kêu to, nhưng lòng muốn tiêu diệt bọn họ của Trấn Nguyên Tử vô cùng kiên định, ông phải diệt khẩu mới tránh được kiếp nạn về sau.

Ngay sau đó, hàng trăm Tán Tiên như bị nam châm hút lại, chui tọt vào trong tay áo của Trấn Nguyên Tử.

Tay áo này không phải là pháp bảo càn khôn mà là một loại đại thuật, loại đại thuật nghịch thiên, không phải là pháp bảo tốt hơn pháp bảo, đừng nhìn thấy tay áo nho nhỏ của ông mà khinh thường, bên trong có rất nhiều càn khôn, đừng nói hàng trăm người, cho dù toàn bộ người của Thiên giới cũng đều chứa được.

Mấu chốt là càn khôn trong tay áo không chỉ bắt người mà còn có thể giết người, chỉ cần Trấn Nguyên Tử muốn, những người bị bắt vào sẽ bị ông đưa vào càn khôn tu luyện.

Nhưng không.

Ông đã làm như vậy.

Sau đó, ông hất tay áo, tro bụi bay đầy trời.

Mấy trăm Tán Tiên đều bị ông luyện thành tro trong tay áo càn khôn.

Lộc cộc!

Tôn Ngộ Không quan sát rồi phun ra hết thức ăn thừa còn lại, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

"Anh Trấn Nguyên Tử, tay áo càn khôn của anh không có lửa, năm đó lúc tôi bị bắt vào rồi thả ra, kết quả cũng không bị như vậy." Tôn Ngộ Không yếu ớt nói.

Trấn Nguyên Tử nói: "Đó là vì tôi không muốn gây thù chuốc oán với cậu, nếu không, sao cậu còn đứng được ở đây?"

Tôn Ngộ Không cười vui vẻ: "Lão già nhà ông, muốn gió có gió, tuy thực lực của tôi không sánh được với ông, nhưng phòng ngự không ai có thể so được, năm đó, Thái Thượng Lão Quân ném tôi vào lò bát quái luyện đan suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, cũng không hề hấn gì, ngược lại tôi còn luyện được đôi mắt hoả nhãn kim tinh."

"Chắc chắn tay áo càn khôn của ông cũng không làm gì được tôi."

Trấn Nguyên Tử cười hỏi: "Vậy cậu muốn thử không? Là lò bát quái tam vị chân hỏa của lão quân mạnh, hay là tay áo càn khôn thiên lôi địa hỏa của tôi mạnh hơn?"

"Thử thì thử!"

Tôn Ngộ Không bạo gan, anh không tin nên muốn thử tay áo càn khôn của Trấn Nguyên Tử.

Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

"Anh Trấn Nguyên, mau thả tôi ra, mau, a..."

Trấn Nguyên Tử cười thả anh ta ra.

Vèo!

Đóa Đóa, Diệp Chiến, Văn Tuyết Tâm và đám người Triệu Quân Thành cười sặc sụa.

Lông khỉ của Tôn Ngộ Không đều bị đốt trụi lủi, cả người đen nhánh, giống như một cục than. Trên người còn lượn lờ khói nhẹ, cực kỳ chật vật.

"Sao lửa trong tay áo càn khôn của anh mạnh quá vậy, còn mạnh hơn lò luyện đan hỏa của Thái Thượng Lão Quân luôn?" Tôn Ngộ Không hỏi một cách yếu ớt với làn khói bay là đà trên mặt..

Trấn Nguyên Tử cười nói: "Đó là lò hỏa luyện đan của lão quân, sao mạnh như cái này được? Nói đúng hơn, đan đều được dùng để luyện than cốc. Còn thiên lôi địa hỏa của tôi được dùng để luyện người, sao giống nhau được? Đương nhiên phải mạnh hơn rồi."

Tôn Ngộ Không tức tối: "Vậy sao anh không nói sớm hơn, nếu anh nói sớm, hầu mao của tôi đâu có bị đốt trụi như vậy?"

"Ha ha!"

Trấn Nguyên Tử ngửa đầu cười, vung tay áo lên, một bộ hầu mao của Tôn Ngộ Không trở lại như bình thường, lúc này, Tôn Ngộ Không mới nuốt trôi được cục tức.

Bỗng nhiên… .

Bang!

Một tiếng nứt lớn vang lên giữa bầu trời. Một luồng sấm sét thật mạnh từ trên trời giáng xuống, bổ vào người Diệp Thiên.

"Đại La Kim Tiên lôi kiếp tới rồi!"

Trấn Nguyên Tử nói, lấy Địa Thư từ trong tay áo, ném về phía Diệp Thiên.

Ầm ầm ầm!!!

