Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thực tế Khương Tử Nha cũng không dám nhuốm máu Nam Chiêm Bộ Châu, một khi sự việc ở Nam Chiêm Bộ Châu truyền đến Tam Đại Châu Bộ, ắt sẽ dẫn đến việc nhân dân bất bình. Đến lúc đó, dân chúng trong thiên hạ sẽ dùng dư luận công kích Thiên Đình. Ngọc Đế có thể vì trấn an lòng người mà có khả năng sẽ giết ông ta tế trời.

Cho dù không giết ông ta tế trời mà tìm một kẻ khác chịu tôi thay thì Thiên Đình sẽ mất đi lòng tin của nhân dân, do đó sẽ không đầu quân vào đội quân của Thiên Đình nữa.

Chính vì toàn dân thiên hạ đều là người một nhà, nếu như ra tay sát hại người dân ở Nam Chiêm Bộ Châu, sẽ khiến người dân ở những Bộ Châu khác căm phẫn, không còn trung thành với Thiên Đình. Một khi Diệp Thiên lợi dụng chuyện này để châm ngòi thổi gió thì e rằng rất nhiều dân chúng đang phẫn nỗ này sẽ gia nhập quân liên minh.

Khương Tử Nha cũng chỉ là bất đắc dĩ lắm mới phải dùng đến cách này, nếu không tuyệt đối sẽ không dùng đến cách này. 

Nếu không trước khi Diệp Thiên xuất hiện ở Atula giới, Nam Chiêm Bội Châu đã sớm trở thành vùng đất khô cần, cần gì phải đợi đến bây giờ. 

Hàng trăm triệu người dân.

Cả ngày tàn sát, cả ngày tắm trong bể máu, ngày ngày đều sống trong cảnh hỗn loạn, mà một khi đã hỗn loạn thì sẽ rất khó thiết lập sự bình yên.

"Khương Tử Nha, ngươi nhất định phải nghịch thiên sao? Thường ngày những kẻ tàn ác bất nhân, khiến ông trời không thể dung thứ được, giáng thiên lôi trừng phạt. Ngươi hành động như vậy đúng là bị điên rồi, lẽ nào ngươi không sợ bị trừng phạt sao?” Thân Công Bảo tức giận nói.

“Hừ.” 

Hạo Thiên Đại Đế mỉa mai nói: “Ông trời mà ngươi nói chính là bọn ta đây, bọn ta chính là Ông trời, làm sao lại bị trừng phạt được cơ chứ? Ngươi nghĩ xa thật đấy. Bọn ta chỉ yêu cầu các ngươi thả Câu Trần ra, nếu như các ngươi không chịu thả, bổn soái sẽ đích thân xuất chiến, đến lúc đó Nam Chiêm Bộ Châu chắc chắn sẽ chìm trong bể máu, các ngươi cũng không khuyên được bổn soái. Thân Công Báo ngươi lẽ nào còn chưa biết tính khí của bổn soái, nếu như ta đã muốn làm, ai cũng không ngăn cản được ta.”

Uy hiếp.

Uy hiếp trắng trợn.

Nhưng cho dù là vậy Thân Công Bảo cũng không thể làm gì được họ, dù sao quân liên minh cũng phải dựa vào sự ủng hộ của người dân ở các Nam Chiêm Bộ Châu thì mới có khả năng giành được thắng lợi cuối cùng, nếu Nam Chiêm Bộ Châu trở thành vùng đất chết, vậy thì hy vọng chiến thắng của bọn họ cũng rất mong manh.

Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải nói: "Chyện nghiêm trọng, ta không thể tự ý đưa ra quyết định, Tiểu Minh Chủ của chúng ta cũng không thể đưa ra quyết định, phải đợi Minh chủ bọn ta trở về đàm phán với ngươi. Nếu như ngài ấy đồng ý thả người, bọn ta sẽ thả ngay lập tức, còn nếu ngài ấy không đồng ý, thì các ngươi sẽ đàm phán với ngài."

Hạo Thiên Đại Đế nhìn về phía Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha gật đầu: "Ông ta quả thực không đủ tư cách để quyết định chuyện này. Chúng ta cứ đợi ông ta gọi Diệp Thiên quay về. Diệp Thiên có thể vì sự an nguy của Nam Chiêm Bộ Châu mà lựa chọn không tuyên chiến với chúng ta, vậy thì chứng tỏ đối với anh ta bách tính Nam Chiêm Bộ Châu rất quan trọng. Ta nghĩ anh ta sẽ đồng ý thả Câu Trần."

Hạo Thiên gật đầu, nói lớn: “Được, vậy thì gọi Diệp Thiên đến đây đám phán với bổn soái.”

Vì vậy Diệp Chiến lập tức cử người truyền âm võng thông báo cho Diệp Thiên.

Không lâu sau, Diệp Thiên cùng đám người Atula quay về.

Viên Tử Phong đã bị giết, Atula có Cưu Chiêm Thước Sào, chuyện này đám người Khương Tử Nha thông qua trạm tình báo cũng đã biết được, vì vậy bọn họ thấy Atula chiếm được thân xác của Viên Tử Phong không hề cảm thấy ngạc nhiên.

“Diệp Thiên, mấy ngày nay con dân ở Nam Chiêm Bộ Châu của ngươi chết bao nhiêu người rồi?” 

Hạo Thiên Đại Đế cười hỏi, bên cạnh ông ta có biết bao nhiêu quân lính, vì vậy ông ta không sợ Diệp Thiên sẽ tấn công ông ta, cùng lắm thì hai bên đại quân khai chiến, đến lúc đó ông ta sẽ phái ba thánh nhân dân gian đại khai sát giới, có thể dụ đám người Diệp Thần đi, vì vậy ông ta không chút lo lắng.

Diệp Thiên nén giận lên tiếng đáp: “Các người đã sát hại cả trăm triệu người dân vô tội, món nợ này trẫm sẽ nhớ kỹ, chắc chắn sẽ cùng các ngươi thanh toán thật rõ ràng.”

“Ha ha.” 

Hạo Thiên Đại Đế bật cười: “E rằng ngươi không có đủ năng lực để thanh toán món nợ này với bọn ta đâu. Thiên Đình đã huấn luyện được hơn một trăm nghìn tỷ đại quân, sẽ sớm ùn ùn kéo đến đây tham chiến. Phần lớn nguồn binh sĩ của các ngươi đến từ bách tích Nam Chiêm Bộ Châu, nếu như Nam Chiêm Bội Châu bị bọn ta tàn sát, vậy thì các ngươi sẽ không có lực lượng bổ sung. Ngươi nghĩ xem, đến lúc đó, các ngươi có còn là đối thủ của ta nữa không?”

"Cho nên nếu như ngươi thức thời, mau thả Câu Trần ra, bọn ta cũng sẽ dừng cuộc tàn sát bách tính Nam Chiêm Bộ Châu của các ngươi. Còn nếu như các ngươi ngoan cố không chịu thả người, vậy thì đừng trách bọn ta ra tay độc ác."

Lời nói vừa dứt, toàn bộ quân liên minh đều xôn xao.

"Quá đáng. Không thể chấp nhận được. Ông đây hận không thể một đao chém chết bọn họ."

"Đúng vậy, mấu chốt là chúng ta không đánh chết được bọn họ, nếu như cứ để bọn họ tác oai tác quái như vậy, người nhà của chúng ta chắc chắn sẽ phải bỏ mạng, hay là chung ta thả tên Câu Trần ra, bảo vệ an toàn cho gia đình chúng ta."

"Chính xác, chỉ vì một tên Câu Trần mà gia đình của chúng ta phải bỏ mạng, thật không xứng."

Dù hàng trăm nghìn tỷ quân liên minh căm hận việc Hạo Thiên lãnh đạo đội quân của Thiên Đình, nhưng đứng trước sự an nguy của những người thân, bọn họ chỉ đành nuốt giận vào trong.

Nghe thấy những lời xôn xao này, Hạo Thiên liền bật cười, hét lớn với binh sĩ quân liên minh: "Nếu như các ngươi không muốn người nhà của mình chết, lập tức giải ngũ, rời khỏi quân liên minh. Chỉ cần một nửa lực lượng quân liên minh giải ngũ, trở về với gia đình, thì bổn soái cam đoan người nhà các ngươi sẽ bình an vô sự, tuyệt đối không chạm đến một sợi tóc của bọn họ."

Lời của Hạo Thiên vừa dứt, rất nhiều binh sĩ quân liên minh liền lung túng, không biết liệu có nên thỏa hiệp với Thiên Đình hay không.

Đúng lúc này, Diệp Thiên hét lớn: "Thả lão tặc Câu Trần ra cho Trẫm."

Thái Sư lập tức thả Câu Trần Đại Đế ra, dùng dây trói tiên trói ông ta lại, tránh việc để ông ta chạy mất.

"Ha ha."

Hạo Thiên bật cười: "Ta biết chắc chắn ngươi sẽ thỏa hiệp, sẽ thả Câu Trần ra. Quả nhiên mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của ta. Lập tức để Câu Trần quay về cho ta."

Câu Trần Đại Đế oai phong đầy kích động nói: "Đại soái, thuộc hạ biết chắc chắn ngài sẽ tìm cách cứu thuốc hạ, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của thuộc hạ, cuối cùng thuộc hạ cũng có thể thoát được kiếp nạn này rồi."

Nói xong, ông ta nhìn về phía Thái Sư, giọng nói đầy đắc ý: "Còn không mau thả ta ra, ngươi định làm trái lệnh của Diệp Thiên sao?"

Câu Trần vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên liền vang lên.

"Ai nói Trẫm muốn thả ngươi?"

"Sao?"

Câu Trần Đại Đế nhìn Diệp Thiên đầy kinh ngạc: "Ngươi dám không thả ta ư? Lẽ nào ngươi không sợ đắc tội với Hạo Thiên Đại Đế?"

"Ha ha."

Diệp Thiên ngẩng đầu cười một tiếng: "Ngươi còn dám lớn tiếng uy hiếp Trẫm sao? Ngươi tưởng Trẫm là quả hồng mềm, mặc ngươi thỏa sức chà đạp à?"

“Ý của ngươi là?” Hạo Thiên Đại Đế nhíu mày hỏi.

Diệp Thiên lạnh lùng đáp lại: "Hạo Thiên, Khương Tử Nha, các ngươi không uy hiếp nổi Trẫm đâu. Hạo Thiên, ngươi đã hại chết vợ Tuyết Tâm của Trẫm, hôm nay ngươi đã ở trong tay Trẫm, Trẫm sẽ lấy cái mạng chó của ngươi, tế lễ cho vợ ta."

“Còn việc các ngươi dám ra tay sát hại Nam Chiêm Bộ Châu của Trẫm, ha ha, tốt lắm, nếu các ngươi đã bất nhân, vậy thì đừng trách Trẫm không khách khí. Đợi Trẫm xử quyết lão tặc Câu Trần này xong, Trẫm sẽ đưa tất cả thánh nhân của Trẫm phân thành ba đạo quân, phân ba đường tiến về Đông Thắng Thần Châu, Bắc Câu Lôi Châu, Tây Ngưu Hạ Châu. Trẫm sẽ khiến cả ba châu này trở thành những vùng đất chết, nghiền nát tất cả những sinh linh sinh sống ở đây, khiến toàn bộ con dân của Thiên Đình bồi táng theo Nam Chiêm Bộ Châu của Trẫm. Trẫm muốn xem xem, rốt cục là các ngươi tổn thất lớn hơn Trẫm hay là Trẫm tổn thất lớn hơn các ngươi."

Lời nói vừa dứt, Diệp Thiên liền vươn cánh tay dài mười tám trượng ra, bàn tay to lớn nắm chặt lấy Câu Trần, vận công tiên pháp, một loạt những ký hiệu cổ lập tức bao vây Câu Trần, khiến ông ta không thể chạy thoát, sau đó từ từ nắm chặt tay lại.

"Không. Đừng bóp chết ta. Làm ơn đừng bóp chết ta."

Câu Trần vô cùng sợ hãi, không ngừng hét lớn: “Cứu ta. Đại Soái mau cứu ta. Quân Sư, cứu ta với…”

"Diệp Thiên, ngươi mau thả Câu Trần ra, bổn soái hạ lệnh cho ngươi lập tức thả Câu Trần ra." Hạo Thiên Đại Đế hét lên.

Lời của ông ta vừa dứt.

Bùm.

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Thần hồn của Câu Trần đã bị bóp nát một cách hung hãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK