Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hả?"

Diệp Thiên nghe vậy chau mày, tức thì nổi lên một cơn bực tức.

Phải biết rằng, Diệp Lam Duyên và Thượng Quan Quỳnh Dao đều là những người phụ nữ rất hữu dụng với hắn.

Đạo nguyên thánh thể của Diệp Lam Duyên có thể thể tăng thêm cho hắn mấy ngàn năm tu vi, có tác dụng lớn giúp hắn tiến vào Đỉnh phong Thái Hư Cảnh.

Chớ coi thường mười mấy phần trăm kinh nghiệm, bởi đó là thứ mà một vạn cân đá Nữ Oa cũng tăng không được.

Mà Thượng Quan Quỳnh Dao, cũng là đối tượng mà hắn tranh giành, có được Thượng Quan Quỳnh Dao tương đương với nắm được ba trăm triệu đại quân và một vị đại tướng, có lợi ích to lớn với việc phản công Tử Vi Tinh trong tương lai.

Hắn hao tốn bao tâm huyết mới chiếm được hai người phụ nữ này, đến cả Lan Lăng Vương cũng không ngăn cản, thế mà Trưởng lão Đạo vụ đường của Thượng Thanh Tông này lại chạy ra ngăn cản, đây không phải là gây sự sao?

Nghĩ vậy, Diệp Thiên xoay người lại, nhìn thẳng Trưởng lão Đạo vụ đường rồi lạnh lùng nói: “Hai cô ấy bằng lòng theo tôi, tôi cũng bằng lòng dẫn hai cô ấy đi, liên quan gì tới ông? Ông không có tư cách ngăn cản!”

Lời nói hùng hồn, chấn vang bên tai mọi người.

Ngay lập tức khiến toàn trường xôn xao.

“Xằng bậy! Quá xằng bậy! Dám nói chuyện với Trưởng lão Đạo vụ đường như vậy! Quả thực đáng chết!”

“Tên nhóc này quả thực là ăn gan hùm mật gấu, sao lại dám nói chuyện với Trưởng lão Đạo vụ đường như vậy?”

“Chẳng lẽ tên này không sợ chết hay sao?”

"..."

Tất cả đều là tiếng chỉ trích và mắng mỏ.

Vương Bình Sang đang đợi người, bèn chớp luôn thời cơ nói với Trưởng lão Đạo vụ đường: “Trưởng lão Đạo vụ đường, tên Diệp Bắc này quá mức hỗn xược, ngài nhất định phải nghiêm trị nó, tốt nhất là nghiền nó thành bột mịn, để xem nó có còn dám hỗn xược với ngài nữa không!”

“Đúng vậy! Phải nghiêm khắc trừng trị!”

Thật nhiều người đồng thanh hô.

Lúc này, Trưởng lão Đạo vụ đường, ba vị chấp sự cùng với hơn một trăm đệ tử đều đã bước lên đài Đan Long. Trưởng lão Đạo vụ đường nheo nheo mắt, lạnh nhạt mà nói: “Ở ngoài địa bàn của Thượng Thanh Tông, cho dù cậu có đứng ở bên đường đánh đập hai cô ta thì bản trưởng lão cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.”

“Nhưng. Từ một khắc kia các người bước lên đài Đan Long, là đã bước vào địa bàn của Thượng Thanh Tông, bổn trưởng lão thân là trưởng lão của Thượng Thanh Tông, có quyền quản lý tất cả việc bất bình trong Thượng Thanh Tông.”

“Hai người bọn họ vốn dĩ đến để tham gia kiểm tra tiên môn của Thượng Thanh Tông, mà cậu vì muốn dụ dỗ hai người bọn họ mà ở đây khoe mẽ uy phong, dựa vào năng lực của bản thân đánh bại hàng vạn tu sĩ chính đạo, nhân đó khiến hai người bọn họ tình si xao động rồi nhân cơ hội xuống tay với hai người.”

“Vậy nên, cậu dùng thủ đoạn đê tiện như vậy ở trên địa bàn của Thượng Thanh Tông, dụ dỗ họ tới tham gia kiểm tra tiên môn do Thượng Thanh Tông tổ chức, bổn trưởng lão cần thiết phải quản thúc.”

“Nếu không thằng nhóc cậu ăn xong chùi mép bỏ chạy, không chỉ khiến hai người bọn họ đau lòng mà còn chặt đứt tiền đồ sau này của hai người bọn họ.”

“Bởi vậy, bổn trưởng lão cần phải cảnh tỉnh hai người bọn họ, tránh bị cậu dụ dỗ đồng thời thi hành trừng nghị nghiêm khắc với cậu, cho cậu một bài học sâu sắc để cậu biết đường hối cải, tránh để cậu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng có ngày đắc tội người mà cậu không đắc tội nổi, rồi vì vậy mà mất đi tính mạng.”

Lời này vừa nói ra, Diệp Thiên ngây ngẩn cả người.

Cái lão già này, lý do ngăn cản hắn đầy nhân nghĩa đạo đức, bởi vậy trong nhất thời, hắn thế mà không còn gì để nói.

Không sai, sở dĩ hắn chơi qua chơi lại với mấy con kiến này là muốn làm dấy lên tình cảm ái mộ của Diệp Lam Duyên và Thượng Quan Quỳnh Dao với hắn, khiến hai người họ không thể kiềm chế nổi bản thân, chiếm được cả đôi.

Đương nhiên, ngay từ đầu đã phô bày ra thực lực mạnh mẽ chỉ khiến hai người kinh ngạc, sùng bái hắn. Muốn đoạt được đến tay thì còn cần tốn nhiều tâm tư hơn.

Nếu không trên đời này cao thủ rất nhiều, hai người họ nếu như hễ gặp được cao thủ liền đem lòng yêu mến thì nào còn là thân trong sạch?

Mà đã sớm bị chơi ra một đám con.

Cho nên, tình cảm thực sự rất quan trọng.

Ví như Diệp Lam Duyên hết lần này tới lần khác cảm thấy cô ta đã đi đến bước đường cùng, hắn lại hết lần đến lần khác cứu cô ta ra khỏi hiểm cảnh, lại được nhìn thấy cảnh ngày xuân phồn hoa như gấm, không muốn sinh lòng ái mộ cũng khó.

Còn Thượng Quan Quỳnh Dao lại là kiểu đàn ông không hư đàn bà không yêu, là hắn lần này tiếp lần khác diễn vai một tên trai hư hỏng khiến cô ta hãm sâu rồi cuối cùng không thể không yêu.

Nhưng thiên cơ lại bị lão già chết tiệt này nói toạc ra như vậy, tiếp theo hai người sẽ có phản ứng gì đây?

“Hừ! Suýt chút nữa bị anh lừa rồi, đồ lưu manh chết tiệt!” Thượng Quan Quỳnh Dao thở phì phò trừng mắt với Diệp Thiên, tránh đi cánh tay Diệp Thiên đang ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô ta, nói với Diệp Lam Duyên : “Cô còn ngây ra đó làm gì, muốn bị tên xấu xa này hại, sau đó hắn chuồn mất còn mình cả ngày rửa mặt bằng nước mắt à?”

“Tôi…”

Diệp Lam Duyên không tránh ra mà nhìn về phía Diệp Thiên hỏi: “Diệp Bắc, anh sẽ như Trưởng lão Đạo vụ đường nói sao?Ăn xong bỏ chạy, về sau không bao giờ ngó ngàng tới tôi nữa?”

Cô ts thực sự thích Diệp Thiên, tính cách lại nhu nhược không mạnh mẽ như Thượng Quan Quỳnh Dao, không làm ra được cái hành động như Thượng Quan Quỳnh Dao.

“Không đâu, đừng nghe lão già này nói lung tung.” Diệp Thiên lắc đầu.

“Nhưng mà tôi sợ anh ăn xong bỏ chạy, nếu thật sự như vậy, tôi không biết phải làm gì nữa” Diệp Lam Duyên cắn môi nói: “Vậy nên, anh có thể ở lại không? Chúng ta cùng nhau làm đệ tử Thượng Thanh Tông, để tôi tin rằng anh sẽ không bỏ rơi tôi, sau này tôi làm vợ anh, được không?

Diệp Thiên:"… "

Cái lão già chết tiệt này. Hỏng hết chuyện rồi!

Hai cô gái ngây thơ đều bởi vì lời của lão già mà sinh lòng phòng bị, cái này không dễ xử rồi.