Một đạo lôi kiếp màu vàng khác đánh vào người Diệp Thiên. Có Địa Thư phòng ngự, Diệp Thiên hoàn toàn không có việc gì, hắn cảm thấy đây không phải độ kiếp mà là đang xem người ta độ kiếp.

360 đạo lôi kiếp qua đi, sau khi độ kiếp, không trung khôi phục lại sáng sủa, Trấn Nguyên Tử thu hồi Địa Thư, giúp Diệp Thiên đánh vỡ giam cầm trên người. Diệp Thiên đột nhiên cảm thấy sức mạnh bùng nổ.

Hơn nữa, sau khi nhập đại la cảnh, tu vi vẫn còn tăng vọt.

Là vì trong tế đàn đưa đến cho hắn tu vi còn chưa tăng lên xong, vừa rồi còn gặp phải bình cảnh, Tu vi không thể tiếp tục hấp thụ nên bây giờ, bình cảnh đã phá, tu vi lập tức tăng lên không ngừng.

Tăng lên tới đại la kính tứ trọng, tu vi mới ngừng tăng trưởng.

Còn Diệp Thiên đã trở thành một tôn đại la kính tứ trọng Kim Tiên.

Phát ra kim quang, bất thình lình đạt tới lục trượng!

"Hắc!"

Tôn Ngộ Không như nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Trấn Nguyên Tử: "Lần trước anh đánh đố tôi, nói trong vòng ba năm, Diệp Thiên sẽ nhập đại la cảnh. Lúc ấy tôi không tin, hiện tại tôi tin tâm phục khẩu phục, từ lúc anh đố tôi tới bây giờ còn thiếu một tháng nữa là đủ ba năm, có phải anh xem ở đâu nên biết Diệp Thiên sẽ thành Đại La Kim Tiên trong vòng ba năm không? Rồi lừa tôi đánh cuộc với anh, đi xin dược của lão quân kia?"

"Ha ha!"

Trấn Nguyên Tử nở nụ cười.

Ông ta không thể cúi đầu để đi tìm lão quân xin đan dược, chỉ có thể dùng cách này để lừa dối Tôn Ngộ Không, kết quả là Tôn Ngộ Không ngây ngô đồng ý, cho rằng trong vòng ba năm, Diệp Thiên không thể trở thành tiên nên sẽ không đi gặp lão quân xin đan dược, kết quả là anh ta bị ông chơi, sao ông ta không vui mừng cho được?

Nhìn thấy Trấn Nguyên Tử cười vui vẻ như vậy, Tôn Ngộ Không tức giận nói: "Sau này tôi sẽ không bao giờ đánh cược với anh nữa!"

Sau một trận cười sặc sụa, Trấn Nguyên Tử nói: "Được rồi, đã đến lúc trở về Ngũ Trang Quán."

Tôn Ngộ Không vội vàng nói: "Anh Trấn Nguyên, anh đưa chúng tôi vào tay áo càn khôn, sau đó đưa tới nam chiêm bộ châu đi, rồi anh từ nam chiêm bộ châu quay về Tây Ngưu Hạ Châu, đi dài hơn một chút mà thôi, đối với tu vi của anh, chỉ trong một tách trà, không ảnh hưởng gì nhiều."

"Đúng vậy đúng vậy."

Đóa Đóa cũng cảm thấy hợp lý, bọn họ trốn vào tay áo càn khôn, với tu vi của Trấn Nguyên Tử, chẳng mấy chốc là đến nam chiêm bộ châu mà không bị người khác săn lùng đuổi giết.

Nhưng không ngờ, Trấn Nguyên Tử nói: "Nam chiêm bộ châu đã bị thiên binh thiên tướng bao quanh, Thiên Đình phái đại lượng cao thủ trấn thủ nam chiêm bộ châu bốn phương tám hướng, với mục đích ngăn cản các người quay về nam chiêm bộ châu. Cho nên nếu bần đạo mang các người quay về sẽ bị phát hiện, bần đạo không thể làm chuyện mạo hiểm như vậy được."

Diệp Thiên nói: "Vậy đại tiên có thể cho chúng tôi biết, con đường kế tiếp, chúng tôi nên đi như thế nào không?"

Trấn Nguyên Tử nói: "Tốt hơn hết là tăng tu vi trước đi, chờ đến khi có thực lực thì quay về nam chiêm bộ châu cũng không muộn."

Nói đến đây, ông nhìn về phía Tôn Ngộ Không: "Còn cậu, đừng xuất hiện trong hình dạng này nữa, sở dĩ các người bị đuổi giết là vì bộ dạng này của cậu, vừa nhìn đã nhận ra cậu là Tôn Ngộ Không, sao trốn thoát được?"

Nói dứt lời, Trấn Nguyên Tử cũng không nói thêm nữa, hóa thành một làn khói trắng, đi về phía Tây Ngưu Hạ Châu với tốc độ cực nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK