Mọi người nghe xong đều bị sốc! Cùng lúc đó, ánh mắt Tư Thần cũng thay đổi, trở nên dịu dàng có một không hai!
“Tư Thần, mẹ lớn nói trước, con đánh thắng trận, Lạc Lạc đánh bại trận. Trong lòng nó từng oán hận con, tại sao con lại biểu hiện tốt như vậy, khiến cho Lạc Lạc xấu hổ, đối với lỗi lầm này, đại nương xin lỗi con.” Tần Liên Tâm thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình.
Tô Lạc Thiền cũng cúi đầu: "Ta cũng bất mãn vì con làm thiếu soái, bất mãn con giỏi hơn con trai mình, trong lòng cũng nhiều lần thầm chửi mắng con. Ta cũng muốn xin lỗi, ta sai rồi.”
"Anh bốn, em cũng là bất mãn vì việc anh làm thiếu soái, tự cho rằng bản thân tốt hơn anh. Em cũng đã thầm mắng anh, xin lỗi anh nhiều."
"Anh bốn , em không nên ghen tị với anh, không nên bí mật nói xấu anh, xin anh hãy tha thứ cho em, từ nay về sau em không dám oán hận anh nữa!"
"..."
Vợ con của Diệp Thiên lần lượt nói lời xin lỗi đến Tư Thần.
Ngay cả Hoàng Phủ Thường cũng cúi đầu nói: "Tư thần, mẫu thân sai rồi. Mẫu thân không nên vắt óc mà tìm cách đẩy con lên vị trí thái tử. Cũng may là mẫu thân đã không thành công, nếu không... Mẹ xin lỗi."
Cô muốn nói, nếu không Tư Thần sẽ trở thành một Tử Cương tiếp theo, thua một cái thì sẽ tan nát hết cả, còn khiến cho Diệp Thiên sẽ tan cửa nát nhà, Tư Thần sẽ trở thành tội đồ muôn thuở, cô sẽ vô cùng xấu hổ vì điều này!
Đối với những lời xin lỗi đến một cách hết sức đột ngột, khiến Tư Thần cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
"Mọi người nói những điều này, còn đều không biết là đang nói cái gì. Trong mắt con, mọi ngươi đều đối với con rất là tốt, cũng không có tỏ ra thù địch với con bao giờ. Tại sao từng người một lại phải xin lỗi con cơ chứ?"
Tư Thần quanh năm dẫn binh đánh trận và hiếm khi có thời gian để ở bên chung sống với họ. Khi nhìn thấy họ, thì cũng đều là đang ở trong những dịp quan trọng, thế nên chẳng ai có thể tỏ ra xấu xa trong nhưng dịp như vậy. Vì vậy, trong ấn tượng của cậu, họ đều rất tốt. Nhưng kết quả từng người một lại nói lời xin lỗi như vậy khiến cho cậu hết sức bối rối.
"Các mẹ cũng vì không hài lòng với em trong lòng, hoặc âm thầm mà cảm thấy bất mãn với em, sau khi biết được chuyện tiền thế, em vì họ mà báo thù, vì họ mà lập bia tưởng nhớ, nên trong lòng cảm thấy áy náy, muốn xin lỗi em. Em chỉ cần nói mình có muốn tha thứ hay không là được."Đóa Đóa nói với một nụ cười.
"Như vậy à." Tư Thần gãi đầu cười: "Không phải có câu nói, làm gì có ai sau lưng không nói xấu, làm gì có ai không bị nói xấu ở sau lưng sao? Điều này rất bình thường, không cần nói lời xin lỗi, con căn bản là không biết, cũng không trách ai."
Mọi người đều cười ha ha.
“Nhân tiện, chị ba.” Tư Thần hỏi Đóa Đóa: “Kiếp trước em thua nhân tộc, chết rất thê thảm, còn khiến cả nhà bị giết ư?”
“Đúng.” Đóa Đóa gật đầu nói: “Khi chị và phụ hoàng trở về thế giới, em đã chết hàng trăm năm rồi. Về phần gia đình của em, bị giết cũng chỉ còn lại em và con gái của công chúa Thiên Khải, Tô Tử Nhiễm là Diệp Mộ Hàn."