Lúc này hắn chợt nảy ra một ý, vuốt ve khuôn mặt Diệp Lam Duyên rồi cười nói: “Tôi sẽ không tham gia, cô cố gắng nỗ lực trở thành Thượng Thanh Tông đệ tử, được Thượng Thanh Tông bảo vệ, tôi tiếp tục lưu lạc thiên nhai chờ một ngày cô học đạo thành tài xuống núi, chỉ cần gọi một tiếng Diệp Bắc, vô luận tôi ở đâu đều sẽ chạy tới tìm cô. Đến lúc đó cô lại làm vợ tôi, tôi mang cô đi phiêu bạt chân trời góc bể.”

Dứt lời, hắn buông Diệp Lam Duyên ra, nhanh chóng xoay người rời đi.

Như hắn dự đoán, chưa đi được hai bước liền nghe thấy Diệp Lam Duyên hô lên một tiếng “Diệp Bắc”, sau đó cô ta liền ôm hắn từ phía sau, ánh mắt chứa chan tình ý nói: “Diệp Bắc, tôi không nỡ để anh đi, tôi cho anh, tôi không sợ nguy hiểm, từ nay về sau anh đưa tôi đi phiêu bạt chân trời được không?”

“Cô không sợ hắn ăn xong liền chạy, bỏ rơi cô một mình đi lưu lạc thiên nhai sao?” Thượng Quan Quỳnh Dao chất vấn.

“Tôi không sợ.” Diệp Lam Duyên lắc đầu, vẻ mặt kiên định mà nói: “Diệp Bắc không phải người như vậy, tôi tin tưởng hắn, tôi sẽ bầu bạn ở bên cạnh hắn giúp hắn giải sầu, trò chuyện cùng hắn, không bao giờ ngăn cản hắn làm việc mà hắn muốn, hắn sẽ không bỏ rơi tôi.”

Nói đến đây, cô ta còn hỏi thêm một câu: “Đúng không Diệp Bắc?”

“Đúng.” Diệp Thiên quay người lại, nâng nên khuôn mặt của cô: “Cô là một cô gái tốt ngoan ngoãn hiểu chuyện, tôi sẽ không phụ cô.”

Diệp Lam Duyên cười thật vui vẻ, xấu hổ đỏ mặt nói: “Tôi đi theo anh, anh muốn làm cái gì với tôi cũng được, tôi sẽ không phản kháng, chỉ cần anh không bỏ rơi tôi là được.”

Cô ta không có cha mẹ người thân, khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông săn sóc ân cần với mình trong suốt quãng đường đi, cô ta không bỏ được một người đàn ông như vậy.

“Ngoan thật.”

Diệp Thiên hôn lên trán cô một cái, ôm eo cô nói: “Tôi đưa cô đi ngay đây.”

Diệp Lam Duyên gật đầu như một chú gà con mổ thóc.

Liền ngay khi Diệp Thiên muốn bay đi, Thượng Quan Quỳnh Dao căn răng một cái giữ lấy hắn, hừ một tiếng nói: “Cô ta không sợ, tôi cũng không sợ. Anh phải đưa cả tôi cùng đi, nếu không tôi bảo cha tôi đánh chết anh!”

“Xì, nếu mà như vậy thì tôi đành phải dẫn cô theo thôi.” Diệp Thiên không nhịn được mà muốn cười, vị quận chúa này quá buồn cười.

“Đương nhiên rồi!” Thượng Quan Quỳnh Dao ngạo nghễ mà nói: “Anh hôn tôi trước mặt nhiều người như vậy, nếu anh không đưa tôi đi thì sau này tôi cũng không thể gả đi được, cha tôi không đánh chết anh mới là lạ!”

Nói dứt lời, trong lòng cô lại nghĩ: “Diệp Bắc trẻ như vậy mà có tu vi ở Thiên Huyền cảnh, còn lợi hại hơn cha lúc còn trẻ, cha nhất định sẽ không phản đối việc mình gả cho hắn đâu nhỉ?”

Nghĩ như vậy, cô càng thêm kiên định muốn đi cùng Diệp Thiên.

“Được, vậy tôi dẫn cô theo.” Diệp Thiên lại ôm lấy eo nhỏ của cô một lần nữa, trái một cô, phải một cô chuẩn bị quay về Cát Tiên, triền triền miên miên nhẹ nhàng bay đi cùng hai người.

