Giây phút này, Bắc Lương Thành náo nhiệt không như bình thường.
Bốn năm trước, Bắc Lương Vương đền nợ nước, Bắc Lương Thành rơi vào tay Tử Tiêu Tông, mấy trăm triệu dân Bắc Lương Thành phải chịu áp bức tận cùng, bị hung hăng bóc lột, rất nhiều người trong vòng một đêm mất hết gia sản cả trăm năm.
Thậm chí có không ít người dân Bắc Lương Thành vì không chịu nổi một lần trưng thu một trăm năm thuế cho nên đã đi để phủ của thành chủ kháng nghị, lại bị thành chủ mới ra lệnh giết sạch.
Có thể nói hơn bốn năm này người dân Bắc Lương Thành đều phải sống trong sự lo lắng dưới tay Tử Tiêu Tông, không thể nói là không khổ.
Cho đến hôm nay, sau khi Lạc Nhật Tông hủy diệt, người của phủ thành chủ trốn không còn ai, bầu trời Bắc Lương Thành cuối cùng cũng trở nên sáng sủa.
Nhưng thời điểm này mọi người không ai vui vẻ nổi.
Bởi vì, ai biết được trời sẽ sáng trong bao lâu?
Lớn như Diệp Bắc Minh bị giết bởi Tứ đại tiên tông, người của phủ thành chủ quay về, bầu trời Bắc Lương Thành không phải sẽ lại âm u sao?
Cho đến khi truyền ra tin tức tứ đại tiên tông bị diệt vong, người dân Bắc Lương Thành mới vui vẻ thật sự.
Giây phút này, toàn bộ Bắc Lương Thành chiêng trống vang trời, đốt pháo rầm rộ, nhà nào cũng đầy biểu ngữ, rất nhiều người ra đường vui vẻ nhảy điệu múa của người dân Bắc Lương, vô cùng náo nhiệt.
“Bây giờ Tứ đại Tiên tông bị hủy điệt, thượng tiên Diệp Bắc Minh đã trở thành ác mộng của các Đại tiên Tông Thiên Hoang, chúng ta mỗi người bỏ ra một ít tiền xây miếu Minh Đế lại một lần nữa có được không?”
Miếu Minh Đế rất to lớn hùng vĩ bây giờ đổ nát thê lương, ông chủ Vương Dược Đường, Khâu Nguyên Đức, nói với một đám phú hào của Bắc Lương Thành.
“Tôi đồng ý!” Có một phú hào đưa tay lên tỏ thái độ nói: “Tứ đại Tiên Tông bị Thượng tiên Diệp Bắc Minh hủy diệt, dựng lại miếu Minh Đế một lần nữa, sau này mặc kệ ai làm chủ Bắc Lương Thành, muốn bóc lột chúng ta phải suy nghĩ xem Minh Đế có đồng ý hay không, cho nên tôi tình nguyện bỏ một trăm triệu linh phiếu trùng tu miếu Minh Đế!”
“Tôi cũng bỏ ra một trăm triệu linh phiếu!”
“Tôi bỏ ra tám nghìn vạn linh phiếu!”
“Tôi bỏ ra hai tỷ linh phiếu!”
“…”
Nhóm phú hào nô nức tấp nập bỏ vốn trùng tu miếu Minh Đế.
“Được được được!”
Khâu Nguyên Đức tươi cười nói: "Mọi người đồng ý rồi vậy thì tôi bỏ vốn một tỷ linh phiếu, lần này cần xây miếu Minh Đế hùng vĩ hơn, đúc tượng Minh Đế cao nghìn mét, để sau này kẻ thống trị Bắc Lương Thành chỉ cần đi ra ngoài là có thể nhìn thấy Minh Đế, có tác dụng trấn áp bọn họ, để bọn họ không dám bóc lột chúng ta như hô vậy nữa!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Nhóm phú hào nhao nhao tỏ thái độ.
“Ông chủ Khâu, người dân bình thường chúng tôi không có nhiều tiền nhưng các người muốn trùng tu miếu Minh Đế, tôi cũng muốn bỏ ra một nghìn linh phiếu, góp sức trùng tu miếu Minh Đế.”
Có một ông già nói.
“Tôi cũng muốn bỏ ra một vạn linh phiếu!”
“Tôi bỏ ra ba vạn linh phiếu!”
“Tôi bỏ ra hai vạn linh phiếu!”
Rất nhiều người dân Bắc Lương Thành đều vây trước phế tích miếu Minh Đế, nô nức nộp tiền xây dựng miếu Minh Đế.
“Ông chủ Khâu, long tộc chúng tôi không có nhiều tiền, nhưng người long tộc chúng tôi bây giờ đã thoát khỏi sự trói buộc nguyền rủa, có lực lượng, cho nen long tộc chúng tôi nguyện ra sức để xây dựng miêu Minh Đế!”
Tộc người Long tộc mang theo một đám người Long tộc đến.
"Tốt tốt tốt!"
Khâu Ngọc Đường nói: “Mọi người nô nức tham gia trùng tu miếu Minh Đế như thế, vậy thì dọn dẹp phế tích trước đã, tôi đi tìm người về bản thiết kế, mọi người cảm thấy hài lòng rồi thì tôi tìm người khởi công trùng tu miếu Minh Đế!”
“Được!”
Tất cả mọi người đồng ý.
Đúng lúc này một giọng nói đột ngột vang lên.
“Mọi người mau nhìn đi! Hình như cả nhà thượng tiên Diệp Bắc Minh đến rồi!”
Lời này vừa nói ra, tinh thần thất cả mọi người đều rung lên, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con thần thú Thất Thải đang xoay quanh trên trời Bắc Lương, một đám người ngồi trên lưng thú, các tu sĩ có thị lực rất tốt, ngay lập tức có thể nhìn ta được, người ngồi đầu tiên ôm một bé trai chính là Diệp Thiên Diệp Bắc Minh!
“Là Thượng tiên Diệp! Đúng là Thượng tiên Diệp!”
Khâu Ngọc Đường vô cùng kích động, vội vàng vẫy tay hô: “Hoan nghênh Thượng tiên Diệp quay về với Bắc Lương Thành!” “Hoan nghênh Thượng tiên Diệp quay về với Bắc Lương Thành!”
Rất nhiều người cũng hô theo.
Rất nhanh chóng ánh mắt thú Kim Lân rơi xuống đám người.
“Bái kiến Thượng tiên Diệp!”
Tất cả mọi người cung kính quỳ xuống lạy.
"Tất cả mọi người đứng lên đi."
Diệp Thiên xuống khỏi lưng thú. “Tạ Thượng tiên Diệp!”
Tất cả mọi người lúc này mới đứng lên.
“Thượng tiên Diệp, lời nguyền trên người dân Long tộc chúng tôi đã được giải bỏ, cảm ơn ngài đã cứu người Long tộc chúng tôi!”
Tộc trưởng Long tộc chạy đến trước mặt Diệp Thiên rơi nước mắt nói.
“Giải được là tốt rồi.” Diệp Thiên cười cười, hỏi: "Thế nào, những năm này, người Long tộc ở Bắc Lương còn sống tốt cả chứ?”
“Ai!”
Tộc trưởng Long Tộc thở dài: “Sau khi ngài rời khỏi Bắc Lương, Bắc Lương Vương hạ lệnh lợp nhà cho Long tộc chúng tôi, mấy trăm vạn người Long tộc chúng tôi đều được ở nhà vừa to vừa đẹp như trong mơ. Thế nhưng tiệc vui nhanh tàn, sau khi tin ngài nhảy vào Vạn Yêu Động để cho yêu thú ăn, không đến mấy ngày Bắc Lương Thành đã bị tân công bởi mấy vị thành chủ dưới trướng Tử Tiêu Tông, Bắc Lương Vương và hơn trăm vạn tướng sĩ Bắc Lương đền nợ nước, nơi ở của người Long tộc chúng tôi bị phóng hỏa đốt đi, ít nhất có hơn năm mươi vạn người Long tộc chết trong biển lửa.”
Nói đến đây, tộc trưởng Long tộc nước mắt đầy mặt, chỉ chỉ phế tích một bên tiếp tục nói: “Đây là hầu phủ ngài ở năm đó, sau khi tin ngài gặp nạn truyền ra, Bắc Lương Vương cho nặn tượng ngài, Tướng Hầu Phủ đổi thành miếu Minh đế, sau khi thành bị phá, tượng của ngài cũng bị phá đi, miếu Minh Đế cũng bị một mồi lửa đốt cho thành phế tích.”
Diệp Thiên nghe xong hai tay nắm chặt, phát ra tiếng như pháo nổ.
“Những người kia đâu?” Ngay cả tượng thượng tôn cũng dám đập, nói cho tôi, tôi ăn hết bọn họ!” thú Kim Lân mắt xanh bực tức nói.
Khâu Ngọc Đường tiến lên nói ra: “Sau khi Lạc Nhật Tông hủy diệt, những người kia đã chạy, không biết chạy đến đâu.”
“Ông chủ Khâu, biết Tử Tiêu Tông ở đâu không?” Diệp Thiên hỏi.
"Biết."Khâu Ngọc Đường gật đầu hư gà mổ thóc.
“Đi cùng thú Kim Lân mắt xanh đi, đậm Tử Tiêu Tông thành phế tích, nhân tiện diệt hết tất cả các phủ thành chủ, phủ quận vương dưới trướng Tử Tiêu Tông.
“Đường rồi Thượng tiên Diệp!”
Khâu Ngọc Đường bay lên lưng thú, chỉ hướng, thú kim lân mắt xanh hóa thành một vệt sáng rồi rời đi.
“Đúng rồi thống lĩnh Diệp, à không, Thượng tiên Diệp, công chúa sinh cho ngày một đứa con, lấy tên là Hoàng Phủ Tư Thần, ngài biết không?” Lúc này Trần Dật Xuân rạng rỡ hỏi.
“Tôi biết.” Diệp Thiên gật đầu hỏi: “Có tin tức gì của hai mẹ con họ không?”
Trần Dật Xuân lắc đầu nói: “Trước khi Bắc Lương Thành bị công phá, Bắc Lương Vương đã để Ngụy công công và thủ lĩnh quân Huyền Giáp đưa hai mẹ con rời đi, sau đó thành chủ thành Bá lăng phái mười vạn quân đi bắt, không có tin hai mẹ con bị bắt, cũng không có tin hai mẹ con bị giết, hẳn là đã trốn ở chỗ nào đó trong rừng sâu núi thẳm rồi, về phần có bị yêu thú… thì không biết được.”
Diệp Thiên nghe vậy sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Vừa lúc nãy anh mới dùng dòng máu tìm một chút, vẫn không thể tìm thấy dòng máu thứ ba.
“Chỉ mong hai mẹ con họ nhầm vào một Tông môn thần bí truyền nào đó, bị truyền tống đến những tinh cầu khác, bây giờ còn sống là được.”
Diệp Thiên chỉ có thể tự an ủi mình trong lòng như thế.
“Các tộc người Bắc Lương Vương đâu?” Diệp Thiên hỏi, anh muốn giúp thế hệ sau của Bắc Lương Vương tiếp tục thống trị mười hai thành Bắc Lương.
“Ai!”
Trần Dật Xuân ai thán nói: ‘Lúc trước Bắc Lương Vương chia các tộc người đi, sau đó đều bị bắt về, chém đầu trước mặt mọi người.”
“Đúng là đáng chết!”
Diệp Thiên hận nghiến răng, trên mặt nổi đầy gân xanh.
Không được, anh phải báo thù cho Bắc Lương Vương.
Những người kia trốn đi như thế nào, anh không thể tìm sâu ba thước ở Thiên Hoang được, chỉ có thể tạm thời để như thế.
Sau đó dưới sự dẫn đường của Trần Dật Xuân, đi vào lăng mộ Bắc Lương Vương ở ngoại thành trước.
“Ông yên tâm. Tôi sớm muộn gì cũng sẽ báo thù cho ông, nếu như hai mẹ con Thần còn sống, tôi sẽ tìm bọn họ về, để con trai Tư Thần nối dõi tông đường Hoàng Phủ của ông, sẽ không để cho họ Hoàng Phủ của ông tuyệt tự từ đây. Trăm ngàn năm về sau, Thiên Hoang sẽ là thiên hạ của dòng họ Hoàng Phủ của ông, ông yên nghỉ đi.”
Diệp Thiên kính Bắc Lương Vương một chén rượu.
Không bao lâu sau, thú Kim Lân mắt xanh trở về.
“Thượng tôn, Tử Tiêu Tống rỗng tuếch, bị thuộc hạ đập tan nát, Bá Lăng Thành còn có thành trì ở Phủ thành thủ cũng trống rỗng, nhưng có mười mấy phủ thành chủ và mấy trăm phủ quận vương có người, tôi đã để thuộc hạ giết hết.”
Thú Kim Lân mắt xanh nói.
Diệp Thiên nhẹ gật đầu.
Sau đó anh để lại cho Bắc Lương Thành một trăm tỷ linh thạch, xem như đền bù cho sự bóc lột bọn họ chịu đựng mấy năm nay. Sau đó tiến về Thành Thuận Thiên, tìm được Dương Tử Hi.
Sau đó nhờ sự dẫn đường của Dương Tử Hi, đi đến Thung lũng Trăng Sao ở Thái Cực Tông.
“Đi vào trong hang núi này tận cùng là Truyền Tống Môn, qua Truyền Tống Môn thì có thể đến địa cầu.” Dương Tử Hí chỉ vào một cái hang núi đầy cỏ dại cây leo nói.
“Tử Hi, cùng chúng tôi đi đến Địa Cầu có được không?” Tần Liên Tâm lôi kéo tay Dương tử Hi hỏi.
“Không được.” Dương Tử Hi lắc đầu: “Tôi phải lưu lại Thiêng Hoang để mai táng sư phụ, các người quay lại Địa Cầu đi.”
“Vậy sau đó thì sao?" Tần Liên Tâm lại hỏi. Dương Tử Hi ngửa đầu nhìn trời, cười thảm nói: “Trời đất rộng lớn, luôn có chỗ cho tôi, cùng lắm thì sau này cầm kiếm thiên nhai là được.”
Nói xong cô ấy ngay lập tức hóa thành một vệt sáng rời đi. Mục Như Tuyết và Thần Diệp Hy nhìn hướng mà Dương Tử Hi rời đi, rơi vào im lặng, không khỏi cảm thấy Dương Tử Hí đán thương.
“Long Ngạo, Cảnh Hiên, các người trở về Linh Bảo Tông, sau này có việc gì thì mấy ngày nữa có thể đến Thiên Hoang tìm thầy, nhớ âm thầm tìm kiếm kỹ hung thủ sát hại cả nhà Bắc Lương Vương, sau khi tìm ra thì giết ngay, có tin tức con trai Hoàng Phủ Thường thì nhớ đến Địa Cầu nói với thầy.”
Diệp Thiên phân phó nói.
“Sư phụ, con nhớ kỹ rồi.”
Lâm Cảnh Hiên chắp tay nói.
"Đi thôi."
Diệp Thiên nói một tiếng, cả nhà ngồi lên lưng thú đi về phía hang núi.
Đi vào hơn một vạn mét, đi vào một cái Miệng Truyền Tống, thú Kim Lân mắt xanh một đầu xông vào, đi vào một cái hang khác, sau khi đi ra khỏi hang chính là núi tuyết mênh mông.
“Chủ nhân, đây là núi Côn Luân! Đi về phía tiên môn Côn Hư, cao vạn mét trên không trung!”
Thiên Hà Kiếm Tiên ngay lập tức nhận ra được.
Tần Liên Tâm nghe vậy vui vẻ hét lên:
“A Bảo! A Nhạc! Mẹ về rồi!”