Nói đến đây, Đóa Đóa hỏi: "Diệp Mộ Hàn đã sinh con chưa?"
Tư Thần choáng váng! Sau đó, cậu liền bế một bé gái năm, sáu tuổi lên.
"Mộ Hàn ở đây."
Đóa Đóa ngay lập tức ôm Diệp Mộ Hàn vào lòng và cười nói: "Lúc đó, các người đã chết hết rồi, còn lại Mộ Hàn, con bé đã kết hôn với một người ngoài hành tinh. Đồng thời cùng với những giáo đồ còn lại của Bắc Minh Giáo đi tìm nhân tộc để giết họ, báo thù!"
"Nhân tiện, Mộ Hàn còn có một cô con gái tên là Tú Nhi, vô cùng dễ thương. Khi chị và phụ hoàng về Trái Đất, đến núi Côn Luân nơi gia đình mình bị giết. Con gái của Tú Nhi quỳ trong đống đổ nát, đốt tiền vàng, van xin Tổ tiên che chở cho cha và mẹ. Phụ hoàng biết rằng Tú Nhi là cháu gái của em, vì vậy phụ hoàng đã chiều chuộng cô gái đó. "
"Khi nào Mộ Hàn lớn hơn một chút, ta sẽ dẫn con bé đi tìm chồng ở kiếp trước, và sinh ra Tú Tú. Phụ hoàng sẽ rất vui vẻ!"
Những người nghe như mơ.
Tư Thần không khỏi thở dài: "Ta cũng muốn cảm tạ anh cả của mình đã trị vì thiên hạ với tấm lòng nhân từ. Ta cũng phải cảm ơn phụ hoàng đã không phong ta làm thái tử, nếu không quả thật không thể tưởng tượng nổi!"
Cậu sợ hãi suy nghĩ trong lòng. Kiếp trước cậu là người trần mắt thịt nên phải trả giá đắt như vậy. Thế giới này là năm tộc, nếu như không có Yêu tộc thống trị thiên hạ, nhân tộc chạy tới giúp đỡ năm tộc, sẽ càng khổ hơn! Vì vậy, cậu ôm Bảo Bảo một cái.
Bảo Bảo mỉm cười vỗ vỗ lưng Tư Thần: "Em bốn, cảm ơn em đã báo thù cho anh cả của mình ở kiếp trước. Em đúng là một em bốn tốt!"
"Anh cả mới tốt. Tấm lòng nhân từ đã cứu mạng cả nhà. Đáng ra em còn phải cảm ơn anh cả." Tư Thần cười nói.
Mối quan hệ của gia đình tan vỡ vì tranh giành quyền lực. Sau khi biết quá khứ và hiện tại, mối quan hệ tan vỡ được nối lại một lần nữa.
"Được rồi!" Tử Cương mỉm cười nhẹ nhõm: "Là một đứa con bất hiếu, con cũng nên xuống trần gian và sống cuộc đời tha hương. Con sẽ chăm chỉ sửa đổi tội lỗi của mình và phấn đấu một ngày nào đó có thể làm được điều gì đó có ý nghĩa cho phụ hoàng. Con cũng mong rằng một ngày nào đó, phụ hoàng có thể tha thứ cho con vì tội bất hiếu này."
Sau đó, cậu lại nắm lấy tay Thẩm An Kỳ và nói với đôi mắt đỏ hoe: "Mẹ ơi, chúng ta đã sai và chúng ta phải nhận sự trừng phạt của phụ hoàng, thương cho tấm lòng của cha mẹ khắp thiên hạ. Mẹ đi tới nước nà cũng đều là vì con"
"Từ nay chúng ta sẽ xa nhau và không được gặp lại nhau nữa. Con mong mẹ hãy chăm sóc bản thân thật tốt, mong một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta sẽ được gặp lại nhau."
Nói xong, cậu liền quỳ trên mặt đất và dập đầu ba lần. Thẩm An Kỳ che miệng khóc lóc thảm thiết.
"Tử Cương, chăm sóc bản thân và con cái của mình."
"Vâng, mẹ cũng vậy."
Diệp Tử Cương chỉ cười với cô, xoay người rời đi.
"Ta sẽ tiễn em sáu." Bảo Bảo liền đi theo.
“Ta cũng sẽ đi.” “Ta cũng sẽ đi.” “Ta cũng sẽ đi.
Một đám trẻ con vừa rời đi ngay sau khi đuổi theo Diệp Tử Cương.
"Đã đến lúc ta tới cung điện lạnh lẽo, các người không cần phải đưa tiễn. Nơi đó không tốt. Ta hy vọng không có bất kỳ ai phải vào đó cùng ta. Tất cả đều phải sống tốt."
Thẩm An Kỳ nở một nụ cười đắc ý, sau đó bị thị vệ đưa vào cung điện lạnh lẽo. Hoàng Phủ Thường và những người khác đều có cảm giác buồn bực, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Không lâu sau. Diệp Tử Cương đưa vợ con ra khỏi nơi đây trên một chiếc xe ngựa bình thường.
"Anh cả, chị ba, anh tư, chị năm... Mọi người đừng đi tiễn nữa. Hãy quay về hiếu kính với mẹ của mình. Em thậm chí không có cơ hội để tôn vinh mẹ của bản thân. Cần phải trân trọng khoảnh khắc này và đừng quên quan tâm đến phụ hoàng nữa, hãy thay em làm tròn chữ hiếu cho đứa con bất hiếu của em! ”Diệp Tử vừa đứng bên ngoài xe ngựa, vừa vẫy vẫy tay, vừa hét với đám người Bảo Bảo.
"Em sáu, bảo trọng! Chúng ta sẽ làm như vậy!"
Mọi người vẫy tay chào tạm biệt Diệp Tử Cương. Diệp Thiên đang tu luyện ở trên mây, nhìn mọi thứ bên dưới.
"Ta hy vọng rằng con có thể trau dồi tâm tính của mình và làm một bản thân bình thường, để con có thể sống hạnh phúc mà không phải sống trong bất mãn, oán giận và đau đớn."
Nhìn bóng lưng Tử Cương rời đi, Diệp Thiên truyền câu nói này vào tâm trí Tử Cương thông qua phương pháp thần tiên, sau đó bắt đầu nhắm mắt tu luyện, đi tiêu hóa bớt tu vi.
Ngay khi Diệp Tử nghe được lời nói của phụ hoàng truyền đến trong lòng không khỏi cảm động mà bật khóc.
Một lúc lâu sau, cậu hét lên thật lớn: "Phụ hoàng! Nhi thần nhất định sẽ nhớ lời dạy bảo của phụ hoàng, từ nay về sau bình thường tự tại, trong lòng không còn ham muốn quyền lợi, không cho phép mình bước xuống vực sâu của tội lỗi một lần nữa!"
Trên thiên giới. Núi Tu Di. Nằm ở trung tâm của biển cả bao la.
Vào lúc này, một nhóm các vị thánh bao gồm Tôn Ngộ Không, Trấn Nguyên Tử, Côn Bằng, Thông Thiên và Thái Thượng đã đến trên bầu trời trên núi Tu Di.
Ngay khi lên đến bầu trời trên núi Tu Di, Tôn Ngộ Không lấy Thiên Thư ra, rồi hướng mặt vào núi Tu Di hét lên: "Lão tặc Hồng Quân, ngươi có dám xông ra đấu với lão Tôn ta đây một trận không?"
Thiên Thư, Chuông Đông Hoàng, phương Đông và Kiếm Hoàng Thiên giờ đã nằm trong tay của Tôn Ngộ Không. Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên và Côn Bằng đã trao cho hắn ta ba bảo vật này để nâng cao hiệu quả chiến đấu và chống lại Hồng Quân.
Trong địa mạch của núi Tu Di. Một ông già với khí đen toàn thân, mặc áo choàng đen và đầu tóc bù xù, đang tập luyện một cách hăng say quên mình.
Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ bầu không như vậy khiến ông ta cau mày. Vâng, ông ta chính là Hồng Quân! Bị Ma Tổ Ác Nguyên điểm hóa, đã trở thành một con quỷ thực sự!
Đôi mắt của ông ta đỏ rực, và khuôn mặt thì xanh xao và hung dữ, và bộ dạng lúc này hoàn toàn khác với Hồng Quân ban đầu.
"Có phải con khỉ kia đang gọi không? Làm sao nó biết rằng mình đang ở đây?" Hồng Quân đầy thắc mắc.
Tuy nhiên, ông đã không muốn quan tâm đến chuyện này. Đó chỉ là một nhân vật nhãi nhép, không phải sẽ rất hạ mình nếu đi nói chuyện với hắn ta sao?
"Nếu ngươi còn không lại đi ra, lão Tôn ta liền cho nổ núi thổi bay ngươi chui ra!" Giọng của Tôn Ngộ Không lại vang lên.
Tuy nhiên, giọng nói của Tôn Ngộ Không nói xong, nhưng không có phản ứng từ sườn núi. Hồng Quân lão tổ hẳn là nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, về phần vì sao không hồi đáp thì cũng khó đoán được là do cơ thể ốm yếu hay là do lo lắng.
Thế nhưng Tôn Ngộ Không lại nghĩ nhiều như vậy, một khi đã nói ra rồi, Hồng Quân lão tổ không có đáp lại, thì núi Tu Di phải chịu đựng!
Bây giờ tu vi của Tôn Ngộ Không đã vọt tới cảnh giới Đại Đạo, việc điều khiển Thiên Thư của hắn cũng lưu loát hơn. Chỉ nhìn thấy một cuốn sách nhỏ bằng vàng xuất hiện trên tay Tôn Ngộ Không.
"Trời đất sơ khai, vạn vật hỗn nguyên! Bùng nổ!"
Với một tiếng hét đầy đanh thép, dãy núi Tu Di đột nhiên vang lên một tiếng nổ như sấm sét trên trời, và tất cả cỏ cây linh hồn đều bị phá hủy trong vụ nổ, và những ngọn núi cũng phải rung chuyển theo. Loại tình huống này, cho dù Hồng Quân lão tổ có mạnh đến đâu cũng không thể trốn trong dãy núi Tu Di như một con rùa mãi được.
Quả nhiên, khi làn khói sắp tan, phía trên dãy núi chỉ có một bóng người đen tối xuất hiện.
"Con khỉ ngang ngược kia! Sao ngươi dám làm chuyện này!" Một giọng nói tức giận phát ra từ người mặc áo choàng đen.
Khi giọng nói này rơi xuống, Thái Thượng và những người đi theo Tôn Ngộ Không đều sửng sốt, đây chắc chắn là giọng của Hồng Quân lão tổ, họ đã quá quen thuộc với nó.
Nữ Oa khẽ cau mày: "Người mặc đồ đen thật sự là ngươi, vậy mọi chuyện đều là âm mưu của ngươi sao? Sư phụ..."
Với một tiếng sư phụ này, Nữ Oa rất ngập ngừng khi gọi, vì tin tức do Tôn Ngộ Không đưa đến là sự thật, chỉ có thể nói rằng những cuộc tranh đấu mấy ngàn năm qua đều là những quân cờ trong âm mưu của tổ tiên Hồng Quân.
Nghe những lời của Nữ Oa, người đàn ông mặc áo đen run lên, và sau đó bật cười từ áo choàng đen.
"Ha ha ha, nếu như tất cả các ngươi đều biết điều đó, ta cũng không có gì phải giấu giếm nữa."
Chiếc áo choàng đen dần dần rơi ra khỏi người đàn ông mặc đồ đen, khuôn mặt này, Nữ Oa và Thái Thượng Thiên Tôn, đều quá quen thuộc. Họ không bao giờ nghĩ rằng Hồng Quân lão tổ lại có ngày sa vào ma đạo.
"Thái Thương, Nguyên Thủy, Thông Thiên..." Tiếng cười của Lão Tổ Hồng Quân đột ngột dừng lại, ánh mắt đầy thâm trầm nhìn mọi người.
"Còn ngươi nữa Nữ Oa, ngươi đều đã từng là đồ đệ của ta, thế giới này cũng do ta thống trị, ta tất cả mọi thứ, chỉ cần các ngươi nguyện ý đi theo, thì các ngươi vẫn mãi là đồ đệ của ta."