Chính vào lúc này, một tiếng hừ lạnh lại vang lên.

“Lại lừa gạt tình cảm của hai người họ, quả thật là tìm đường chết!”

Hiển nhiên là Trưởng lão Đạo vụ đường, sắc mặt ông ta lạnh lùng, phất trần trong tay bay về phía sau lưng Diệp Thiên.

Chỉ trong một khắc, một tia sáng trắng hình trăng non cao tới ngàn trượng mang theo uy lực xé trời rạch đất, chém về phía sau lưng Diệp Thiên.

“Là mày tự tìm đường chết!”

Diệp Thiên cảm ứng được nguy hiểm, sắc mặt giận dữ buông Diệp Lam Duyên và Thượng Quan Quỳnh Dao ra, đột nhiên xoay người lại.

Nhưng không đợi hắn ra tay, một tia sáng vàng xẹt qua đỉnh đầu hắn, đánh về phía tia sáng trắng hình trăng non, va chạm rồi làm tia tia sáng trắng nổ tung.

Chợt nhìn lại, đó rõ ràng là một chiếc roi vàng lơ lửng trên không trung.

Một giây sau!

Một bóng người lướt qua trên đỉnh đầu Diệp Thiên, nắm lấy roi vàng rồi đáp xuống trước mặt Diệp Thiên.

"Cha!"

Thượng Quan Quỳnh Dao kinh ngạc hô lên.

"Là Lan Lăng Vương!"

Công chúa Bình Dương, Vương Bình Sang cùng đám người Lạc Tuấn Tú cũng kêu lên.

"Cha, sao cha lại đến đây?"Thượng quan Quỳnh Dao ôm cánh tay Lan Lăng Vương, tinh nghịch cười hỏi.

Lan Lăng Vương nhéo cái mũi ngọc cao ngất của cô một cái rồi cười nói: “Cha mà không đến thì phu quân của con bị giết, con từng bị hắn hôn một cái, chẳng phải là sẽ bị chụp xuống một cái danh mệnh khắc phu, về sau làm sao gả ra ngoài được nữa?”

“Hả?”

Thượng Quan Quỳnh Dao nghe thấy vậy, mặt đẹp tức khắc đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Cha, cha đã nhìn lén thấy hết rồi sao?”

"Ha ha "

Lan Lăng Vương cười nói: “Cha đến từ sáng sớm rồi, vốn muốn xem biểu hiện trong bài kiểm tra của con ra sao, không ngờ lại nhìn thấy tên nhóc Diệp Bắc này níu lấy con một cái, còn ở trước mặt nhiều người như vậy hôn con một lúc thật lâu. Cha còn nghe được lời con nói muốn vào phòng của hắn.”

Thượng Quan Quỳnh Dao:"..."

Trời ạ! Những thứ đó đều bị cha nhìn thấy nghe thấy.

Thật là xấu hổ chết người.

Cô chỉ cảm thấy toàn thân như lửa đốt, ngượng ngùng đến không biết làm sao.

"Ha ha!"

Lan Lăng Vương thấy thế, sang sảng mà cười.

“Lan Lăng Vương, ông đây là có ý gì?” Trưởng lão Đạo vụ đường không vui mà hỏi.

Nghe thế, Lan Lăng Vương ôm quyền, cười ha hả nói: “Trưởng lão, lúc nãy đã mạo phạm nhiều rồi. Mong ngài đừng để trong lòng.”

“Chuyện là như vậy.” Ông ta chỉ vào Diệp Thiên: “Từ mấy ngày trước tôi đã quen Diệp Bắc rồi, cũng rất thưởng thức cậu ta, thậm chí còn từng nhắc với cậu ta chuyện gả Quỳnh Dao cho cậu ta.”

“Cho nên, trưởng lão yên tâm, cậu muốn dẫn con gái tôi và cô gái nhỏ này đi, vậy cứ để nó dẫn đi, không cần phải lo lắng nó ăn xong chùi mép bỏ chạy. Nếu nó dám lau mép bỏ chạy, tôi là người đầu tiên không tha cho nó.”

Trưởng lão Tôn Long Thịnh im lặng vài giây mới mở miệng nói: “Nếu như Lan Lăng Vương đã yên tâm, vậy bần đạo cũng không có cớ gì phải nhọc lòng, liền không ngăn cản hắn nữa.”

“Nhưng hắn đả thương người trên địa bàn của Thượng Thanh Tông, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, thì hành vi đó cũng là không đúng, cần phải tạ lỗi với người bị hắn gây thương tích rồi mới được rời đi.”

Ông ta tốt xấu gì cũng phải cho mình một cái bậc thang để leo xuống đúng chứ? Diệp Thiên cứ như vậy mà được Lan Lăng Vương dẫn đi, Thượng Thanh Tông há không phải mất hết thể diện?

Lan Lăng Vương đương nhiên hiểu rõ điểm này, huống hồ Tôn Long Thịnh đã cho ông ta một cái bậc thang leo xuống, ông ta cũng phải cho Tôn Long Thịnh một cái bậc thang khác.

Vì vậy, ông ta quay qua nhìn Diệp Thiên, nhỏ giọng nói: “Diệp Bắc, xin lỗi với đám người công chúa Bình Dương đi, không khỏi bọn họ ghi hận cậu trong lòng, đi cáo trạng với bệ hạ khiến cậu không thể ở bên Quỳnh Dao được.”

“Diệp Bắc, mau xin lỗi, cha tôi không phản đối chúng ta ở bên nhau, anh đừng làm cha tôi thấy vọng.” Thượng Quan Quỳnh dao khuyên nhủ.

“Tôi sẽ không để cha cô thất vọng, nhưng.” Diệp Thiên ngạo nghễ nhìn toàn trường nói: “Muốn tôi xin lỗi bọn họ ấy à, bọn họ không xứng!”

Lời này vừa thốt ra, tức khắc toàn trường kinh ngạc ồ lên.

“Tên Diệp Bắc này quá sốc nổi! Quá ngạo mạn! Quá ngông cuồng!”

“Hắn nghĩ rằng hắn là ai chứ, là hắn không có tư cách xin lỗi công chúa Bình Dương mới đúng!”

“Hắn như vậy quả thực là đang tìm đường chết!”

"..."

Công chúa Bình Dương càng là giận dữ chỉ vào Diệp Thiên mà gào thét: “Đừng tưởng có Lan Lăng Vương che chở anh thì có thể muốn làm gì thì làm, anh có tin rằng chỉ cần tôi truyền âm cho phụ hoàng, Lan Lăng Vương không những không dám che chở cho anh mà còn chính tay giết chết anh không?”

“Hừ!” Diệp Thiên hừ lạnh nói: “Cô vô duyên vô cớ tát người phụ nữ của tôi, còn muốn tôi xin lỗi cô, tại sao cô không đi chết đi?”

“Tôi nói cho cô biết, cho dù cô gọi phụ hoàng của cô tới, tôi vẫn giữ cái thái độ này thôi, không xin lỗi là không xin lỗi, không ai có thể ép tôi xin lỗi, ai dám ép tôi xin lỗi tôi liền giết kẻ đó, cô không tin thì cứ thử xem!”

Tức khắc bốn phía im ắng.

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Diệp Thiên đều giống như vừa nhìn thấy ma.

Ngay đến Lan Lăng Vương cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn lấy đâu ra dũng khí mà dám mạnh miệng như vậy!

“Mày quá ngông cuồng rồi!”

Tôn Long Thịnh không nhịn được mà bạo nộ: “Nếu như không phải Lan Lăng Vương cứu thì mày đã chết rồi, còn dám ngông cuồng như vậy, nếu hôm nay bổn trưởng lão không giết mày thì Thượng Thanh Tông còn có mặt mũi nào mà nhận đệ tử?”

Dứt lời, ông ta nắm phất trần trong tay đánh về phía Diệp Thiên.

“Không hay rồi!”

Lan Lăng Vương kinh hãi trong lòng, nếu như thật sự đánh lên, ông ta chặn Tôn Long Thịnh, còn ba vị chấp sự thuộc hạ của ông ta có thể ngăn chặn hai vị, còn một vì còn lại cũng có thể giết Diệp Bắc trăm triệu lần.

Phải làm sao cho phải đây?

Ngay lúc ông ta đang không biết phải làm sao, một tiếng kêu đột ngột vang lên.

“Không xong rồi! Không xong rồi! Đạp Thiên Tà Vương của Tà Linh giáo dẫn người giết đến thành cổ Thiên Thánh rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK